Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 764: Bàn Tay Thân Thiện

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không thể trả lời, thiền sư "Phổ Độ" Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ không ngạc nhiên lắm.

Anh dựng một bàn tay trái lên, nhỏ giọng tuyên một tiếng Phật hiệu:

"Nam vô a nhục đa la tam miệu tam bồ đề, chúng tôi thường gọi đây là túc tuệ."

"Có lẽ đời trước, đời trước nữa, Montes là người trong Phật môn, rơi vào bể khổ, qua từng lần luân hồi, đến khi thức tỉnh, mới chậm rãi nhớ lại kiếp này."

Mặc dù biết người này chỉ toàn nói linh tinh, nhưng Tương Bạch Miên vốn có tinh thần cầu thị, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:

"Không loại trừ khả năng như anh nói, chỉ là nó rất nhỏ."

"Trước mắt chỉ biết "Kết nối sinh mệnh" thể hiện ra tiềm chất hoàn thành một loại chuyện nào đó, nhưng nó không có tính chất sẽ xóa bỏ ký ức của bản thân, đợi đến lúc thức tỉnh."

"Trừ phi lĩnh vực "Bồ Đề" vẫn tồn tại một năng lực khác chi tiết nhưng cùng loại với "Kết nối sinh mệnh", nếu không thì..." Tương Bạch Miên không nói hết:

"Hiện giờ có hai phương hướng."

"Một, xem hết toàn bộ sách vở còn lại, việc này sắp xếp vào sáng ngày mai; Hai, tiến vào khu phế tích thành phố Thiết Sơn, xem nơi đó có lưu lại đầu mối nào không."

"Nếu ngày mai rảnh rỗi, có thể đến thăm giáo chủ giáo đường Cảnh Giác, nghiệp đoàn thợ săn bản địa, xem họ có thu thập được nhiều thông tin về khu phế tích thành phố Thiết Sơn không."

"Chuẩn bị đầy đủ ở phương diện này không phải là chuyện gì xấu."

"Được rồi, quay về ngủ đi, đảm bảo tinh thần dồi dào."

Buổi sáng hôm sau, hai chiếc xe đã được cải tạo lái vào chợ Đá Đỏ.

"Sao không thấy ai ở đây?" Người bạn tên cũ tên Zug của Bạch Thần thò đầu ra khỏi cửa sổ, quan sát những tòa nhà bỏ hoang hoặc đổ nát xung quanh.

Hắn ta liếc nhìn lại, cảm thấy mình dường như đến một khu phế tích mà rất lâu không có người thăm dò, chứ không phải là một tụ điểm buôn lậu nổi tiếng ở bên ngoài, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, cảm giác thứ có sinh mệnh duy nhất ở đây chính là những thực vật tươi tốt trong ngày xuân kia.

"Đây là sự đặc sắc của giáo phái Cảnh Giác, dân cư chợ Đá Đỏ đã đưa tín ngưỡng của mình vào trong cuộc sống." Một ông già ngồi bên cạnh thanh niên tên Thiệu Lương mặc áo sơ mi hoa vừa cười vừa nói.

Ông ta cũng là người Đất Xám, mái tóc thưa thớt đến độ có thể nhìn thấy da đầu, nếp nhăn trên mặt chưa nhiều lắm, khóe miệng luôn mang theo ý cười, trông có vẻ hiền hòa dễ gần.

"Đại giáo chủ, ý của ngài là..." Zug rất tôn kính nhưng không hèn mọn, lên tiếng hỏi.

Tuy cũng tín ngưỡng "U Cô", nhưng thực ra hắn ta không hiểu gì về giáo phái Cảnh Giác, giáo đoàn Sợ Hãi, nếu không phải gần đây phải đến phía Nam truyền giáo, ca ngợi tầm quan trọng của thân mật và sự tín nhiệm, tiện đường đi qua, thì hắn ta hoàn toàn không muốn tới tham gia hội nghị phổ giáo khó hiểu này.

Zug còn chưa dứt lời, đột nhiên đã có cảm ứng, hắn ta chợt quay đầu lại, đưa ánh mắt về một ngôi nhà cao tầng coi như còn nguyên vẹn.

"Nơi đó có người." Hắn ta biểu hiện như một người hàng xóm hiền hòa đang đi tản bộ thì tình cờ gặp phải, tuy có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.

Ông già được gọi là Đại giáo chủ kia gật đầu, tỏ ý Zug phát hiện không có vấn đề gì.

"Tôi qua đó gọi một tiếng, hỏi đường."

Zug tràn đầy tự tin đẩy cửa xe ra đi xuống.

"Này, người bạn trong nhà, chúng tôi tới để..." Zug vừa đi về phía tòa nhà cao tầng, leo lên bậc thang của cửa chính, vừa vẫy tay phải.

Đúng lúc này một quả lựu đạn đen kịt được ném ra.

Con người Zug đột nhiên phóng to.

Hắn ta dựa vào kinh nghiệm phong phú, bổ nhào sang bên cạnh, bay ra khỏi bậc thang, chui vào nơi có vật che chắn.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, Zug cảm thấy bậc thang mà mình đang dựa vào rung lên bần bật.

Sau đó, hắn ta phát hiện người trong tòa nhà thoát khỏi phạm vi cảm ứng của mình theo hướng ngược lại, bỏ trốn mất dạng.

"Chúng tôi không có ác ý! Này, chúng ta kết bạn đi." Zug gào to vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Hắn ta đành phải quay về bên cạnh chiếc xe đã cải tạo, cúi người nhìn về phía ông già kia:

"Đại giáo chủ, sao ngài không ngăn cản hắn?"

"Hiện giờ có lẽ hắn còn chưa chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của ngài."

Đại giáo chủ lắc đầu cười nói:

"Như vậy rất thiếu lịch sự."

"Chúng ta làm việc đầu tiên phải thể hiện ra sự thân mật của mình, cùng chung một sự tin tưởng."

"Chấp tuế nói, phải tin tưởng lẫn nhau."

Cách nói chuyện giữa ông ta và Zug không hề có cảm giác tôn ti trật tự rõ ràng.

Zug nghe vậy thì bày tỏ đã hiểu:

"Nghi kỵ không phải là thế giới mới."

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tìm cư dân khác hỏi đường, dùng thành ý để khiến họ bỏ qua sự cảnh giác?"

Từ lúc hắn ta gia nhập "Bàn Tay Thân Thiện", đã quen với việc lòng tốt bị người ta coi là lòng lang dạ sói, dù sao người như họ đều được coi là khác loài trên Đất Xám.

Đại giáo chủ thỏa mãn gật đầu.

Zug vừa mở cửa xe, trở lại ghế lái phụ, vừa suy tư rồi nói:

"Chúng ta vòng thẳng ra bên hồ, tìm đồng ruộng mà chợ Đá Đỏ đã khai khẩn."

"Bây giờ đang là mùa gieo hạt và canh tác, bên đó chắc chắn có người, hơn nữa còn không dễ trốn."

Mộ Trì và Thiệu Lương đồng ý với đề nghị của hắn ta.

Không biết qua bao lâu, ba chiếc xe rốt cuộc cũng đi vòng qua chợ Đá Đỏ đến khu vực Tây Bắc gần Nộ Hồ, nhìn thấy một lượng lớn đồng ruộng được khai khẩn ở đây.

Trong ruộng có rất nhiều người đang làm việc.

Sau khi phát hiện đám người Zug đến gần, họ tập hợp vào nơi đã định một cách rất có kỷ luật, có người trốn vào đằng sau công sự đơn giản, có người đứng bên ngoài, cố gắng quan sát diễn biến tiếp theo, thể hiện ra tư thái có thể trao đổi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Zug cảm động đến mức suýt thì giơ tay lau mắt.

Đây mới là sự cảnh giác bình thường!

Những người trong khu phế tích thành phố vừa rồi thực sự cực đoan đến mức bị tâm thần!

Ừm, vấn đề duy nhất là, các người có cần phải đeo mặt nạ không?

"Chúng tôi muốn hỏi đường." Zug vẫy tay với bên ngoài, bày tỏ ý định của bản thân.

Hắn ta rút ra bài học từ lần trước, rút ngắn câu, nhanh chóng dùng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà nói lại một lượt.

Trong đám nông dân kia, có một người đàn ông đeo mặt nạ tuồng màu chàm lấy dũng khí, đi về phía trước vài bước, dùng tiếng Hồng Hà nói:

"Các anh muốn đi đâu?"

"Giáo đường Cảnh Giác." Zug cao giọng đáp lại.

Người đàn ông kia nhất thời thở phào một hơi, không cảm thấy kinh ngạc khi có người lạ đi tìm giáo đường Cảnh Giác.

Anh ta chỉ vào phía đông nam nói:

"Đi thẳng theo con đường này, lúc gần đến khu phế tích là có thể nhìn thấy giáo đường."

"Nếu các anh không cẩn thận rẽ vào đường khác, thì tìm ở đồng ruộng xung quanh, chúng tôi không thiếu người đang làm việc bên đó, họ có thể chỉ đúng đường cho các anh."

"Cảm ơn nhé!" Zug giơ hai tay làm thành hình loa, đặt lên bên miệng.

Hắn ta lại hỏi tiếp:

"Hiện giờ chợ Đá Đỏ có mấy thế lực?"

"Người Tiếng Xám cũ, người Hồng Hà và người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" chúng tôi."

"Nhưng tất cả mọi người đều tín ngưỡng "U Cô", nghe theo mệnh lệnh của giáo đường."

Zug mỉm cười vui mừng.

Hắn ta bỗng nhiên xoay người, đưa lưng về phía người của "Chiếc thuyền Noah ngầm", thành kính khen một câu:

"Đơn độc nhỏ yếu, quần thể hùng mạnh."

Đây là lễ nghi của "Bàn Tay Thân Thiện", bày tỏ sự tín nhiệm đối phương, ngay cả phía sau lưng cũng bằng lòng giao cho họ.

Sau khi hỏi "Chiếc thuyền Noah ngầm" là gì, Zug tạm biệt đám người kia, quay trở lại xe.

Đại giáo chủ ngồi ở hàng ghế sau nhìn ra ngoài, cảm thán:

"Vị trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" kia cũng không phải là nhân vật đơn giản."

Thanh niên tên Thiệu Lương mặc áo sơ mi hoa cười nói:

"Có thể lợi hại bằng Đại giáo chủ ngài không?"

Đại giáo chủ im lặng vài giây rồi đáp: "Rất có thể."

"Chỉ có điều, tình trạng của người này không ổn lắm."

Mộ Trì lái xe không ngờ chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" lại mạnh mẽ đến vậy, thốt lên hỏi:

"Ông ta được tính là người của giáo phái Cảnh Giác không? Một vị giáo chủ Sợ Hãi?"

"Không phải, ông ta chỉ là tín đồ bình thường của Chấp tuế." Đại giáo chủ đáp lại một câu ngắn gọn.

Nghe đến đó, Zug nghiêng đầu qua:

"Đại giáo chủ, ngài rất quen thuộc với "Chiếc thuyền Noah ngầm" à..."

Đại giáo chủ cười hiền hòa:

"Lúc còn trẻ tôi từng nghe về chuyện của chủ nhân "Chiếc thuyền Noah ngầm" từ chỗ "Bàn Tay Của Thần" , cố tình chạy tới, ở đấy một thời gian."

"Vậy ngài chắc chắn biết giáo đường Cảnh Giác ở đâu..." Zug ngạc nhiên nói.

Mình hoàn toàn không cần đi tìm người hỏi đường!

Đại giáo chủ cười nói:

"Đây là chuyện từ năm mươi năm trước rồi, tôi đã cao tuổi, làm sao còn nhớ được đường cụ thể chứ?"

Trong lúc mấy người trao đổi, hai chiếc xe được cải tạo lái về chỗ giáo đường Cảnh Giác.

Lái như vậy một hồi, họ nhìn thấy khu ruộng bỏ hoang vùng ngoại ô đã được khai khẩn không ít, có khá nhiều người đang làm việc.

Đại giáo chủ thấy thế, suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho Zug:

"Cậu đi hỏi tường tận về tình huống của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đi."

"Ôi, không biết người bạn cũ kia bây giờ thế nào rồi?"

Zug lập tức đồng ý, đến khi chiếc xe dừng lại, hắn ta đẩy cửa ra ngoài, đi đến gần một cô gái đeo mặt nạ ác quỷ.

Cân nhắc đến việc đối phương là người của giáo phái Cảnh Giác, hắn ta cố gắng giữ khoảng cách, lớn giọng hỏi:

"Cô là người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" à?"

"Đúng vậy." Cô gái kia không cố ý nói to, Zug phải gắng gượng mới nghe rõ.

Bởi vì đối phương dùng tiếng Đất Xám, hắn ta bèn đổi lại tiếng mẹ đẻ, tiếp tục hỏi:

"Chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" bây giờ là ai?"

"Chủ nhân?" Cô gái kia tỏ vẻ nghi hoặc: "Không có chủ nhân, bây giờ là ủy ban quản lý phụ trách."

A..." Zug thiếu chút nữa nghi ngờ lỗ tai mình, không nhịn được bước lên trước hai bước, dọa cô gái kia liên tục lùi về sau, các nông dân xung quanh lập tức chạy tới chi viện, rút súng từ những nơi khác nhau ra.

Zug giơ hai tay lên, không để ý đến hình tượng lắm:

"Chủ nhân cũ của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đâu? Tuyệt tự rồi?"

"Bị lật đổ, chết trong tay năm vị hội trưởng của chúng tôi rồi." Giọng của thiếu nữ mang theo chút tự hào.

Zug đảo mắt, kiềm chế ý muốn hỏi tiếp, quay về xe.

Hắn ta kể lại tình huống vừa tìm hiểu được.

"Chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" lại bị người ta giết chết..." Đại giáo chủ rõ ràng có chút kinh hãi.

Thanh niên tên Thiệu Lương mặc áo sơ mi hoa không có khái niệm chính xác vị chủ nhân cũ của "Chiếc thuyền Noah ngầm" mạnh bao nhiêu, chỉ cười nhạo nói:

'Giáo đường Cảnh Giác trơ mắt nhìn năm người kia đối phó với giáo đồ của mình?"

"Ừm, xem ra việc này có chút phức tạp, chúng ta đến giáo đường Cảnh Giác hỏi kỹ một chút." Đại giáo chủ giấu đi biểu cảm dư thừa của mình.

Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau, đám người Zug rốt cuộc đến được giáo đường Cảnh Giác.

Họ đi vào đại sảnh được sơn màu đỏ máu xen lẫn chút màu vàng kim dưới những đôi mắt soi mói mình trong bóng tối.

"Dùng màu này quá là..." Là tín đồ của "U Cô", thanh niên tên Thiệu Lương mặc áo sơ mi hoa cố nén lại lời cười nhạo về thẩm mỹ của giáo phái cùng tín ngưỡng.

Zug lại nhìn thấy bốn bóng người quen thuộc.

Họ vừa vào thang máy, đi xuống dưới.

"Đám người Bạch Thần?" Zug đưa mắt nhìn theo một hồi, hơi gật đầu.

Hắn ta định đến chào hỏi, nếu như đối phương quay trở lại đại sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận