Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 669: Rút lui có tính chiến lược

Chiếc xe jeep màu xanh ngọc rẽ vào một con phố khác, "Vòng gây mù" trên cổ tay trái Thương Kiến Diệu vẫn dang lóe lên ánh lửa, ở trong trại thái hoạt động.

Từ lúc lên xe, anh đã lập tức cảm ứng sự thay đổi của ý thức nhân loại trong phạm vi một trăm mét.

Đám người bị "dừng hình" đều trong trạng thái "sức sống" thấp, gần như bị đông đặc lại, một khi có người hơi hồi phục một chút, tư duy bắt đầu hoạt động, chỉ cần so sánh là sẽ thấy đặc biệt rõ ràng.

Giống như con đom đóm trong đêm đen vậy, vô cùng rõ rệt, vô cùng bắt mắt.

Điều này có thể giúp "Tổ điều tra cũ" tìm được người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Bình Minh" kia.

Đương nhiên, nếu đối phương có thể thực hiện can thiệp vật chấp ở cự lý ngoài trăm mét, thì đám người Tương Bạch Miên cũng không có cách nào định vị.

Đột nhiên, trong một lượng lớn ý thức nhân loại, Thương Kiến Diệu dường như phát hiện ra một thể tinh thần run lên, giống như đang rũ băng tuyết xuống.

"Tìm thấy rồi!" Thương Kiến Diệu phấn khởi nghiêng người sang, chỉ về tầng ba có một tòa nhà trọ cách đó mấy chục mét.

Tương Bạch Miên cùng hướng với anh cũng nhìn sang, nhìn thấy một hàng cửa sổ thủy tinh.

Với sự hiểu biết của cô về Thương Kiến Diệu, mục tiêu mà anh tìm được hẳn là ở đằng sau một trong những cánh cửa đó.

"Trên cùng kia." Thương Kiến Diệu lập tức bổ sung.

A... Tương Bạch Miên lấy súng trường "Quả quýt" từ tay Bạch Thần, thử ngắm bắn.

Với vị trí hiện giờ của họ, góc độ này không thể nào nhìn thấy tình hình đằng sau cửa sổ tương ứng.

Nói cách khác, cô không thể nào trực tiếp ngắm bắn người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" kia.

Tương Bạch Miên bất giác đưa ánh mắt về phía ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh "Tử thần" đang để ngang trên đầu gối, muốn làm một đường pa-ra-bôn oanh tạc căn phòng đằng sau cửa kính.

Nhưng cô thu tay trái về, chần chừ.

Bởi vì suy đoán theo logic bình thường, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" kia không thể nào vừa vặn ở ngay gần đây, hắn hoặc là thuê một căn phòng để mai phục từ trước, hoặc là tạm thời "trưng dụng" một căn nhà trọ nào đó.

Nhìn từ năng lực mà đối phương thể hiện ra, Tương Bạch Miên nghiêng về giả thiết thứ hai.

Điều này không chỉ vì năng lực "Cưỡng chế giấc ngủ" có thể giúp người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" kia muốn vào đâu thì vào, muốn dùng phòng ai thì dùng, mà cách thức này còn rất bí mật, không đến mức gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đi thuê nhà, từ đó bại lộ kế hoạch.

Suy luận tiếp theo logic này, trong căn phòng kia, ngoại trừ mục tiêu, xác suất lớn còn có chủ nhà đang rơi vào giấc ngủ say.

Nếu cô bắn tên lửa, trong tình huống không thể định vị, chưa chắc đã giết chết được người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", nhưng chắc chắn sẽ liên lụy đến chủ nhà, chỉ cần vận may của hắn hoặc họ không tốt đến mức nghịch thiên, thì bỏ mình ngay tại trận là chuyện có thể dự đoán được.

Đối diện với tình huống như thế, Tương Bạch Miên bình thường đều gắng hết sức không ảnh hưởng đến người vô tội đương nhiên là sẽ do dự.

Điều Tương Bạch Miên nghĩ đến, Bạch Thần cũng nghĩ đến, cô bình tĩnh đánh giá một câu:

"Cô quá mềm lòng."

"Tôi cảm thấy Đại Bạch làm đúng." Thương Kiến Diệu phản bác giúp.

Tương Bạch Miên vừa buồn cười vừa bực mình, nói với Bạch Thần:

"Hay là cô làm đi?"

Bạch Thần im lặng, không tiếp lời, cũng không biết là cô thừa nhận bản thân cũng có chút mềm lòng, hay là cảm thấy nếu thật sự làm vậy sẽ khiến mình và đồng đội trong "Tổ điều tra cũ" sinh ra sự ngăn cách.

"Quay lại, đi vòng một đoạn, điều chỉnh góc độ, thử ngắm bắn." Tương Bạch Miên đã sớm nghĩ xong phương án dự phòng.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt tiếc nuối:

"Mục tiêu đã rời khỏi khu vực cửa sổ, dùng một cách kỳ quặc."

Về phần kỳ quặc thế nào, anh không nói.

"Không thể nào ngắm bắn tầm xa.... Phải chạy tới trước nhà trọ, mới có thể đối diện với mục tiêu? Nếu vậy sẽ mất khá nhiều thời gian, chắc chắn mục tiêu đã hồi phục nhiều rồi..."

"Hắn cũng biết Thương Kiến Diệu có năng lực tương đương "Thằng hề suy luận", sẽ không nói chuyện với chúng ta..."

"Hai tay thiếu sót động tác ít ảnh hưởng đến hắn, trừ phi hắn phát động năng lực cần phải phối hợp với động tác tay..."

"Người quái đản đối diện với người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" không có tác dụng quá lớn, cũng không biết thế nào, đặt cược vào điều này là không khôn ngoan chút nào..."

"Dùng "Vòng gây mù" khiến hắn mù hai mắt cũng không có nhiều ý nghĩa, trong tình huống đám người xung quanh đang từ từ thoát khỏi trạng thái "dừng hình", ý thức nhân loại của đám người chúng ta quá đặc thù, quá rõ ràng..."

"Thật sự muốn qua đó, chỉ có thể cược hắn chưa hồi phục hoàn toàn, chúng dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, khiến hắn luống cuống chân tay, không thể đối phó..."

"Việc này phải đánh cược quá nhiều, hệ số mạo hiểm quá cao..."

"Tiếc quá, hắn vẫn luôn trốn ở chỗ xa, chúng ta không thể quan sát được nhất cử nhất động của hắn, không tìm ra được rốt cuộc cái giá phải trả của hắn là gì..." Trong lúc Tương Bạch Miên liên tục thay đổi phương án trong đầu, cô ép bản thân thu ánh mắt lại.

Cô nói với Bạch Thần:

"Không cần vòng về, tiếp tục đi đến khu Thanh Cảm Lãm, mau chóng kéo giãn khoảng cách với nhà trọ đó."

Đại Bạch có thể thỉnh thoảng tùy hứng, nhưng tổ trưởng "Tổ điều tra cũ" Tương Bạch Miên thì không thể.

Phù, tổ trưởng sáng suốt! Long Duyệt Hồng thầm khen Tương Bạch Miên.

Không có Tiểu Xung đi theo, hắn hoàn toàn không muốn đối đầu chính diện với một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh".

Bạch Thần cũng không có suy nghĩ cần phải mạo hiểm như vậy, cô đạp chân xuống, để chiếc xe tăng nhanh tốc độ.

"Tiếc quá..." Thương Kiến Diệu vẫn để "Vòng gây mù" hoạt động, liên quan theo dõi trạng thái mục tiêu, cho đến khi khoảng cách giữa xe jeep và nhà trọ cách nhau hơn một trăm mét.

Trên tầng ba tòa nhà trọ, Khan phát phì ở tuổi trung niên hơi hồi phục, bắt đầu thử tự cứu.

Ông ta hối hận vì đã xem nhẹ đứa trẻ tên là Tiểu Xung kia, không ngờ cấp bậc và thực lực của đối phương lại đạt đến mức độ khủng bố như thế.

Trong tổ chức của ông ta, nhân vật kinh khủng như vậy chỉ một bàn tay là đếm hết, hơn nữa đều ở trong hoàn cảnh khốn cùng, chỉ thỉnh thoảng mới có thể hoạt động.

Người Khan đột nhiên "nhẹ" đi, giống như có một bàn tay vô hình đẩy lên, lơ lửng về phía sau, đáp xuống bên cạnh ghế sô pha.

Đến khi trạng thái "không được làm ồn" đã hóa giải hơn nửa, ông ta vội vàng đi về phía lối ra nhà trọ.

Về phần người đang ngủ say trên ghế sô pha kia, ông ta mặc kệ, dù sao đối phương cũng chưa từng nhìn thấy ông ta.

Khan cũng không phải là người tốt bụng nương tay, chỉ là cảm thấy bất kể dùng súng, dùng tay, hay là dùng "Giấc mơ chân thật" để giết chết đối phương, trong tình huống hai bên gần trong gang tấc, đều sẽ khiến bản thân ngửi thấy một ít mùi khó chịu.

Mà một khi kéo giãn khoảng cách, lãng phí thêm thời gian vào một người vô can không cần phải giải quyết, lại không phù hợp với mỹ học của ông ta.

Khan giơ tay che mũi, kéo cửa phòng ra, tiến vào cầu thang, biến mất khỏi ánh đèn lờ mờ.

Ông ta tạm thời không định tiếp tục đuổi theo đám người Tiết Thập Nguyệt, Trương Khứ Bệnh nữa, chỉ muốn mau chóng rút lui khỏi nơi này.

Làm vậy là do động tĩnh vừa rồi chắc chắn sẽ dẫn cường giả của thành phố Ban Sơ tới, mặt khác là Tiểu Xung thực sự dọa được ông ta.

Ra khỏi nhà trọ, Khan lấy một chiếc khẩu trang màu đen tuyền ra, đeo lên mặt.

Ông ta vội vàng đi về phía đỗ phương tiện giao thông của mình.

Đột nhiên, ông ta nhìn thấy một bóng người từ ngã tư đường phía trước đi ngang qua.

Hắn... Con người Khan phóng to hết cỡ.

Giây tiếp theo, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" này rụt người lại, giống như đang trốn tránh hồng thủy mãnh thú vậy.

Sau khi cách chỗ đường Tiểu Xung ở một khoảng cách vừa đủ, rẽ vào khu Thanh Cảm Lãm xong, Bạch Thần quen thuộc địa hình, lái xe jeep màu xanh ngọc đến một con ngõ nhỏ tối tăm, vắng vẻ, yên tĩnh.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, xác nhận xung quanh không có camera giám sát, lại thêm bên trên có nhiều thứ che chắn, cô vừa đẩy cửa xe ra, vừa nói:

"Làm việc!"

Thương Kiến Diệu phấn khởi lấy công cụ và nguyên liệu phun sơn từ cốp sau ra, hỏi:

"Lần này cần màu gì?"

"Xanh bộ đội." Tương Bạch Miên chọn màu sắc thường gặp của xe jeep.

Nếu không lập tức cải trang, "Bàn tay trật tự" chưa biết chừng đã lần theo dấu vết tìm đến rồi.

Lúc này, Long Duyệt Hồng kẹp chân nói:

"Có thể, giải, giải quyết trước không?"

Hắn sắp không nhịn được nữa rồi.

Tương Bạch Miên "a" một tiếng:

"Đi đi."

"Mọi người thay phiên nhau, "Này", anh và Tiểu Hồng, "Garibaldi" đi trước."

Thương Kiến Diệu bỏ dụng cụ trong tay xuống, vừa đi sâu vào trong ngõ nhỏ, vừa cười nhạo Long Duyệt Hồng:

"Bàng quang của anh không ổn lắm đâu."

"Có bản lĩnh thì anh cứ nhịn đừng đi." Long Duyệt Hồng đã nhịn đến phát hoảng, nổi nóng theo bản năng.

Thương Kiến Diệu giơ ngón cái lên:

"Hôm nay rất có dũng khí."

Họ không cãi vã nữa, đều tự tìm một nơi mọc nhiều rêu, ẩm ướt, kéo khóa quần.

Long Duyệt Hồng rùng mình một cái, cảm thấy cả người sảng khoái.

Đến khi kết thúc, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nói bằng giọng khó hiểu:

"Vì sao chúng ta lại rơi vào cảnh phải đi tiểu tùy tiện thế này..."

"Chúa cứu thế trong tư liệu giải trí của thế giới cũ chưa bao giờ như thế..."

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:

"Không viết, không vẽ, không chụp không có nghĩa là không có."

Bởi vì Bạch Thần và Tương Bạch Miên còn đang đợi, họ không dừng lại, nhanh chóng quay lại bên cạnh xe jeep làm việc, hoặc là phun lại sơn, hoặc là xử lý qua chỗ bị lõm vào trên thân xe.

Sau khi trở về, Tương Bạch Miên liếc nhìn "Garibaldi" Giuseppe, nở nụ cười ôn hòa:

"Anh còn nhớ chúng ta vừa mới đến thăm ai không?"

Lúc này mới qua bao lâu chứ, sao mà không nhớ rõ? "Garibaldi" Giuseppe vốn định trả lời như vậy, chẳng hiểu sao lại rùng mình một cái.

Thương Kiến Diệu đã đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận