Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1046: Giấu đầu lòi đuôi

Gittis nhớ lại một chút:

"Từng nghe nói đến."

Trong lúc hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, Gittis tiếp tục nói:

"Mùa hè hằng năm họ sẽ phái đội xe tới, dùng lương thực và thịt để đổi lấy than đá, sắt thép các loại, từng xe, từng xe kéo hàng đi."

"Vậy cô biết thành phố Tuế Mạt ở nơi nào không?" Thương Kiến Diệu vội vàng hỏi.

Gittis lắc đầu:

"Cho dù chỉ trao đổi nội bộ, họ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này."

Hiển nhiên cô ta đã từng dùng "Thiên nhĩ thông" để nghe lén tình hình trong đội xe của thành phố Tuế Mạt.

"Họ rất chú ý..." Tương Bạch Miên cảm khái một câu.

Cô hoàn toàn không bất ngờ trước chuyện này.

Thế lực tầm trung và nhỏ như thành phố Tuế Mạt, hoặc là nhờ vào các thế lực lớn như thành phố Ban Sơ, "Sinh vật Bàn Cổ" che chở, hoặc chỉ có thể dựa vào ưu thế địa lý để đề phòng bản thân bị tập kích.

Tuy thành phố Tuế Mạt nằm ở Băng Nguyên, có khoảng cách khá xa so với các thế lực lớn khác, nhưng chỉ cần họ để lộ ra vị trí cụ thể, đến mùa hè, chắc chắn sẽ trở thành miếng thịt mỡ trong mắt không ít người.

Gittis nhìn mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ", nói:

"Nếu các cô muốn tìm người của thành phố Tuế Mạt, có thể đợi ở pháo đài Guest đến mùa hè."

"Ừm." Tương Bạch Miên không đưa ra ý kiến gì.

Nếu kế hoạch "nằm vùng" của họ thất bại, đề nghị của Gittis vẫn có thể coi là một sự lựa chọn.

Ra khỏi khách sạn, Thương Kiến Diệu hít một hơi thật sâu, cảm thán từ đáy lòng:

"Chất lượng không khí hôm nay tốt hơn ngày hôm qua 367,55%."

"Làm sao anh tính ra được?" Gnawa không ngờ Thương Kiến Diệu có thể đưa ra một con số chính xác đến vậy.

Thương Kiến Diệu cười đắc ý:

"Tôi đang bắt chước ông đấy, lão Gnawa à!"

"Về con số cụ thể, tôi vừa bịa ra ngay tại trận, thế nào, có muốn tôi bịa ra một con số khác không?"

Là người máy thông minh, Gnawa nhất thời hết lời chống đỡ.

Tương Bạch Miên ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời, giúp hóa giải bầu không khí lúng túng:

"Thời tiết hôm nay không tệ."

Phía Băng Nguyên có gió thổi tới, khiến cho làn khí u ám bao phủ phía trên pháo đài Guest đã tan đi hết.

"Gió thổi làm tôi thấy hơi lạnh." Long Duyệt Hồng kéo chặt vạt áo rằn ri màu xám.

Cho dù cách mùa hè không còn lâu nữa, nhưng pháo đài Guest ở gần Băng Nguyên vẫn lạnh như trước.

Đơn giản mà nói, ở pháo đài Guest, những nơi có thể phơi nắng sẽ hơi nóng, nhưng đứng trong bóng râm, gió thổi qua vẫn khá lạnh.

"Ừm." Bạch Thần cũng kéo lại khăn quàng cổ.

Cô đã không còn số đánh dấu nô lệ từ lâu, khúc mắc cũng đã được tháo gỡ, đeo khăn quàng cổ chỉ vì gió thổi khiến cổ hơi lạnh mà thôi.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng:

"Đi thôi lái xe đi bổ sung vật tư."

Buổi tối, "Tổ điều tra cũ" đã ăn uống no nê, tập trung một chỗ, thảo luận về vấn đề căn phòng "503".

Ngoại trừ Thương Kiến Diệu, những người còn lại đều thống nhất ý kiến, đó chính là: Tạm thời không nên đi vào.

"Bây giờ anh vẫn chưa có cách để chống chọi với việc bị nhiễm "Bệnh vô tâm", thăm dò căn phòng của Giang Tiểu Nguyệt chẳng khác nào dùng bánh bao đánh chó, có đi không có về." Tương Bạch Miên nghiêm túc nói với Thương Kiến Diệu.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, căn phòng "503" còn nguy hiểm hơn cả căn phòng "205" của Chấp tuế "Bình Minh".

Dù sao giấc mơ chưa chắc đã có nguy hiểm gì, hoặc nên nói mối nguy hiểm tương ứng chưa chắc đã không thể né tránh, mà hiện giờ gần như không có biện pháp nào giúp người thăm dò tránh được bị nhiễm "Bệnh vô tâm" trong căn phòng "503".

"Vậy phải chờ tới khi nào mới có thể thăm dò chứ?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ ấm ức: "Tôi và Giang Tiểu Nguyệt thần giao đã lâu, cũng coi như là bạn bè, hẳn là không có nguy hiểm, à, bạn bè đơn phương."

Tương Bạch Miên trợn mắt nói:

"Theo như thông tin chúng ta nắm được, phải là cường giả "Thế giới mới" mới có thể dùng sức mạnh của mình đối kháng với "Bệnh vô tâm"."

"Tiến vào "Thế giới mới" rồi còn thăm dò phòng "503" thế nào được?" Thương Kiến Diệu luôn rất tỉnh táo ở phương diện này.

Nghe đến đó, Bạch Thần đưa ra một nghi vấn:

"Cường giả "Thế giới mới" có thể quay ngược trở về "Hành lang tâm linh" không?"

Sau khi mọi người im lặng một lát, Thương Kiến Diệu vỗ tay bôm bốp:

"Đây là một câu hỏi hay."

"Bây giờ chúng ta có thể khẳng định là có, các Chấp tuế còn có căn phòng tương ứng trên "Hành lang tâm linh"." Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi.

Việc này còn có ví dụ cụ thể, như "205" của Bình Minh, "102" của "Trang Sinh".

"Xem ra căn phòng tâm linh của cường giả "Thế giới mới" vẫn được giữ lại." Gnawa đưa ra suy đoán bắt nguồn từ sự thực hiện giờ không biết căn phòng tâm linh của họ có thể từ trong mở ra ngoài giống như thời điểm trước khi tiến vào "Thế giới mới" hay không.

Từ ngoài mở vào trong chắc hẳn không có vấn đề gì, bởi vì Thương Kiến Diệu từng đi vào căn phòng "102" của "Trang Sinh", chỉ là chưa thực sự tiến hành thăm dò.

Lúc này, tư duy của Thương Kiến Diệu đột nhiên nhảy cóc, anh vỗ tay cười nói:

"Nếu như cường giả "Thế giới mới" có thể tự do ra vào "Hành lang tâm linh", mà số phòng của tôi lại bị phe đối địch biết được, vậy thì có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào."

"Yên tâm, trong "Biển khởi nguồn" của anh còn có khí tức của Chấp tuế để lại." Long Duyệt Hồng cảm thấy tên này hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện tương tự.

Hiện giờ "Tổ điều tra cũ" bước đầu phán đoán Tiểu Xung chính Đỗ Thiếu Xung lúc nhỏ, cũng chính là một thể giáng thế của "Trang Sinh".

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu nói với hai mắt sáng rực: "Tôi sẽ đợi họ đến thăm căn phòng của tôi, tôi, à, tôi và Tiểu Xung sẽ chiều đãi người này chơi game."

Thương Kiến Diệu bị thu hút sự chú ý, quên mất chuyện thăm dò căn phòng "503".

Đêm khuya, trong "Hành lang tâm linh", Thương Kiến Diệu đứng đối diện căn phòng mình, than thở:

"Vì sao không tìm được căn phòng tâm linh của người thành phố Tuế Mạt?"

"Mình không tìm được còn chưa tính, vì sao không có người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" nào của thành phố Tuế Mạt có duyên đến thăm dò căn phòng của mình?"

Sau khi suy đi nghĩ lại, họ quyết định không thể ôm cây đợi thỏ, phải chủ động làm chút chuyện gì đó.

Bởi vì mỗi căn phòng chỉ đánh số, thứ tự cũng lộn xộn, cho nên các Thương Kiến Diệu không thể nhận ra căn phòng nào sẽ đối ứng với người của thành phố Tuế Mạt, cũng khó có thể tiến hành chủ động kiểm tra lần lượt.

Anh cho rằng, so với các căn phòng khác, vẫn nên động tay động chân với căn phòng của mình thì hơn.

"Ừm, mình phải nâng cao xác suất người thức tỉnh của thành phố Tuế Mạt đến thăm dò căn phòng của mình." Thương Kiến Diệu vuốt cằm, lẩm bẩm: "Bày tỏ thiện ý với họ? Bày tỏ thế nào?"

"Việc này đơn giản." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" thoát ra khỏi chủ thể, hăng hái bừng bừng nói: "Xem tôi đây!"

Anh ta nhanh chóng cụ thể hóa ra một tờ giấy trắng, một cây bút máy, bắt đầu viết soàn soạt.

Sau khi viết xong, anh ta dán tờ giấy trắng lên trước căn phòng tâm linh của mình, bên dưới biển số phòng, trên đó dùng đồng thời cả hai loại ngôn ngữ, tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà:

"Nhà của người thức tỉnh thành phố Tuế Mạt".

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu thành thực vỗ tay cho anh ta.

Thương Kiến Diệu này "khen ngợi":

"Rất có phong thái giấu đầu lòi đuôi."

"Anh xác định thứ này có thể giữ lại?" Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" nhắc nhở: "Lúc trước chúng ta muốn thay đổi biển số phòng nhưng đều không thành công."

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" tỏ vẻ chẳng sao cả:

"Thử một lần cũng không chết."

"Hơn nữa lần trước là chúng ta muốn thay đổi thứ sẵn có, không được chủ nhân của "Hành lang tâm linh" cho phép, chắc chắn không thể nào thành công, hiện giờ, chúng ta chỉ dán một tờ chú thích lên trên, không liên quan đến kết cấu sẵn có của "Hành lang tâm linh"."

Dù sao cũng chỉ thử một lần, các Thương Kiến Diệu khác đều không phản đối.

Họ mười hợp làm một, đi lòng vòng đến các căn phòng khác, sau đó quay trở về cửa phòng "131".

Tờ giấy "nhà của người thức tỉnh thành phố Tuế Mạt" vẫn được dán ở đó!

"Hình như có thể..." Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên.

Anh mở cửa đi vào phòng, đợi mấy phút rồi lại ra ngoài xác nhận.

Tờ giấy kia vẫn còn.

Trưởng lão thành phố Tuế Mạt - Lawton lại một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh" , nhắm mắt cũng có thể tìm tới nơi đó.

Cánh cửa nối đến "Thế giới mới" mà ông ta vất vả tìm kiếm có thể ở trong căn phòng được đánh số "131".

Nhưng vấn đề ở chỗ, Lawton không những gặp phải đủ chuyện kỳ quặc khó mà tưởng tượng nổi, hơn nữa còn cảm nhận được cái nhìn của Chấp tuế, điều này càng khiến ông ta tin rằng chủ nhân của căn phòng "131" đã từng tiếp xúc với một vài vị Chấp tuế, nhận được sự quan tâm nhất định.

Nếu như quả thực không phải là quan tâm, mà là sự ác ý, căn phòng này đã sớm đổi người rồi.

Là một người có tín ngưỡng, Lawton vô cùng kính sợ các Chấp tuế, trước khi nắm chắc, ông ta hoàn toàn không dám tiếp tục thăm dò căn phòng "131", chỉ có thể thỉnh thoảng đi đến bên cánh cửa kia, nhìn một hồi để xoa dịu tâm trạng.

Trong khoảng thời gian này, ông ta có cầu xin Chấp tuế, xin được ban ân, nhưng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào.

Đi một lúc, Lawton lại nhìn thấy cánh cửa phòng đỏ thẫm và biển số phòng "131" bằng vàng kim đã khắc sâu trong tâm trí.

Giây tiếp theo, đôi mắt ông ta chợt ngưng lại.

Ông ta phát hiện trên cửa phòng "131" có dán một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng dùng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà viết cùng một dòng chữ:

"Nhà của người thức tỉnh thành phố Tuế Mạt".

Lawton có thể được gọi là kinh nghiệm phong phú trong cấp bậc "Hành lang tâm linh" lập tức mờ mịt, nghi ngờ có phải mình quá khao khát thăm dò căn phòng kia để tìm ra cánh cửa nối đến "Thế giới mới" cho nên mới sinh ra ảo giác hay không.

Thậm chí ông ta còn phân tích khả năng mình bị tập kích bất ngờ, rơi vào thế giới ảo tưởng.

Sau khi mất mấy phút để xác nhận, Lawton rốt cuộc tin rằng trên cánh cửa phòng "131" có thêm một "tấm biển".

Đây là việc trước nay chưa từng xảy ra trên "Hành lang tâm linh".
Bạn cần đăng nhập để bình luận