Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 660: Phát thanh

Miếu Sikhara.

"Tổ điều tra cũ" ăn cơm tối xong, mấy thành viên hoặc ngồi hoặc nằm, đợi đến giờ nhận điện báo của công ty.

Thương Kiến Diệu dựa vào đầu giường, giơ tay lên day huyệt thái dương, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong "Biển khởi nguồn", trên hòn đảo có thang máy màu vàng kim.

Thương Kiến Diệu nhìn bản thân mặc đồng phục rằn ri màu xám kia, tự chia ra làm chín, vây hắn vào giữa.

Một Thương Kiến Diệu trong đó ngẩng đầu lên, nhìn cái khe nứt đang cuồn cuộn ánh mặt trời giữa không trung, nói với vẻ mặt phấn khởi:

"Có muốn chào hỏi vị đối diện kia không, mời hắn xâm nhập?"

"Tôi từng nghĩ, điểm giống nhau lớn nhất giữa chúng ta chính là coi trọng cơ thể này, muốn làm chủ nó."

"Nếu ở các phương diện khác có sự khác biệt quá lớn, không thể điều hòa, thì tạo ra cảnh tượng sinh mạng bị uy hiếp, có thể mất đi bất cứ lúc nào, mọi người mới có thể từ bỏ thành kiến, cùng chung mối thù, kết thành đồng minh chiến lược, hoàn thành dung nạp bước đầu."

"Anh điên rồi?" Bác bỏ ý kiến này của Thương Kiến Diệu không phải là Thương Kiến Diệu đang chặn trước cửa thang máy vàng kim, mà là một trong chín Thương Kiến Diệu phân hóa ra.

Hiển nhiên, người này không ủng hộ sách lược mạo hiểm đó:

"Vị đối diện kia là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", chưa biết chừng còn là loại đã thăm dò sâu vào trong, một khi hắn giáng xuống, chúng ta thập tử nhất sinh, à không, một trăm tử nhất sinh, đây không phải là mạo hiểm, đây là tự sát!"

Một Thương Kiến Diệu khác gật đầu phụ họa:

"Hơn nữa, không phải ai cũng sẽ chọn hợp tác trong hoàn cảnh nguy hiểm, có người nhỏ mọn sẽ nắm lấy tất cả cơ hội để loại trừ phe đối lập với mình."

"Họ luôn ôm tâm lý ăn may, cho rằng có thể tiếp nhận được vấn đề nảy sinh từ chuyện đó, kết quả thì ngược lại."

Lúc nói những lời này, anh ta nhìn về phía "nhân vật phản diện" Thương Kiến Diệu.

Chín Thương Kiến Diệu tranh cãi không ngừng, không thể đạt được sự nhất trí, chỉ đành tạm thời từ bỏ cách cấp tiến này.

Thế là, họ lại quay về trạng thái trừng mắt nhìn nhau với "nhân vật phản diện" Thương Kiến Diệu.

Sau khi trở về từ "Biển khởi nguồn", Thương Kiến Diệu đợi thêm một hồi thì thấy "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện báo cho "Tổ điều tra cũ".

Nội dung điện báo không nhiều, chỉ có hai câu: Câu đầu tiên là:

"Hoắc Mẫu cân nhắc đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu trong di tích Số 13 khu đất hoang."

"Xem ra công ty có nắm giữ thông tin về năm đại thánh địa, ít nhất biết một cái là trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu." Giọng nói của Tương Bạch Miên xen lẫn chút cảm khái kỳ cục.

Tuy không thể trực tiếp suy luận ra "Sinh vật Bàn Cổ" biết rõ xưởng sắt thép phế tích có sự bất thường, nhưng vẫn khiến tâm trạng của các thành viên trong "Tổ điều tra cũ" trở nên phức tạp.

"Có lẽ thứ mà công ty nắm giữ không phải là tin tức về năm đại thánh địa." Bạch Thần cân nhắc rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Có lẽ trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu tồn tại sự bất thường khác, có tiếng tăm không nhỏ về phương diện khác."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Không loại trừ khả năng này."

"Lúc thế giới cũ còn chưa bị hủy diệt, chưa biết chừng trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu đã làm nghiên cứu về phương diện sàng lọc, thay đổi, điều trị gien, công ty có thể phát triển mạnh kỹ thuật tương ứng, có lẽ là công lao của họ."

Cho nên "Sinh vật Bàn Cổ" biết đến chỗ này.

Tương Bạch Miên lập tức đọc câu thứ hai trong điện báo:

"Nếu có cơ hội, có thể cân nhắc đến việc đi tra xét trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, dọc đường chú ý các thiết bị điện còn sử dụng được."

"A..." Long Duyệt Hồng sợ hết hồn.

Lúc trước công ty không nói vậy, "Sinh vật Bàn Cổ" không lệnh cho "Tổ điều tra cũ" đi thăm dò phòng thí nghiệm bí mật ở di tích Số 13 khu đất hoang.

"Quả nhiên, công ty rất hứng thú với y tế sản khoa." Không biết suy nghĩ của Thương Kiến Diệu đã lệch đến phương trời nào rồi.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Có lẽ công ty cho rằng mức độ nguy hiểm của hai nơi này hoàn toàn khác nhau."

"Đối diện với phòng thí nghiệm bí mật kia, có cho mười "Tổ điều tra cũ" tới chắc chắn cũng bị diệt hết, không thu hoạch được gì, mà trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, vẫn có hi vọng hoàn thành việc dò xét."

Ít nhất tăng lữ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu cử hành nghi thức cũng là chuyện thường xuyên.

Điều này có nghĩa là nếu không kích động thứ gì đó, thì không gặp nguy hiểm quá lớn.

Hơn nữa, đường mà đám tăng lữ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" đi qua chắc chắn là khá an toàn, không còn bao nhiêu thiết bị điện có thể sử dụng.

"Có lẽ." Long Duyệt Hồng đương nhiên là tán thành suy đoán của tổ trưởng.

Hắn hỏi dò:

"Muốn đi không?"

"Xem tình hình đã." Tương Bạch Miên chỉ cửa phòng: "Bây giờ chúng ta còn đang bị nhốt, đi đâu có thể do mình định đoạt sao?"

"Ừm, cũng phải, dù sao trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu cũng vẫn ở đó, không tự mọc chân chạy mất, lúc nào đi cũng giống nhau." Long Duyệt Hồng rất muốn nói đợi Thương Kiến Diệu vào "Hành lang tâm linh" rồi tính.

Nghe thấy Long Duyệt Hồng nói vậy, Thương Kiến Diệu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ:

"Xong rồi, manh mối tự mọc chân chạy mất rồi."

Chẳng phải là chuyện tốt sao? Manh mối thường tương đương với nguy hiểm! Long Duyệt Hồng thầm nói hai câu trong lòng.

Lúc này, trên con đường bên ngoài vang lên tiếng loa phóng thanh:

"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp."

"Xin các vị công dân, chín giờ sáng mai đến quảng trường Hi Vọng, tham dự buổi mít-tinh quan trọng."

Quảng trường Hi Vọng nằm ở khu Hồng Cự Lang, là một quảng trường được thành phố Ban Sơ cải tạo từ thời thế giới cũ, đặt tên là "Hi Vọng".

Nơi đó có tượng đá của Orey, Drasser, Cass, là tượng trưng của chế độ công dân thành phố Ban Sơ, thường được gọi chung với Viện nguyên lão bên cạnh.

Tiếng loa phát thanh lặp lại sáu lần, đám người Long Duyệt Hồng nghe vậy thì nhìn lẫn nhau.

"Chắc là xảy ra chuyện gì rồi." Là người gần như thông thuộc thành phố Ban Sơ, Bạch Thần đi đến bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt có phần nghiêm trọng: "Bình thường sẽ không triệu tập công dân khẩn cấp, cử hành mít-tinh như vậy."

Tương Bạch Miên nói như có điều suy nghĩ:

"Thế cục cân bằng của thành phố Ban Sơ đã bị phá vỡ, đã nghiêng về một phía?"

Đây là chuyện mà "Tổ điều tra cũ" vừa mong đợi, vừa sợ xảy ra.

Nếu thành phố Ban Sơ xảy ra bạo động, tuy quả thực có thể cung cấp cho họ cơ hội đục nước béo cò, nhưng trong hoàn cảnh này, cho dù là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", cũng chưa chắc có thể đảm bảo bản thân không việc gì.

Trong cuộc chiến loạn, ai cũng cảm thấy bất an.

Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng đi đến bên cạnh Bạch Thần, đưa ánh mắt ra con đường phía ngoài.

Trong đêm tối, ánh đèn phân bố không đồng đều, không có dấu vết rõ rệt của sự hỗn loạn.

Khoảng mười lăm phút đồng hồ trôi qua, mọi thứ lại trở lại như trước.

"Buổi mít-tinh tổ chức vào sáng mai, chứng tỏ vẫn không gấp lắm." Tương Bạch Miên đứng ở đằng sau các tổ viên, bình tĩnh phân tích.

Lúc này, Bạch Thần đang nhìn phía dưới đột nhiên lên tiếng:

"Đại suy nghĩ Thiện Na Già."

"Hả?" Tương Bạch Miên lại gần.

Sau đó cô thấy vị tăng lữ gầy như da bọc xương Thiện Na Già nằm rạp trên chiếc xe mô-tô màu đen, đi về phía tây nam.

"Đại sư Thiện Na Già ra ngoài vào lúc này, phương hướng dường như là một vài nơi trọng yếu nằm ở khu Kim Bình Quả hoặc là khu Hồng Cự Lang, chứng tỏ mạch nước ngầm quả thực đã cuộn trào mãnh liệt rồi..." Tương Bạch Miên gật đầu.

Thương Kiến Diệu chợt hỏi:

"Cơ hội để chúng ta chạy trốn tới rồi?"

Anh tỏ vẻ phấn khởi.

Nếu Thiện Na Già tạm thời rời khỏi miếu Sikhara, "Tổ điều tra cũ" bị hắn bắt về dường như có thể cân nhắc đến việc chạy trốn!

Liếc nhìn Bạch Thần lộ vẻ mong đợi và Long Duyệt Hồng vừa mong đợi vừa sợ hãi, Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Đây chưa chắc đã là thời cơ tốt."

"Hiện giờ thế cục của thành phố Ban Sơ đang sôi trào, "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" rõ ràng cũng nhận được thông báo, chắc chắn sẽ tăng mạnh đề phòng, đề cao cảnh giác."

"Nơi này là tổng bộ của họ, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" cũng không biết có mấy người, trong tình huống ngoài lỏng trong chặt, khả năng chúng ta chạy trốn được là rất thấp, chưa biết chừng còn chọc giận một trong số họ."

Thực ra, sau khi biết miếu Sikhara là tổng bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", Tương Bạch Miên không còn ôm lòng tin vào việc chạy trốn nữa, cho rằng cứ ngoan ngoãn đợi đủ mười ngày chính là lựa chọn ổn thỏa nhất.

Trong mấy ngày này, cô vẫn buông thả, thậm chí phối hợp với đám người Thương Kiến Diệu tìm kiếm cơ hội chạy trốn, một mặt là để lại đường lui, đề phòng chuyện bất trắc, mặt khác là để rèn luyện "khứu giác" và phán đoán của tổ viên trong hoàn cảnh tương tự.

Về phần vì sao không nói những chuyện quỷ quái gặp được trong mấy ngày này cho đám "Người viên giác" Thiện Na Già, là vì "Tổ điều tra cũ" biết được quá nhiều, dưới "Đọc tâm đối phương" của hắn không thể giữ được bí mật gì, đến lúc đó, Thiện Na Già có thể chỉ mời họ ở lại lâu thêm, nhưng những người khác chưa biết chừng sẽ giết người diệt khẩu.

Bạch Thần suy nghĩ tỉ mỉ một chút, chấp nhận cách nói của tổ trưởng:

"Ừm, cơ hội thực sự hẳn là vào ngày mai hoặc ngày mốt."

Đến lúc đó, chưa biết chừng thành phố Ban Sơ sẽ xảy ra bạo động, Thiện Na Già cũng không còn lý do chính đáng để giam giữ "Tổ điều tra cũ".

Thương Kiến Diệu thu lại ánh mắt với vẻ tiếc nuối, một lần nữa đi đến cạnh giường, ngồi xuống.

Qua thêm mười lăm phút nữa, họ nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần.

Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa vang vọng trong căn phòng.

Người tới là hòa thượng trẻ tuổi phụ trách đưa cơm và thu dọn bát đĩa Đan La kia.

Đan La chắp hai tay trước ngực, tuyên một tiếng phật hiệu rồi nói:

"Các vị thí chủ, xin hãy theo tôi đến khoảng sân phía sau đợi một hồi."

"Đây là quyết định của tất cả "Người viên giác", yên tâm, phần lớn tăng lữ trong miếu cũng sẽ ở đó."

"Xảy ra chuyện gì?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Bạo động sắp bắt đầu rồi?

Đan La lắc đầu:

"Tôi cũng không rõ, nhưng hàng năm đều sẽ có thời điểm như thế, một vài lần."

Nói đến đây, hắn hạ thấp giọng nói:

"Nghe đồn sức mạnh của ác ma phong ấn trên tầng bảy sẽ khôi phục đến đỉnh theo chu kỳ, ảnh hưởng đến tất cả tăng lữ ở trong miếu, các "Người viên giác" phải phối hợp với "Ứng thân phật" áp chế hắn, không thể phân tâm lo lắng cho chúng ta, chỉ có thể bảo chúng ta đến sân sau lánh tạm."

"Vậy à..." Tương Bạch Miên gật đầu.

Cách nói này khiến cô không dám khăng khăng ở lại trong miếu Sikhara nữa.

Cô lần lượt liếc nhìn Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, ý bảo họ chú ý hoàn cảnh xung quanh, đừng để bị kéo lên tầng bảy nữa.

Sau đó, Long Duyệt Hồng tháo dây buộc cho "Garibaldi" Giuseppe, đỡ hắn lên, theo hòa thượng trẻ tuổi Đan La đi một mạch xuống dưới, đến khoảng sân có tháp thiêu đứng sừng sững.

Giờ phút này, bóng đêm đã sâu, mấy ngọn đèn trong sân hoàn toàn không thể chiếu sáng tất cả.

Đám người Tương Bạch Miên đi tới giữa sân, xoay người nhìn về phía miếu Sikhara.

Trong tòa nhà cao bảy tầng, rất nhiều căn phòng vẫn còn sáng đèn, ánh đèn có màu hơi vàng.

Đột nhiên, những ngọn đèn này đồng thời dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận