Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 604: Thử nghiệm

Buổi tối, trong căn phòng không có người.

Một chiếc radio đang phát ra một giọng đàn ông trầm thấp, đối diện nó là một chiếc máy ghi âm đang lặng lẽ vận hành, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng dòng điện xẹt xẹt.

Đến khi chuyên mục "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" kết thúc, qua thêm hai phút nữa, người máy mặc quân phục màu đen, mắt lóe ra ánh sáng đỏ đẩy cửa đi vào.

Ông ta nghe lại toàn bộ nội dung đã ghi âm một lần.

Làm xong việc này, Gnawa đi đến một căn phòng chênh chếch đối diện.

"Thế nào, hôm nay Ngô Mông nói gì?" Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi.

Gnawa giơ tay phải lên, đặt xuống dưới cằm.

Ông ta đang bất tri bất giác mô phỏng theo một vài tư thế của Thương Kiến Diệu.

"Nói gì đó về tinh thần sửa chữa thiết bị điện, cái gì mà người không có nhận thức vừa nghe đến đạo là chỉ biết cười." Gnawa thuật lại về nội dung chủ yếu: "Nhưng chúng có ảnh hưởng đến nhân loại không thì tôi không thể nào xác nhận."

Tương Bạch Miên cười nói:

"Việc này cần chúng ta thử nghiệm."

Cô dẫn các thành viên còn lại của "Tổ điều tra cũ" vào nơi đặt máy ghi âm, đóng cửa phòng lại, nhìn quanh một vòng nói:

"Ai là người thử đầu tiên?"

Cô không định làm gương, là vì sợ rằng giữa chừng sẽ xảy ra chuyện không thể khống chế, nếu vậy, cô chưa bị ảnh hưởng còn có thể dùng dòng điện cao áp tạo ra môi trường điện từ hỗn loạn, làm gián đoạn diễn biến tiếp theo, ngăn chặn chuyện ngoài ý muốn.

Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu, lại liếc nhìn Bạch Thần, cắn răng nói:

"Vậy để tôi đi."

Theo hắn thấy, bản thân Thương Kiến Diệu được coi là người thức tỉnh nắm giữ năng lực khá mạnh, một khi bị ảnh hưởng, sẽ tạo ra thiệt hại rất lớn, mà Bạch Thần là một cô gái, đồng thời còn không cao bằng mình, để cô làm vật thử nghiệm khiến mình trông có vẻ nhát gan, nhu nhược, không có phong độ.

"Được, cẩn thận một chút." Tương Bạch Miên không ngăn cản.

Cô và Thương Kiến Diệu, Bạch Thần nhanh chóng dùng các cách thức khác nhau để bịt lỗ tai lại, chỉ dùng mắt nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

So với hai thành viên hoặc đeo tai nghe điện thoại loại chụp tai hoặc dùng cục giấy nhét vào tai, cách của Tương Bạch Miên rất đơn giản, đó chính là giơ tay lên che ốc tai.

Thấy các đồng đội đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Gnawa mở máy ghi âm.

Long Duyệt Hồng ngồi nghiêm chỉnh, nghe nội dung đang phát sóng:

"Thiết bị điện vừa đơn giản, vừa tinh vi, đơn giản là chỉ "đạo", nguyên lý căn bản mà chúng tồn tại, chỉ có mấy điều như thế, tinh vi là chỉ những nguyên lý này sẽ triển khai ra đủ loại quy luật, hàng ngàn hàng vạn tổ hợp, phức tạp rối rắm, vô cùng kỳ diệu..."

"Lúc chúng ta sửa chữa thiết bị điện, vừa phải nắm chắc "đạo", vừa phải nhờ vào "đạo", lý giải các quy luật và tổ hợp đó, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể liếc mắt đã nhìn ra vấn đề xảy ra ở đâu, cần sửa chữa thế nào..."

"Đối với những thợ sửa chữa từng nghe kênh phát thanh của chúng tôi, sửa chữa thiết bị điện là nghệ thuật, cũng là thực tiễn đối với "đạo", người bình thường không thể hiểu được chuyện này, họ hoặc là cảm thấy quá phức tạp, hoàn toàn không hiểu, hoặc cho rằng không cần thiết phải làm vậy, họ tin tưởng vào một vài kết quả từ kinh nghiệm hơn, giống như anh nói chuyện với một người không hiểu gì về thiết bị điện, không hiểu gì về "đạo" rằng ti vi của anh ta xảy ra vấn đề không nhỏ, cần phải nhanh chóng sửa chữa, anh ta thường sẽ trả lời anh rằng: vỗ một cái là được, nếu vỗ một cái không đủ thì hai cái..."

"Cái gọi là: người có nhận thức sau khi nghe về đạo sẽ vô cùng tin tưởng, không hề nghi hoặc; người có nhận thức không cao nghe về đạo có lúc để ở trong lòng, có lúc lại quên mất; người không có nhận thức, nghe thấy đạo thì chỉ cười phá lên, cho rằng vô cùng hoang đường..."

"Cho nên, chúng ta phải nhớ, khi đối diện với sự vật mình không biết, phải khiêm tốn học hỏi, phải bỏ xuống những thành kiến do kinh nghiệm mang tới, đừng để tâm trạng đầy mâu thuẫn ngay từ lúc ban đầu, phải ôm thái độ bao dung mọi thứ, phải học tập, phải tìm hiểu, phải nắm giữ, phải tiếp thu..."

Long Duyệt Hồng khẽ gật gù, cảm thấy bất kể thế nào, Ngô Mông giảng đạo lý vẫn rất lợi hại.

Đợi hắn nghe xong, thời gian đã qua rất lâu.

Nhận được nhắc nhở của hắn và Gnawa, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lần lượt lấy lại thính lực.

"Tôi cảm thấy không bị ảnh hưởng gì." Long Duyệt Hồng đầu tiên là đưa ra cảm nhận của mình, sau đó nhặt ra những trọng điểm từ lời nói của Ngô Mông.

Thương Kiến Diệu đột nhiên mỉm cười, tắt chiếc đèn trên bàn đi.

Tiếp đó anh nói với Long Duyệt Hồng:

"Anh xem."

Nghe thấy chữ này, Long Duyệt Hồng nhất thời nhíu mày.

Thương Kiến Diệu đương nhiên tiếp tục nói:

"Ngọn đèn bàn này tắt rồi, lúc trước chiếc máy tính cũ của Vương Phú Quý cũng vì trục trặc mà xuất hiện tình huống đèn bàn phím đột nhiên tắt đi."

"Chiếc đèn bàn này là thiết bị điện, máy tính cũ cũng là thiết bị điện."

"Sau đó, máy tính cũ bị vỗ hai cái là lại bình thường, cho nên..."

Hai hàng lông mày của Long Duyệt Hồng dần giãn ra, hắn chợt đứng dậy, đi đến trước ngọn đèn bàn, đưa tay phải ra, vỗ vào đế đèn.

Vỗ liên tiếp ba lần, hắn mới tỉnh ngộ: Chốt công tắc đèn đã bị ấn tắt đi, dù có vỗ nó thế nào cũng sẽ không sáng!

Long Duyệt Hồng nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, để lộ ra vẻ tức giận:

"Anh dùng "Thằng hề suy luận", đương nhiên là có hiệu quả!"

Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm, vừa cười vừa nói:

"Tôi chỉ dùng quy cách ngôn ngữ của "Thằng hề suy luận", trên thực tế hoàn toàn không dùng năng lực."

"..." Vẻ mặt Long Duyệt Hồng chợt cứng đờ.

"Thật sao?" Hắn không cam lòng hỏi lại một lần nữa.

Thương Kiến Diệu nghiêm mặt trả lời:

"Lừa anh không cần phải nghiêm túc như thế."

Tương Bạch Miên cũng gật đầu theo:

"Xem ra đúng là bị ảnh hưởng, trọng điểm chắc là "khi đối diện với sự vật mình không biết, phải khiêm tốn học hỏi", nó khiến anh bỏ qua tất cả các kinh nghiệm trong quá khứ một cách mù quáng, mất đi năng lực phân biệt lời nói của người khác, chỉ biết tiếp nhận tất cả."

Còn có thể như vậy... Long Duyệt Hồng nhất thời hiểu ra, có chút sợ hãi.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn về phía hắn nói:

"Anh nói muốn mời tôi uống co-ca đá, trong khu Hồng Cự Lang có mấy nơi có thể mua được."

Long Duyệt Hồng đầu tiên ngẩn ra, sau đó thốt lên:

"Tôi đồng ý với anh bao giờ!"

"Ồ, năng lực đã mất hiệu quả." Thương Kiến Diệu thở dài một hơi.

Long Duyệt Hồng nhất thời dở khóc dở cười.

Bạch Thần thấy vậy, chủ động xung phong:

"Tiếp theo để tôi thử, xác nhận có phải câu nói đó có hiệu quả không."

Dù sao muốn sử dụng như "vũ khí", phải lựa chọn ra câu có kèm theo năng lực, nếu không thì lúc hai bên giao đấu, dù sao cũng không thể bắt đối phương nhẫn nại nghe nửa tiếng kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" được.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Để "Này" tới thử, lần trước anh ta từng trúng chiêu, có thể xem xét đánh giá hiệu quả sau khi thu âm và trực tiếp nghe kênh phát thanh có sự chênh lệch bao nhiêu, thử vài lần, xác nhận hiệu quả sẽ suy giảm như thế nào theo số lần phát tăng lên."

Tổ trưởng thật là chuyên nghiệp, không hổ là người xuất thân từ nhân viên nghiên cứu... Long Duyệt Hồng âm thầm líu lưỡi.

Mọi người cùng nhau vào sinh ra tử một khoảng thời gian dài như vậy, các thành viên trong đội ngũ cơ bản đều biết tai của Tương Bạch Miên đã hỏng, trước khi gia nhập Ban an toàn, cô từng làm nghiên cứu, mục tiêu là trở thành nhà khoa học, về phần là ngành nào thì cô không nói.

Đến khi chờ ba người khác đều bịt tai lại, Thương Kiến Diệu lựa chọn sử dụng câu nói kia, nghe một lần hai.

"Cho nên, chúng ta phải nhớ, khi đối diện với sự vật mình chưa biết, phải khiêm tốn học hỏi..."

Đợi anh kết thúc, Long Duyệt Hồng gỡ tai nghe kiểu chụp tai xuống, thử thăm dò:

"Tôi là anh trai cậu."

Thương Kiến Diệu sửng sốt một chút, há miệng ra.

Giây tiếp theo, vẻ mặt hơi chút mờ mịt của anh vặn vẹo thành một nụ cười:

"Ha ha, anh ta lùn như thế, làm sao lại là anh trai của bọn mình?"

Ê... Long Duyệt Hồng cảm thấy bị sỉ nhục.

Thương Kiến Diệu lại đổi vẻ mặt, nghiêm túc nói:

"Có khả năng là đột biến gien."

"Không thể mù quáng tin tưởng, trước tiên phải kiểm tra gien rồi mới nói."

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Đám người Thương Kiến Diệu cãi nhau một lúc, nhanh chóng đưa ra kết luận mình bị đoạn ghi âm ảnh hưởng, thoát khỏi trạng thái này.

Anh bày ra tư thế chuyên nghiệp:

"So với lần nghe ở chỗ Lehman, hiệu quả yếu đi rất nhiều, nhưng ảnh hưởng đến người thức tỉnh trong "Biển khởi nguồn" là đủ rồi, chỉ cần họ không có cái giá phải trả đặc thù để chế ngự lại."

"Về phần có thể ảnh hưởng đến người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh' hay không, tôi còn chưa ra khỏi "Biển khởi nguồn", không thể nào phán đoán, chỉ có thể nói, cho dù có thể có hiệu quả thì chắc chắn cũng rất yếu."

Thông qua nhiều lần thí nghiệm, Thương Kiến Diệu cũng tìm ra quy luật suy giảm: Mỗi lần suy giảm khoảng chừng 10 - 18% so với bản gốc.

Nói cách khác một lần ghi âm chỉ có thể sử dụng đến bảy lần, hiệu quả lần sau kém hơn lần trước.

Mà đoạn ghi âm này, chỉ đủ dùng được hai lần nữa.

Đối với việc này, "Tổ điều tra cũ" cũng không để ý lắm, dù sao ngày ngày Ngô Mông đều sẽ phát "Đạo và sửa chữa thiết bị điện", cho dù không phải lần nào hắn cũng dùng năng lực để ảnh hưởng đến người nghe, thì cùng lắm cũng chỉ cách vài ngày.

Kết quả là, "Tổ điều tra cũ" có thể định kỳ bổ sung năng lượng, hơn nữa thường xuyên có hiệu quả khác nhau.

"Cho dù không thể cầm đi đối phó với chủ nhân của "thế giới hư cấu", nhưng ở phương diện khác chưa biết chừng cũng có hiệu quả." Tương Bạch Miên hài lòng cảm khái một câu.

Cô lập tức nhắc nhở các tổ viên khác:

"Thường xuyên đi ở bờ sông, làm sao không ướt giày?"

"Tôi lo rằng trong các bài phát thanh sau đó của Ngô Mông, ảnh hưởng đến người nghe không chỉ là một câu, khiến chúng ta bỏ qua một vài ảnh hưởng nào đó, mà kiểm tra từng câu thì lại quá mệt mỏi và lãng phí thời gian, cho nên, cố gắng dùng ít một chút, đừng ỷ lại."

"Được." Các thành viên "Tổ điều tra cũ" bắt đầu kiểm tra các câu khác trong lần ghi âm này.

Đợi xác nhận không có vấn đề khác, đêm cũng đã rất khuya, tinh thần của mọi người đều khá mệt mỏi rồi.

"Phù..." Tương Bạch Miên thở hắt ra, cười như tự giễu: "Đáng tiếc không thể nào dẫn dụ Ngô Mông nói ra lời mình muốn, gửi điện báo cho hắn thì quá mạo hiểm..."

Thương Kiến Diệu suy tư vài giây rồi nói:

"Lần sau có thể mời Tiểu Xung, nếu có thể gặp được thầy Đỗ Hoành thì càng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận