Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1009: Bạn mới

Spant lái xe vừa chú ý tình hình đường sá, vừa quan sát người trong xe phía đối diện có vấn đề hay không.

Nói thật, anh ta rất hồi hộp, trong một nhiệm vụ tồn tại mối nguy hiểm không nhỏ, trừ phi người tham gia có đầy đủ lòng tin, nếu không hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ hồi hộp căng thẳng.

Nhưng dần dần, Spant suy nghĩ rõ ràng một việc:

"Mình có nhận thức rõ ràng về thực lực của bản thân, biết rằng tham gia nhiệm vụ nào quả thực tồn tại nguy hiểm nhất định, bởi vậy không được tự tin lắm, nhưng tiểu đội thợ săn di tích mà mình hợp tác lại rất có lòng tin!"

Với trang bị và biểu hiện của họ, có thể dựa vào sức lực của một tiểu đội, tàn sát toàn bộ nhân viên vũ trang ở đây!

Điều này cũng áp dụng với đội ngũ của kẻ địch tập kích!

Sau khi xác nhận bản thân và cường giả đứng cùng một phe, Spant đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn mạnh mẽ và tràn trề lòng tin.

Vừa nghĩ rõ điều này, cả người anh ta chợt thả lỏng, ném cảm giác căng thẳng ra sau đầu.

Anh ta thậm chí có chút chờ mong, chờ mong kẻ địch hùng hổ tấn công, sau đó phát hiện bên mình có đối thủ mạnh ngoài dự liệu, phát hiện con mồi nguy hiểm vốn chỉ tốn chút sức là có thể giải quyết được lại biến thành ma quỷ không thể chiến thắng.

Lúc đó, vẻ mặt của bọn chúng chắc chắn vô cùng đặc sắc... Spant thiếu chút nữa thì thất thần.

Xe bán tải của anh ta rẽ vào một khúc quanh, đi vòng qua từng khu mỏ quặng sâu trong núi.

Cho đến khi ra khỏi giãy núi, nhìn thấy pháo đài Guest ở phía trước, Spant vẫn không phát hiện ra người khả nghi.

Dọc đường đều bình an vô sự.

"Không bị tập kích? Tin tức mà Sandro nhận được là giả?" Spant thầm lẩm bẩm.

Anh ta không những không cảm thấy thả lỏng, mà còn có chút thất vọng...

Thất vọng là vì "cuộc đại chiến" trong mong đợi lại không xảy ra.

Ở gần Băng Nguyên, cho nên khí hậu của pháo đài Guest rất lạnh giá, tài nguyên khoáng sản phong phú, phong cách dân cư không tránh khỏi có chút hung hãn, cho nên, sau khi cảm giác an toàn của mình nhận được sự đảm bảo, Spant rất hi vọng được nhìn thấy trận đại chiến giữa thiết bị khung xương quân dụng, áo giáp thông minh sinh học với kẻ địch chỉ có súng ống bình thường, để bản thân được mở mang tầm mắt, biết được trang bị cao cấp rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào.

Một người khác vẫn chưa thả lỏng là quản lý an toàn của chủ hàng, chủ thuê mấy đội ngũ thợ săn di tích: Sandro.

Hắn cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn.

Ông chủ của hắn là một người rất nhanh nhạy về tin tức, nhiều khía cạnh trong quá khứ đã chứng minh điểm này, lần này, trước khi làm nhiệm vụ, ông ta nói với Sandro một cách vô cùng chắc chắn rằng có người theo dõi lô hàng hóa này, đã tổ chức một nhóm người lợi hại, chuẩn bị tập kích trên đường núi.

Nhưng bây giờ, chuyện mà ông chủ khẳng định chắc nịch lại không xảy ra, toàn bộ quá trình áp tải hàng hóa đều bình yên vô sự, giống như là diễu hành vũ trang vậy.

"Lần này ông chủ nhận được tin tình báo không đúng?" Sandro chỉ có thể giải thích như vậy.

Nhưng hắn không hề buông lỏng vì điều này, trước khi hàng hóa được chuyển vào kho, hắn tuyệt đối sẽ không mất cảnh giác.

Lúc trước lại không phải chưa từng xuất hiện cuộc tập kích đến từ bên trong pháo đài Guest!

Bạch Thần lái xe jeep, đi theo chiếc xe bán tải đằng trước, cứ thế thông qua chốt kiểm tra.

Có lẽ đám lính gác đã được đút lót từ trước, hoặc là từ trước đến nay không hay kiểm tra xe lái từ vùng mỏ ra, nói chung, bọn họ không tiến lên chặn đường, đoàn xe thuận lợi tiến vào trong điểm tụ cư cỡ lớn pháo đài Guest này.

Men theo đường cái bên ngoài khu vực công xưởng lái một hồi, Spant dựa theo tuyến đường đã định, rẽ vào khu chứa hàng.

Không lâu sau, anh ta dừng xe lại trước một nhà kho trông có vẻ bình thường, chỉ có hai nhân viên an ninh canh gác, quả thật không hề bị tập kích.

Bỏ mười hai đồng vàng đại kỵ sĩ mời mấy đội ngũ thợ săn di tích có hơi lãng phí... Sandro thầm lẩm bẩm một câu, ra hiệu cho tài xế đi nhanh hơn, chạy đến trước cửa kho hàng, hoàn thành việc giao nhận.

Chiếc xe con bọc thép chống đạn mà hắn đang ngồi lập tức lướt qua nhiều chiếc xe tải, lái về phía cửa kho hàng.

Trên đường, Sandro ngồi ở vị trí ghế lái phụ vẫn luôn nhìn về phía bên phải, xem xét đội xe dài.

Nhìn một lúc, con người Sandro đột nhiên phóng to.

Nó phản chiếu một khung cửa sổ xe cùng với đầu của một trăn khổng lồ màu thép đen đằng sau cửa sổ!

Ngay sau đó, Sandro xác nhận đây không phải là đầu trăn, mà là một người mặc áo giáp thông minh sinh học.

Bên kia, người phụ nữ lái xe mặc thiết bị khung xương quân dụng tỏa ra ánh kim loại lạnh lẽo rắn chác.

Nếu không phải còn có lý trí, nếu không phải một người đàn ông mặc thiết bị khung xương quân dụng khác chợt nhoài người ra, vượt qua đồng đội, cách cửa sổ xe thân thiện vẫy tay, thì Sandro đã sử dụng năng lực theo phản xạ có điều kiện.

Sau khi nhận cái giá phải trả là "không thể phấn khích", hắn đã mất đi sự kích động, hưng phấn... ngay cả việc lên giường với phụ nữ cũng chỉ là theo thói quen, điều này gây ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến các khía cạnh của cuộc sống, nhưng có vài thời điểm vẫn phát huy tác dụng nhất định.

Sandro không biết phấn khích, vào thời khắc then chốt luôn phản ứng chậm hơn một chút, mà việc này sẽ tránh được sự cố cướp cò súng, tấn công đồng đội một cách hữu hiệu.

Cho nên, hắn không tấn công "Tổ điều tra cũ" trước, mà bình tĩnh quan sát tình huống, cho rằng đội ngũ đối diện kia hẳn là không có ác ý.

Hắn không biết là, "Thanh niên văn học" của Thương Kiến Diệu và "Ảo giác không gian" của Tương Bạch Miên đã trong trạng thái sẵn sàng phát động.

Chiếc xe của Sandro vượt qua xe jeep của "Tổ điều tra cũ", đuổi kịp và vượt qua Spant, đi tới trước cửa nhà kho.

Hắn xuống xe, trao đổi mấy câu với hai nhân viên an ninh canh cửa.

Cửa lớn của nhà kho theo đó mở ra, những chiếc xe chuyên chở hàng hóa trực tiếp lái vào bên trong, để lại bốn đội ngũ thợ săn di tích ở bên ngoài.

Ngoại trừ Spant và "Tổ điều tra cũ", ba đội ngũ thợ săn di tích khác đều lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.

Tiền thưởng lần này kiếm được quá dễ dàng thoải mái, hơn nữa còn là ba đồng vàng đại kỵ sĩ!

Họ giống như ra ngoại thành dạo chơi một chuyến, tiện thể nhặt được một khoản tiền, điều khác biệt duy nhất là tinh thần vẫn luôn căng thẳng, tâm trạng có chút lo sợ bất an, không dễ chịu như đi chơi ngoại thành.

Đợi những chiếc xe chuyên chở hàng hóa chạy hết vào nhà kho, Sandro vừa ra hiệu cho hai nhân viên an ninh đóng cửa lại, vừa đi về phía xe jeep của "Tổ điều tra cũ".

Thương Kiến Diệu đã đổi chỗ cho Long Duyệt Hồng, đẩy mặt nạ bảo hộ lên, mở cửa sổ xe xuống, mỉm cười bắt chuyện với Sandro:

"Bây giờ mới hơn mười giờ, còn có cơm trưa miễn phí không?"

Không bị tập kích cho nên nhiệm vụ áp tải hàng hóa chỉ tốn hơn hai tiếng đồng hồ, thậm chí còn kém mấy phút.

Sandro đã sớm nghĩ phải hỏi điều gì, hỏi như thế nào, không ngờ lại gặp phải câu hỏi này, nhất thời ngây ra như người máy bị gặp lỗi hệ thống, đứng sừng sững ở đó, bị kẹt mất mấy giây.

"Chắc là không có." Sandro rốt cuộc cũng rõ đối phương đang hỏi cái gì.

Hắn trả lời như vậy là do nếu nhiệm vụ hoàn thành sớm, vậy thì hắn phải nhanh chóng đi báo cáo cho ông chủ, mà hắn lại không thể để đám thợ săn di tích này ở lại nhà kho đợi cùng người của mình.

Thấy Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng, Sandro lại bồi thêm một câu:

"Tôi sẽ đổi thành tiền đồng bạc kỵ sĩ, trả cùng thù lao cho các anh."

Thương Kiến Diệu lập tức mỉm cười:

"Anh quả nhiên là người tốt, hào phóng, rộng lượng, thân thiện."

"Đúng rồi." Anh chợt hạ thấp giọng, tò mò hỏi: "Ông chủ của anh là ai?"

Sandro im lặng lắc đầu:

"Không phải là người các anh nên biết."

"Mọi người đã cùng nhau làm nhiệm vụ, vậy thì chắc chắn là bạn bè, giữa bạn bè chia sẻ chút bí mật rất bình thường mà." Thương Kiến Diệu cố gắng khuyên giải, đồng thời dùng "Cấy ghép tư duy".

Anh định nhân cơ hội này bảo Sandro giữ bí mật giúp tiểu đội mình.

Lát nữa Spant cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ tương tự.

Ánh mắt Sandro hơi ngẩn ra, sau đó thấp giọng nói:

"Là ngài Esther."

Esther - hội trưởng Hội liên hiệp khai thác mỏ của pháo đài Guest? Một trong năm người mà sau đó bọn mình phải đến gặp? Tương Bạch Miên vội vàng ra dấu tay "hỏi thêm" với Thương Kiến Diệu.

"Ồ!" Thương Kiến Diệu rất phấn khởi: "Chúng tôi vừa vặn có việc muốn tìm ngài Esther, không biết anh có thể đề cử giúp không?"

"Không thành vấn đề." Sandro đồng ý không chút do dự: "Lát nữa các cậu đi theo tôi."

"Anh em tốt!" Thương Kiến Diệu cảm động, lớn tiếng khen ngợi một câu.

Thế là anh còn hào phóng nói thêm:

"Anh không cần trả thêm phí ăn uống đâu, cứ giữ lại cho mình đi."

Không đợi Sandro đáp lại, anh liếc nhìn nhà kho, lại thấp giọng hỏi:

"Lần này hàng hóa là gì vậy?"

Sandro liếc mắt nhìn xung quanh, cũng nhỏ giọng đáp lại:

"Một phần là rượu mạnh ủ bằng khoai tây, một phần là kim loại hiếm."

Thứ đầu là hàng hóa có giá cao, lợi nhuận nhiều ở tất cả điểm tụ cư thuộc "Đoàn bạch kỵ sĩ" cũng như ở pháo đài Guest, thứ sau là vật tư chiến lược đối với rất nhiều thế lực.

"Ồ, ồ." Thương Kiến Diệu mất đi hứng thú.

Đến khi thuộc hạ dỡ hàng hóa xong, Sandro để họ ở lại nhà kho, mình thì dẫn ba đội ngũ thợ săn di tích và "Tổ điều tra cũ" đã tháo vũ trang cùng Spant đến nghiệp đoàn thợ săn, kết thúc ủy thác.

Sau khi lấy được hai đồng vàng đại kỵ sĩ, Thương Kiến Diệu hơi tung lên, nói bằng giọng không hài lòng lắm:

"Tôi cảm thấy nên đổi thành đồng bạc kỵ sĩ thì hơn, được một đống lớn, nhìn đã thấy vui rồi!"

Hai đồng vàng đại kỵ sĩ này đổi được hai trăm đồng bạc kỵ sĩ.

Tương Bạch Miên tức giận thu lại tiền trong tay tên này:

"Tiện mang theo không tốt sao?"

"Anh xem người của pháo đài Guest, đại đa số đều phải đeo thêm một túi tiền."

Ví tiền đào ra từ các phế tích thành phố xung quanh không có ích gì ở chỗ này.

Lúc này, Sandro đến gần, nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Đi thôi, đến nhà ngài Esther."
Bạn cần đăng nhập để bình luận