Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 522: Vô tình gặp phải

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Tương Bạch Miên thở dài, đưa ánh mắt về phía màn hình máy tính.

Lúc gần đến trưa, cô lấy lại tinh thần, thầm nói:

"Còn chưa chơi được ván nào, sao đã đến giờ này rồi? Lão Gnawa còn đang đợi ở khu nghỉ ngơi ngoài đại sảnh đó..."

Tương Bạch Miên vội vàng đứng lên, gọi Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Phải đi rồi."

Chú ý thấy tình huống bên họ, nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, đeo nơ đỏ kia đi đến, cười hỏi:

"Mấy vị muốn ra về sao?"

Tương Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu tháo tai nghe xuống, rút thiết bị lưu trữ nhạc ra khỏi máy tính, nói với nhân viên phục vụ:

"Đúng vậy."

"Tổng cộng bao nhiêu Orey?"

Thực ra tự cô cũng tính ra được, nhưng hỏi cũng là một cách thể hiện lịch sự.

Người phục vụ kia thân thiết cười nói:

"Không cần, ngài Heinrich sẽ trả."

Ơ... Tương Bạch Miên nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô, Lehman chẳng khác nào đồ quỷ keo kiệt, không ngờ còn có lúc hào phóng như thế.

Trong đầu cô lướt nhanh qua những gì Lehman từng nói, cuối cùng dừng lại ở câu "bản lĩnh giỏi không bằng quan hệ tốt".

Xem ra trong việc kết giao bạn bè, lôi kéo quan hệ, người này vẫn rất hào phóng... Tương Bạch Miên cũng không có suy nghĩ "Tổ điều tra cũ" của mình buộc phải bỏ tiền ra, khẽ gật đầu một cái, dẫn đám người Thương Kiến Diệu ra khỏi quán internet Thời Đại Cũ.

Vừa ra khỏi cửa chính, cô bỗng sửng sốt, quay đầu liếc nhìn quán internet.

"Sao vậy?" Bạch Thần nhạy bén hỏi.

Tương Bạch Miên nói như có điều suy nghĩ:

"Tôi đang nghĩ Lehman có quan hệ với ai ở thành phố Ban Sơ."

"Cháu ngoại của Orey - Marcus không phải rất thích xem giác đấu sao? Nhưng anh ta luôn ở trong phòng riêng giành cho quý tộc, chúng ta không thể nào lấy được vé, dùng "Thằng hề suy luận" đi tìm thì dễ bị người bảo vệ ngầm phát hiện ra, nếu có thể thông qua Lehman, lấy được một tấm vé, thì chuyện đơn giản hơn nhiều."

"Vậy chờ lúc giao dục hỏi thử xem sao." Bạch Thần cảm thấy đây cũng là một cách.

Long Duyệt Hồng đầu tiên là gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi:

"Việc này có khiến Lehman bị liên lụy vì chúng ta không?"

Thương Kiến Diệu chợt vỗ tay khiến Long Duyệt Hồng hơi xấu hổ.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Làm được hai điều này thì không thành vấn đề, một là chờ Lehman rời khỏi thành phố Ban Sơ, quay lại "Liên minh Lâm Hải", lại sử dụng vé của phòng quý tộc, hai là dù gặp được Marcus ở trong phòng riêng, cũng đừng vội vàng kết giao "bạn bè", đợi cơ hội tự nhiên xuất hiện rồi thử sau."

Long Duyệt Hồng vừa thở phào một cái, đột nhiên nhận ra một vấn đề:

"Nếu Lehman đưa vé phòng quý tộc cho chúng ta sau đó lần khần không rời khỏi thành phố Ban Sơ thì sao?"

"Vé này hẳn là có thời hạn."

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Ông ta không đi cũng phải đi."

"Tôi sẽ hù dọa ông ta!" Thương Kiến Diệu hăng hái bừng bừng.

"Đợi xác định Lehman thật sự có thể lấy được vé phòng quý tộc rồi lại thảo luận chuyện này tiếp." Tương Bạch Miên nhìn về phía đại sảnh của tòa nhà cao tầng này, nói.

Tương Bạch Miên "à" một tiếng:

"Cũng phải ha."

Họ lập tức tiến vào đại sảnh, thấy Gnawa mặc quân phục màu xanh lá đang ngồi trên ghế sô pha dài, trò chuyện với vài con người.

"Phải đi rồi." Thương Kiến Diệu lớn tiếng gọi.

Gnawa đứng dậy, chào tạm biệt mấy người có tuổi tác không tính là lớn lắm, quay về bên cạnh đám người Bạch Thần.

"Vừa rồi các ông nói chuyện gì?" Tương Bạch Miên thuận miệng hỏi.

Gnawa dùng giọng nam trung hơi có cảm giác điện tử đáp:

"Họ thấy tôi ngồi một mình ở đó, bèn đi ra hỏi có phải tôi không tìm thấy chủ nhân không. Sau khi tôi nói các cô đang ở trong quán internet, họ lại hỏi chúng ta là người ở đâu, biết chúng ta từ phía nam tới, lại hỏi tình hình dọc đường đi..."

Đợi Gnawa nói xong, Thương Kiến Diệu nghiêm mặt nói:

"Lão Gnawa à, ông thiếu chút nữa thì bị người ta bắt cóc rồi!"

"Thật sao?" Gnawa không hiểu hỏi lại: "Họ rất hòa nhã, cũng không biểu hiện ra khuynh hướng dụ dỗ."

"Nếu để ông phát giác ra thì đã không gọi là dụ dỗ." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Được rồi, được rồi, về thôi." Tương Bạch Miên ngăn cản con người gốc các-bon tranh luận với người máy thông minh.

Sau khi xe jeep chậm rãi lái ra, Tương Bạch Miên liếc nhìn kính chiếu hậu:

"Chiều nay ở trong phòng thuê trên đường Thiết Huân Chương, chuẩn bị một chút cho hành động vây bắt trang trại nhà họ Triệu."

"Làm thế nào?" Long Duyệt Hồng lập tức tập trung tinh thần.

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Có hai điểm chủ yếu."

"Một là chuẩn bị riêng cho ký ức mấu chốt của mình, làm hai tầng, một mặt viết lên giấy, để vào chỗ đồng đội phụ trách tiếp ứng, mặt khác là lưu vào máy tính, lưu trữ trong người lão Gnawa, đợi hành động kết thúc lại lấy về, so sánh hai bên với nhau, xem bản thân có bị lặng lẽ bóp méo ký ức không."

"Hai là thảo luận xem khi gặp phải các tình huống bất ngờ phải ứng phó thế nào."

Bạch Thần suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Đây đều là những việc phải làm."

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn về phía Gnawa:

"Ông có đọc trộm không?"

"Anh đừng sỉ nhục nhân cách của tôi." Người máy thông minh màu bạc đen nói như thật.

"Còn anh?" Thương Kiến Diệu lại nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

"Cho tôi xem tôi cũng không thèm, tôi sợ mình sẽ bị ô nhiễm tinh thần!" Long Duyệt Hồng bực mình đáp lại.

Quyết định xong công việc buổi chiều, Tương Bạch Miên vừa gác tay lên cửa sổ ghế lái phụ, vừa thở phào một hơi, nói:

"Ngày mai làm một quyển giáo trình nhập môn tiếng Đất Xám."

Đột nhiên, Thương Kiến Diệu "ối chà" một tiếng.

"Làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng cảnh giác hỏi.

Thương Kiến Diệu nói với vẻ tiếc nuối:

"Đợi thêm một tiếng nữa là quán internet sẽ tặng món cơm xào đặc sắc."

"Đúng vậy!" Long Duyệt Hồng cũng nhớ tới việc này, có cảm giác đã lỡ mất cơ hội kiếm tiền.

Tương Bạch Miên cũng có chút tiếc nuối:

"Không biết cơm xào đặc sắc của họ có con không..."

Đây là món ăn mà trong "Sinh vật Bàn Cổ" không thể làm được.

Không đợi đám người Bạch Thần đáp lại, Tương Bạch Miên đã chập hai tay lại:

"Tôi quyết định, trưa nay sẽ tìm một nhà hàng làm cơm xào trong khu Hồng Cự Lang."

Cô chợt mỉm cười:

"Coi như việc lên mạng không phải do Lehman mời."

"Tổ điều tra cũ" ăn uống no say, quay trở về đường Thiết Huân Chương.

Tìm nơi đỗ xe jeep, đặt còi báo động vào vị trí bí mật xong, đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu dùng tư thái tản bộ để men theo con đường chật hẹp quay về phòng thuê.

Đi một hồi, phía trước có một người đi đến.

Người nọ mặc áo da có nhiều vết loang lổ, chiều cao gần bằng Long Duyệt Hồng, tóc nâu, mắt xanh biếc, trên cổ đeo khăn quàng cổ màu xám cũ kỹ, che kín miệng.

Hai bên đi lướt qua nhau, Bạch Thần nhìn phía trước nói:

"Người này có chút giống người mà quản lý trị an tìm kiếm lúc trước..."

Tuy quần áo không giống, nhưng đặc điểm của hắn trùng khớp.

Tương Bạch Miên nhớ lại miêu tả của Bạch Thần lúc trước, gật đầu nói:

"Đúng vậy."

"Muốn đến chào hỏi không?" Thương Kiến Diệu chủ động hỏi.

"Không cần, chúng ta cũng không phải là quản lý trị an của thành phố Ban Sơ." Tương Bạch Miên không chút do dự lắc đầu: "Cho dù hắn có liên quan đến vụ nổ trong cuộc biểu tình của công dân, cũng không phải là lý do để chúng ta làm thay việc người khác."

"A?" Long Duyệt Hồng sửng sốt: "Hắn có liên quan đến vụ nổ trong cuộc biểu tình?"

Sao tổ trưởng biết được? Hay là chỉ đơn thuần lấy một ví dụ?"

Tương Bạch Miên cười tủm tỉm nhìn tổ viên:

"Lúc mấy người đắm chìm vào tư liệu giải trí của thế giới cũ, tôi đã nghiêm túc dạo một vòng trên mạng công cộng của thành phố Ban Sơ, phát hiện có người nói người hiềm nghi trong vụ nổ lần này là một người đàn ông đeo khăn quàng cổ."

Thương Kiến Diệu nghi ngờ nói một câu:

"Cô không phải là đang chơi chữ..."

"Dừng!" Tương Bạch Miên ngăn anh lại: "Nói chung, không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa thành phố Ban Sơ càng hỗn loạn thì càng có lợi cho việc điều tra tiếp theo của chúng ta."

Long Duyệt Hồng gật đầu, lại hỏi:

"Vì sao hắn cần đeo khăn quàng cổ, còn che kín miệng? Quần áo lại thay đổi rồi."

"Điều này chứng tỏ trên miệng hắn có điểm đặc thù rất rõ ràng." Bạch Thần nói ra suy đoán của mình.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Hẳn không chỉ là đặc thù, hơn nữa có thể xung quanh miệng hắn có thứ gì đó mà chỉ cần người qua đường thấy là sẽ bị nhắm vào, ví dụ như hình xăm tội phạm, ký hiệu nô lệ hay dị dạng nào đó."

Trong đầu Long Duyệt Hồng chợt lóe lên một danh từ:

"Người không hoàn chỉnh."

Chỉ chớp mắt đã đến ngày vây bắt các thành viên của "Giáo dục phản tri thức" ở trang trại nhà họ Triệu như trong dự định, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa chia nhau hành động.

Tương Bạch Miên dẫn theo Thương Kiến Diệu và Gnawa mặc áo choàng đen, vừa mở cửa buồng lái, vừa nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Hai người đến chỗ đó chờ, mặc thiết bị khung xương quân dụng vào, vừa nhìn thấy tín hiệu thì đến đây tiếp ứng."

"Được." Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không lắm lời, lập tức xoay người đi về phía chiếc xe việt dã màu xám đựng hai bộ thiết bị khung xương quân dụng.

Tương Bạch Miên ngồi vào ghế lái, điều chỉnh kính chiếu hậu trong xe, nói với Thương Kiến Diệu và Gnawa:

"Chúng ta đến chỗ tướng quân Forcas, tập hợp với đội vệ binh của ông ta."

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ hưng phấn:

"Hi vọng họ đã chuẩn bị kỹ càng."

Hi vọng họ đã chuẩn bị kỹ càng là thế nào? Họ là ai? Tương Bạch Miên không cố gắng lý giải những lời Thương Kiến Diệu nói, khởi động ô tô, để nó lái về phía trước.

Lúc này, mới có tám giờ ba mươi phút sáng mà người đi đường đã rất thưa thớt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận