Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1049: Manh mối

Gần hai mươi giây, văn tự trên màn hình không có sự thay đổi.

Khoảng thời gian này quả thực không dài, nhưng lại khiến Lawton cảm thấy đã trôi qua mấy phút.

Chủ yếu là do ông ta không thể ở lại quá lâu trong căn phòng "131", dù sao hiệu quả "Thần kính thông" cũng có hạn chế về thời gian.

Lúc trước ông ta không dùng các biện pháp tương tự để thăm dò bóng ma tâm lý trong căn phòng "131" cũng vì nguyên nhân này, lần này để tiếp xúc với chủ nhân căn phòng, có sự trao đổi nhất định, tự cho rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian cho nên mới cố ý phân chia ý thức.

Rốt cuộc, văn tự trên màn hình cũng có sự thay đổi:

"Chuyện Tần Khoa phát điên xảy ra khi nào?"

"Bảy năm trước, buổi tối sau khi tổ chức đại lễ Misa Chấp tuế "Tư Mệnh" xong." Lawton không cảm thấy tin tức này sẽ gây ra nguy hại cho sự an toàn của thành phố Tuế Mạt, mới thẳng thắn trả lời.

"Chỉ mấy ngày sau, ông ta đã trốn thoát khỏi thành phố Tuế Mạt?" Chủ nhân của căn phòng "131" dùng văn tự hỏi.

"Đúng vậy." Lawton khẽ gật đầu.

Sau một hồi ngừng lại, văn tự trên màn hình lại đưa ra một câu hỏi:

"Ông có lý giải gì về "Chân Lý"?"

"Chân Lý nắm giữ quyền năng hùng mạnh, gần giống với thần linh." Vẻ mặt của Lawton bất giác trở nên nghiêm túc: "Trong thành phố Tuế Mạt của chúng tôi, những người tín ngưỡng ngài, hằng năm đều sẽ nhận được một đến hai lần hồi đáp."

"Quá chuyên nghiệp!" Văn tự trên màn hình lại dùng dấu chấm than.

"Đúng vậy." Lawton rất xúc động trước việc này.

Giống như Chấp tuế "Tư Mệnh", từ trước đến nay đều thờ ơ với tín đồ, chỉ đến thời điểm tổ chức đại lễ Misa thành phố Tuế Mạt mới tỉnh thoảng ban ân một chút.

Chủ nhân căn phòng "131" lại thông qua văn tự hỏi các việc liên quan đến giáo hội "Chân Lý", nhận được thông tin gần giống với những gì mà "Tổ điều tra cũ" đã lấy được từ đội buôn thành phố Tuế Mạt ở bên ngoài thôn Huyền Nhai.

"Một câu hỏi cuối cùng, tín đồ của "Chân Lý" nhìn nhận "Mạt Nhân" như thế nào?" Thông tin mà dòng chữ trên màn hình đưa ra khiến Lawton lặng lẽ thở phào một hơi.

Ông ta đáp không chút do dự:

"Họ cho rằng "Mạt Nhân" là ngụy thần, không phải là Chấp tuế thực sự."

Bốp bốp bốp, trên màn hình xuất hiện hai bàn tay, chúng vỗ vào nhau để phối hợp với dòng chữ hiện lên:

"Câu hỏi dừng ở đây, ông có thể đến thăm dò bóng ma tâm lý của tôi bất cứ lúc nào."

"Chúc ông sớm tìm được cánh cửa dẫn đến "Thế giới mới"."

Lawton lập tức mừng rỡ, day thái dương nói:

"Vô cùng cảm ơn."

Ông ta định mấy hôm nữa sẽ quay lại thăm dò, bởi vì cần mất một khoảng thời gian nhất định để giảm triệu chứng ý thức phân liệt do "Thần kính thông" gây ra.

Nếu như giải quyết không tốt, ông ta rất có khả năng mắc chứng nhân cách phân liệt.

Mà điều này không giúp gì cho việc thăm dò "Hành lang tâm linh" của ông ta, dù sao không dựa vào "Thần kính thông", chỉ dựa vào nhân cách phân liệt đơn thuần, không thể nào khiến một phần ý thức ở bên ngoài, một phần ý thức đi vào trong.

Trên màn hình lại soàn soạt hiện ra một hàng chữ viết:

"Ông cần phải chú ý, nếu nhìn thấy trường học thì không nên tiến vào, đụng phải cánh cửa mở trượt sang bên cạnh thì lựa chọn đi đường vòng..."

Nghe có vẻ nguy hiểm trùng trùng... Nhưng không tiến vào, hoặc đi đường vòng, phải chăng sẽ bỏ qua cánh cửa nối đến "Thế giới mới"? Lawton nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng.

Chữ viết trên màn hình vẫn tiếp tục nhảy ra:

"Những thứ này không liên quan đến bóng ma tâm lý trong lòng tôi, nơi bắt nguồn là một vài mảnh vỡ ký ức."

"Tôi không thể lúc nào cũng khống chế tư duy của bản thân, để nó không lóe lên những suy nghĩ có chút liên quan."

"Tôi hiểu." Lawton rõ ràng thở phào một hơi.

Nếu không liên quan đến bóng ma tâm lý, thì cũng sẽ không liên quan đến cánh cửa "Thế giới mới".

Chữ viết trên màn hình theo đó biến mất, ánh sáng cũng tối xuống.

Lawton thấy vậy, xoay người đi đến lối ra ở sâu trong bóng tối.

"Đỗ Hoành? Đại trưởng lão thành phố Tuế Mạt tự cho mình là Đỗ Hoành?" Long Duyệt Hồng nghe thấy, vô cùng kinh ngạc.

Việc này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Bạch Thần gật đầu một cái như có điều suy nghĩ:

"Thầy Đỗ Hoành luôn thần bí."

Người như vậy liên quan đến Chấp tuế cũng là chuyện không khiến người ta bất ngờ.

"Lẽ nào anh cho rằng Tần Khoa chính là thầy Đỗ Hoành?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ khiếp sợ: "Nhưng hình dáng của họ hoàn toàn khác nhau, chiều cao cũng khác nhau, lẽ nào phẫu thuật thẩm mỹ còn có thể làm tăng chiều cao?"

Nói đến đây, anh nhìn về phía Long Duyệt Hồng, thân thiết nói:

"Nếu thật sự có thể tăng chiều cao mà không gây tác dụng phụ, anh có thể thử xem."

"Nếu không thì cả đời anh cũng không thoát được lời nguyền rủa kia, làm cải tạo gien mới được một mét bảy lăm, tướng mạo cũng bình thường, các thành tích chỉ tầm trung..."

"Dừng lại!" Long Duyệt Hồng cắt ngang lời ngâm nga của tên này: "Thảo luận vấn đề chính."

"Ừm." Thương Kiến Diệu gật đầu, đưa ra suy đoán: "Thầy Đỗ Hoành đi giày thông minh sao? Nhưng tôi quan sát giày của ông ấy, không giống lắm, lão Gnawa, ông cảm thấy thế nào?"

"Chiều cao không có vấn đề, cũng không có vết tích phẫu thuật thẩm mỹ." Gnawa đưa ra phán đoán từ góc độ khoa học.

Tương Bạch Miên vẫn không nói gì, nhìn xung quanh một cái:

"Phải chăng Đỗ Hoành không chỉ có một vị?"

"Người có khả năng liên quan đến sự bí ẩn và kỳ dị hẳn là chỉ có một vị." Bạch Thần đưa ra ý kiến của mình.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Ý của tôi là, thầy Đỗ Hoành trước đây chưa chắc đã tên là Đỗ Hoành, không phải ông ấy thiếu rất nhiều ký ức sao?"

"Tôi không hiểu lắm." Long Duyệt Hồng nhất thời không vượt qua được khúc quanh này: "Vì sao cô cảm thấy thầy Đỗ Hoành trước đây không tên là Đỗ Hoành?"

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, nói:

"Tôi nghĩ thế này, trên Đất Xám, có một số người như vậy, lúc trước họ có thân phận, có tên của mình, nhưng sau đó gặp một vài chuyện, biến thành kẻ điên, bắt đầu thống nhất tự xưng là Đỗ Hoành."

"Tần Khoa như vậy, thầy Đỗ Hoành mà chúng ta gặp có lẽ cũng như vậy."

"Nhưng thầy Đỗ Hoành không bị điên." Thương Kiến Diệu không ủng hộ suy đoán này.

Bạch Thần đã hoàn toàn hiểu ý tổ trưởng, hỗ trợ bổ sung chỗ còn thiếu trong suy luận:

"Có lẽ người bị điên là vì còn chưa thích ứng với thân phận Đỗ Hoành này, đợi đến khi thích ứng sẽ trở lại bình thường, là Đỗ Hoành chân chính."

"Nghe thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả việc "Kết nối sinh mệnh" tạo ra hiện tượng ký sinh." Thương Kiến Diệu run lên: "Nhưng hai vị trưởng lão phát điên khác của thành phố Tuế Mạt đều không tự xưng như vậy, chỉ có một mình Tần Khoa là như thế."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Đây chỉ là suy đoán bước đầu, sau này hoàn toàn có thể bị phủ định."

"Việc bây giờ chúng ta cần làm là xác nhận Tần Khoa còn sống hay không, tìm ra ông ta, xem nguyên nhân ông ta phát điên có liên quan đến bí mật Chấp tuế nuôi nhốt nhân loại hay không."

"Nhưng ông ta đã trốn khỏi thành phố Tuế Mạt rồi." Long Duyệt Hồng nhắc nhở tổ trưởng: "Chưa nói đến chuyện liệu ông ta có bị chết cóng ở góc nào đó trên Băng Nguyên hay không, cho dù ông ta còn sống, muốn tìm thấy cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể."

Tương Bạch Miên lập tức nở nụ cười phức tạp:

"Này mới treo tấm biển "nhà của người thức tỉnh thành phố Tuế Mạt" lên cửa không bao lâu, hôm nay đã có người cấp bậc trưởng lão của thành phố Tuế Mạt Đến thăm hỏi, mọi người có cảm thấy quá trùng hợp rồi không?"

"Nếu đã trùng hợp như thế, vậy thì chưa biết chừng sắp tới chúng ta sẽ lại trùng hợp phát hiện ra tung tích của Tần Khoa."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, cảm thán từ tận đáy lòng:

"Đây chính là vận mệnh sắp xếp."

"Vậy thì cái giá phải trả là gì?" Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu.

Tương Bạch Miên nói tiếp:

"Lúc nào chúng ta đi hỏi thử Gittis xem trong ba năm nay cô ta có từng nhìn thấy người nghi là Tần Khoa không."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Chuyện đã phát triển nhanh và "thuận lợi" hơn dự liệu của tôi, như vậy hoàn toàn không cần lo lắng bị công ty phát hiện ra chúng ta đang điều tra về bí ẩn Chấp tuế nuôi nhốt nhân loại nữa."

Cô nhấn mạnh ở chữ "thuận lợi".

Bởi vì vấn đề ở Konimis có thể là do sếp tổng giải quyết, cho nên Tương Bạch Miên không cho rằng tin tức nhóm người mình đã hoàn thành nhiệm vụ có thể giấu được sếp tổng.

Cô chỉ cảm thấy sếp tổng rất ít khi để ý đến tín đồ, trao đổi với ban giám đốc công ty cũng không thường xuyên lắm, sẽ tồn tại khe hở trong việc trao đổi tin tức và thời gian truyền tin.

Đơn giản mà nói chính là lúc trước cô muốn giấu công ty, tranh thủ trước khi sếp tổng và ban giám đốc trao đổi, làm rõ chân tướng rồi mới quay trở về tòa nhà ngầm.

Vì thế cô thậm chí còn bảo Thương Kiến Diệu bọc dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" thật nhiều lớp, bỏ vào trong ba lô của Gnawa.

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng nhất thời không biết bản thân nên mừng hay nên lo lắng.

Ngày hôm sau, "Tổ điều tra cũ" đi thẳng đến nhà Gittis, hỏi thăm người buôn tin tình báo hôm nay trực ca đêm nay.

"Muốn nghe cái gì?" Gittis thuần thục hỏi.

Thương Kiến Diệu gật đầu với vẻ mặt nặng nề:

"Nói cái giá đi."

Gittis nói với vẻ hơi ngượng ngùng:

"Lần này miễn phí, sau này đều miễn phí."

Thông tin về Konimis mà "Tổ điều tra cũ" cung cấp là vô giá.

Thương Kiến Diệu lập tức lên tinh thần, lấy ra một tờ giấy, đưa tới:

"Cô có từng nhìn thấy người này chưa?"

Gittis nhìn hình người được khắc họa như trẻ con vẽ trên giấy, im lặng một hồi.

Tương Bạch Miên giơ tay lên che mặt, ý bảo Gnawa tới hỗ trợ.

Gnawa lấy ra bức tranh vẽ mà mình tự in ra, đưa cho Gittis.

Đây là bức tranh ông ta căn cứ vào cách phác họa tội phạm từ thời thế giới cũ, thông qua miêu tả của Thương Kiến Diệu, lựa chọn và xác nhận rồi làm ra.

Nghe Thương Kiến Diệu nói, bức tranh này giống Tần Khoa đến tám phần.

Gittis nhận lấy, hồi lâu không nói gì, dường như đang nhớ lại một vài chuyện.

Mấy phút sau, cô ta ngập ngừng nói:

"Tôi chưa từng nhìn thấy."

"Nhưng một phân thân mà tôi thao túng đã từng gặp vào sáu năm trước, lúc tôi đọc ký ức của người này đã có ấn tượng nhất định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận