Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1089: Ngăn cản

Đại Tư Mệnh và Thiếu Tư Mệnh đều là thần linh trong truyền thuyết của một địa phương nào đó từ thời thế giới cũ, họ chấp chưởng tuổi thọ của con người.

Mà chỗ đó có tên là "Sở".

Đối với Tương Bạch Miên mà nói, đây không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ khiến kho văn hóa dân tộc của cô thêm một nội dung mới.

Điều khiến cô chú ý hơn là giờ phút này, ở nơi đây lại có thể nhìn thấy hai chữ "Tư Mệnh".

Tương Bạch Miên lại một lần nữa đưa mắt về phía chủ quản hành chính có tên là Triệu Đan Lâm kia, nhìn về phía thi thể đã hóa thành xương trắng.

Cô do dự không biết có nên lục soát túi quần áo của thi thể này hay không.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô hạ quyết tâm, đi vòng qua bàn làm việc, đến bên cạnh bộ hài cốt.

Cô nghĩ rằng, dù sao mình cũng đã đến nơi này, thâm nhập vào tòa kiến trúc hình vòng xoáy, còn có cái gì không dám làm nữa.

Dù sao cũng đều là những mối nguy hiểm to lớn, vậy thì đồng nghĩa với việc chọn như thế nào cũng được.

Tương Bạch Miên sờ túi bộ hài cốt, nhưng chỉ tìm thấy một chiếc khăn hình vuông màu trắng được gấp ngay ngắn.

Cô lại kiểm tra ngăn kéo bàn làm việc và ngăn kéo tủ tài liệu ở bên cạnh, không tìm thấy đầu mối nào có giá trị, chỉ có một danh sách tên người.

Những cái tên này không thuộc về nhân viên nghiên cứu, hoặc là của nhân viên hành chính, hoặc là của nhân viên liên quan đến tài vụ, hoặc là thuộc về Ryan Stanley - quản lý an ninh.

Tương Bạch Miên không cần xác nhận nhiều lần, bởi vì cô biết thời gian vô cùng eo hẹp.

Cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc này, đi về phía khác của khu hành chính.

Đi một hồi, ánh mắt cô đột nhiên ngưng lại.

Phòng làm việc có bố cục giống với vừa rồi lại xuất hiện trước mặt cô!

Mà trên bảng hiệu của căn phòng này cũng viết "phòng làm việc của chủ quản".

Tương Bạch Miên chậm rãi đi tới cửa căn phòng này, nhìn bộ hài cốt đang dựa vào phía sau bàn làm việc.

Bộ hài cốt mặc áo sơ mi trắng của nữ, mặc đồng phục công sở màu trắng đen tương ứng, trên ngực phải có đeo bảng tên bằng kim loại viết: "chủ quản hành chính Triệu Đan Lâm".

Nhìn đến đây, da đầu Tương Bạch Miên không khỏi tê dại.

Mọi thứ đều lặp lại như lúc trước.

Sau đó, cô suy nghĩ đến một khả năng khác.

Qua một hồi nhớ lại kỹ càng, cô đại khái đã hiểu rốt cuộc đây là chuyện gì.

Cô lạc đường, quay trở về phòng làm việc chủ quản ở khu hành chính!

Phù, không phải bị quỷ xây tường, cũng không phải không gian lặp lại, thời gian tuần hoàn, Tương Bạch Miên thở phào một hơi rõ rệt.

Môi trường điện từ ở nơi này vô cùng hỗn loạn, đồng hồ điện tử của cô và thời gian hiển thị trên thiết bị khung xương quân dụng đã không chính xác từ lâu, khó có thể căn cứ vào đó để đưa ra phán đoán.

Tương Bạch Miên lấy lại bình tĩnh, một lần nữa dùng pháp bảo, một chậm rãi, hai suy nghĩ kỹ, ba thông qua, tiếp tục đi đến khu vực nối liền với khu hành chính.

"Winster Garand..." Thương Kiến Diệu đứng trước cánh cửa màu đỏ thẫm, lặp lại tên của đối phương.

Winster Garand không để ý đến hành động của anh, vẫn ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi từng miếng bánh quy hình con gấu.

"Mình chưa từng nghe thấy cái tên này." Thương Kiến Diệu suy nghĩ một hồi, lắc đầu.

Anh một lần nữa nhìn về phía Winster Garand, nghi hoặc hỏi: "Nơi này là thế giới tâm linh của 'Trang Sinh', ông là một trong số nhân cách của ngài, hay là một nhân vật trong một đoạn trí nhớ nào đó?"

Winster Garand vẫn giữ nụ cười có chút thật thà: "Tính là trường hợp sau đi."

"Là một nhân vật trong một đoạn trí nhớ nào đó, làm sao ông lại có sự tương tác với tôi? Có hỏi thì trả lời?" Thương Kiến Diệu rất khó hiểu về điều này: "Lẽ nào 'Trang Sinh' còn cấy ghép những tư duy khác nhau cho mỗi người trong trí nhớ của mình, một tư duy hoàn vẹn?"

Winster Garand cười nói: "Có lẽ nhân vật trong trí nhớ của tôi không giống với những gì anh lý giải lắm."

"Vậy ông phải nói rõ chứ, lẽ nào để tôi tự mình lĩnh ngộ?" Thương Kiến Diệu thành thật bày tỏ sự bất mãn.

Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một hình ảnh, sau đó lại giơ tay lên sờ cằm.

Thương Kiến Diệu nhìn Winster Garand, nói như có điều suy nghĩ: "Hình như tôi nhớ ra tại sao trông ông quen mặt rồi."

"Lúc tôi ở Konimis, trong căn nhà của "con của Chấp tuế" tên là Brooklyn Garand, từng nhìn thấy một bức ảnh chụp chung, người trung niên trong bức ảnh đó trông rất giống ông."

"Ha ha, ông và "con của Chấp tuế" còn cùng họ, Garand." Thương Kiến Diệu nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Con ngươi anh đột nhiên phóng to, phản chiếu bóng dáng của Winster Garand.

Giây tiếp theo, anh chợt thốt lên: "Ông là 'Cái Bóng Vặn Vẹo'? Ông là Chấp tuế tháng Tư 'Cái Bóng Vặn Vẹo'? Tại sao ông lại ở chỗ này?"

Winster Garand thở dài, bỏ tay khỏi túi bánh quy hình con gấu, chậm rãi đứng lên: "Anh đi tiếp, bất kể làm ra sự lựa chọn như thế nào, cũng đều không phải là điều tôi muốn thấy. 'Tư Mệnh' từng mượn anh để tiếp xúc với tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng giữ nguyên hiện trạng. Cho nên, tôi đến nơi này."

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không nghiêm túc nghe Winster Garand đang nói gì, lúc đối phương nói ra từ đầu tiên, anh đã nghiêng người, sải bước chạy như điên ra ngoài.

Đây gọi là chạy trốn ngay tại trận!

Nhưng mỗi từ mà Winster Garand nói ra đều khiến không gian đầy chấn động, mang đến sự rung động ở tần số cao.

Ánh sáng xung quanh Thương Kiến Diệu lập tức tối đi, giống như có một cái bóng khổng lồ đang phủ lên.

Luồng không khí hiện ra bằng cách thức mắt thường có thể thấy được, ngưng tụ thành một lồng giam vô hình.

Không những vậy, không gian xung quanh anh còn đang uốn lượn, dường như muốn nhốt anh ở bên trong, muốn biến anh quay trở về thành quả trứng.

Thương Kiến Diệu bộc phát hết sức mạnh của mình, muốn ảnh hưởng đến Winster Garand, nhưng bất kể là "Cấy ghép tư duy" trong tiếng la hét của anh, hay là năng lực "Người quái đản" lặng lẽ được sử dụng, đều bị không gian uốn lượn giữ lại xung quanh cơ thể anh, không thể đến gần Winster Garand.

Đợi không gian uốn lượn, luồng không khí ngưng tụ đến một mức nhất định, phạm vi cảm ứng của Thương Kiến Diệu bị nén lại chỉ ở xung quanh cơ thể anh.

Sự tồn tại của Winster Garand cũng theo đó biến mất khỏi ý thức của anh.

Xẹt xẹt!

Thương Kiến Diệu thay thế sử dụng hai năng lực cơ sở là "Can thiệp vật chất" và "Nhiễu sóng điện từ", lúc thì dùng chiếc chùy lớn được ngưng tụ từ không khí đập về phía không gian uốn lượn, lúc thì tạo ra một cơn lốc điện từ.

Là người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh", sau khi tiến vào "Thế giới mới", năng lực "Nhiễu sóng điện từ" của anh ngày càng gần với "Thao túng điện từ".

Bất kể là ánh sáng trắng bạc ngưng tụ thành mây, phóng ra một tia sét khổng lồ về phía bốn phương tám hướng, hay là chuỗi không khí cố gắng đâm vào, đều như châu chấu đá xe, không thể làm gì luồng khí đến gần, cũng khó ngăn cản không gian uốn lượn.

Trong lúc gấp gáp, Thương Kiến Diệu lại thử trực tiếp quấy nhiễu luồng không khí và không gian, nhưng so với sóng thần mà Winster Garand tạo ra, ảnh hưởng mà anh gây ra giống như súng bắn nước phun vào nhành hoa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, luồng khí ngưng tụ chỉ mất hai ba giây đã nghiền nát toàn bộ sự phản kháng của Thương Kiến Diệu, bao bọc lấy cơ thể.

Thương Kiến Diệu đành phải lấy ra con bài chưa lật, hét to: "Tiểu Xung, cứu tôi!"

Lúc này, không gian uốn lượn cũng sắp hóa thành chiếc quan tài của anh.

Trong ba lô chiến thuật đặt bên cạnh người Thương Kiến Diệu, dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" không hề có sự biến hóa nào, nhưng chuỗi "Ngọc sáu giác quan" lại lóe ra tia sáng màu xanh lục.

Ánh sáng màu xanh lục này nhanh chóng phát tán ra, bao phủ lên cơ thể Thương Kiến Diệu.

Trong thế giới tâm linh của "Trang Sinh", Thương Kiến Diệu đang trong trạng thái ý thức tán loạn, đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Sau đó, anh nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục và luồng khí cùng không gian trở nên tĩnh lặng, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Winster Garand : "Bồ Đề, người cũng tham gia với đám 'Tư Mệnh'?"

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" không màng nghe đối phương nói chuyện, nhân lúc những người khác còn chưa hồi phục, chạy thật nhanh về phía cuối hành lang này.

Anh ta muốn tranh thủ thời gian, kéo giãn khoảng cách với Winster Garand.

Vị này nghi là Chấp tuế tháng Tư "Cái Bóng Vặn Vẹo" đó!

Bởi vì phía cuối của khu hành chính không xa lắm, cho nên lần này Tương Bạch Miên không bị lạc đường, thuận lợi đến nơi.

Hai bên hành lang phía trước có mấy phòng họp.

Tương Bạch Miên mở từng căn phòng, phát hiện bên trong chỉ có bàn, bảng trắng, máy chiếu, không có thì thể.

"Hôm đó không sắp xếp cuộc họp?" Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn một vòng, thầm lẩm bẩm: "Nhân viên nghiên cứu đang tập trung ở đâu, phòng thí nghiệm của mình, hay là chỗ mà nhân viên an ninh canh gác ở dưới lầu?"

Chỗ đó mỗi khi cô thử tiến vào sẽ xuất hiện dấu hiệu của "Bệnh vô tâm".

Tương Bạch Miên lại kiểm tra phòng họp bên cạnh, ghi nhớ bức tường trắng, cửa nâu, chiếc bàn dài màu trắng nhạt, khoảng chừng mười chiếc ghế cùng bộ, màn chiếu thả xuống và dãy cửa sổ đối diện.

Cô tiếp tục đi về phía trước.

Bịch bịch bịch, Thương Kiến Diệu chạy như bay trong mê cung, cho đến khi tinh thần có chút mệt mỏi mới ngừng lại, một tay chống lên cánh cửa phòng màu đỏ sẫm, thở lấy hơi.

Kẹt một tiếng, cánh cửa phòng anh đang chống tay lên không khóa, bất chợt mở về sau, khiến anh suýt chút nữa lảo đảo ngã vào trong văn phòng.

Sau khi ổn định cơ thể, Thương Kiến Diệu nhìn thấy một khung cửa sổ bay, bên ngoài cửa sổ bay là một mảng tối om.

Lúc này, trên bệ cửa sổ có một cô gái trẻ đang ngồi xếp bằng, cô ta để mái tóc màu đen dài, mặc váy liền màu trắng, gương mặt thanh tú, biểu cảm lạnh lùng.

Thương Kiến Diệu lại một lần nữa nghi hoặc lên tiếng: "Có phải chúng ta từng gặp nhau không, sao tôi cảm thấy có chút quen mắt? Sao tôi chỉ tùy tiện gặp một người đều có cảm giác quen thuộc, thiên hạ này thực sự đều là anh chị em hay sao?"

Cô gái xinh đẹp kia khẽ nâng cầm lên nói: "Tôi là Giang Tiểu Nguyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận