Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 596: Suy đoán

Long Duyệt Hồng đưa tay cầm tờ giấy kia lên, xem lướt qua một lần:

"Túi số 1 đưa cho vợ của Johny."

"Túi số 2 đưa cho bố mẹ của Donovan."

"Túi số 3 đưa cho con trai của Johann Liss."

"Túi số 4 đưa cho người nhà của Imoen."

Đây là một cách phân phối đơn giản.

Long Duyệt Hồng cầm tờ giấy này, quay trở về bên cạnh Waite, ngồi xổm xuống.

Bạch Thần vừa báo cáo tình huống cho Tương Bạch Miên, lắc đầu nói với hắn:

"Không cứu được nữa."

Cho dù bây giờ tiêm thuốc sinh học Feca cho Waite, trong tình huống anh ta không còn chút máu nào và không có đủ máu tươi phù hợp để bổ sung, thì cũng chỉ giúp anh ta gắng gượng được thêm hai ba phút nữa, không có quá nhiều ý nghĩa.

Mà số thuốc Feca "Tổ điều tra cũ" mang theo vốn có hạn, nếu có thể không lãng phí, thì Bạch Thần đương nhiên không muốn lãng phí.

Long Duyệt Hồng nhớ lại dáng vẻ thận trọng, có chút nhát gan của Waite ở khu phế tích, đau thương nhất thời trào lên.

Hắn vội vàng nói với Waite:

"Anh muốn bảo chúng tôi mang những thứ thu hoạch được trong lần này cho người nhà của đồng đội mình?"

Nghe thấy câu này ánh mắt đã rời rạc của Waite chợt lóe ra chút ánh sáng.

Anh ta khó khăn gật đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh nhưng không thể nghe rõ.

Long Duyệt Hồng cúi thấp đầu, dán sát lại gần, rốt cuộc nghe thấy Waite đang nói gì.

"Cảm ơn... Cảm ơn..." Giọng nói của Waite chợt ngừng lại, đầu lệch sang một bên.

Long Duyệt Hồng đưa mắt nhìn vài giây, thở một hơi thật dài.

Hắn chậm rãi đứng dậy cùng Bạch Thần kiểm tra toàn bộ căn phòng, từ trong túi hành lý tùy thân của Waite tìm ra năm túi vải, trong đó bốn cái đã được dán nhãn, từ 1 đến 4.

Trong các túi vải đều đựng rất nhiều vật phẩm trang sức bằng vàng, tư liệu kĩ thuật đã gấp gọn và hợp kim đặc thù, ngoại trừ túi chưa dán nhãn, thì bốn cái túi khác đều có khối lượng gần bằng nhau.

Mà cái túi chưa dán nhãn kia, lại đựng ít vật phẩm nhất.

"Chắc là sau khi trở về anh ấy mới sắp sếp những thứ này." Long Duyệt Hồng thở dài nói: "Lúc đó anh ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ tự sát."

Bạch Thần nhìn quanh một vòng, không đáp lại lời cảm khái của đồng đội, chỉ nói ngắn gọn:

"Không có đầu mối gì."

Long Duyệt Hồng quay đầu lại, liếc nhìn thi thể Waite và vũng máu lớn, một lần nữa thở dài.

Ở chỗ đỗ xe của "Tổ điều tra cũ", Vương Phú Quý, Grey may may mắn còn sống sót và đám người Tương Bạch Miên tập trung lại với nhau.

"Phí Lâm Thông cũng tự sát, anh ta dùng dây lưng thắt cổ mình."

"Vì sao chỉ có Waite, Fars và Phí Lâm Thông tự sát, chúng ta lại không sao?" Long Duyệt Hồng tỏ ý không hiểu nổi chuyện này.

Nếu như không phải "Tổ điều tra cũ" cũng không xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ phải chăng Vương Phú Quý hoặc là Grey đang giở trò gì.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu trả lời câu hỏi của Long Duyệt Hồng:

"Vì sao anh lại nghĩ chúng ta không sao?"

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì hết hồn, liếc nhìn xung quanh, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng.

Ngoại trừ Gnawa.

Ông ta không để lộ vẻ gì.

Bởi vì chúng ta còn chưa kịp xảy ra chuyện? Nhưng, nhưng chúng ta bị ảnh hưởng từ lúc nào, hoàn toàn không có dấu hiệu gì... Long Duyệt Hồng dùng cách hít thở sâu để bình ổn nội tâm đang dậy sóng.

Một lúc lâu sau, Tương Bạch Miên mới cảm thán một câu:

"Không hổ là di tích Số 13 khu đất hoang..."

Trong cả chuyện này, ngoại trừ lúc đầu bị ảnh hưởng một chút, dẫn đến họ tiến hành thêm hai lần thăm dò tiếp theo, các thời điểm khác Tương Bạch Miên đều tự hỏi bản thân rất đầy đủ, không để lại sơ suất gì, tránh tất cả nguy hiểm có thể nghĩ đến, nhưng cho dù là vậy, họ cũng bất tri bất giác đi về phía "cái chết".

Nếu như không phải Waite, Fars, và Phí Lâm Thông chết, khiến họ tự mình cảnh tỉnh, hiện giờ chẳng ai nói rõ được mình sẽ như thế nào.

"Chúng ta cũng không tiến vào phạm vi một cây số quanh kênh phát thanh kia." Bạch Thần cũng không giải thích được.

Công ty đã cho một con số vô cùng chính xác.

Vương Phú Quý và Grey liếc nhìn nhau, cả hai đều chậm rãi lắc đầu, tỏ ý mình cũng không phát hiện ra bị Ngô Mông ảnh hưởng từ bao giờ.

Dù sao họ đều không nghe thấy ám chỉ khiến người ta tự sát.

Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:

"Tôi hiểu rồi!"

Vương Phú Quý phải lập tức nhìn về phía anh, mang theo sự chờ mong theo bản năng.

Tương Bạch Miên cũng chờ mong, muốn xem xem tên này rốt cuộc đưa ra được lý do không bình thường gì.

Có lẽ nó sẽ mang đến linh cảm cho cô.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Trong phạm vi nhất định, tất cả các sản phẩm điện tử còn có thể sử dụng được đều là phân thân của Ngô Mông."

"Trong quá trình chúng ta thăm dò, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, không chỗ nào không có mặt."

Tương Bạch Miên nghe vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên:

"Có lẽ..."

Cô nhớ lại chuyện mình cảm ứng được trong chiếc loa phóng thanh trên khu thương mại bên đường có động tĩnh của dòng điện.

"Hắn thông qua những sản phẩm điện tử này lặng lẽ ảnh hưởng đến chúng ta, không cần dùng lời lẽ để dẫn đường?" Grey không tin tưởng lắm.

Nhìn từ biểu hiện lúc trước của Ngô Mông, hắn ngoại trừ mở màn sẽ giảng một đoạn về đạo, còn cần dựa vào ngôn ngữ để hoàn thành bước thao túng cuối cùng.

"Cũng không phải là không có khả năng, phương thức kiểu này sẽ bí mật hơn, hiệu quả cũng không rõ ràng đến vậy, cần tích lũy qua thời gian mới có thể đạt được mục đích mà Ngô Mông mong muốn." Vương Phú Quý cân nhắc rồi nói.

Lúc này Tương Bạch Miên bổ sung:

"Cho nên hắn mới dùng ngôn ngữ để dẫn dụ chúng ta, khiến chúng ta nhiều lần đi vào khu di tích."

"Việc này..." Long Duyệt Hồng đột nhiên có cảm giác mọi chuyện đã được xâu chuỗi.

Bạch Thần nhìn về phía ba lô chiến thuật đằng sau lưng Tương Bạch Miên, nói như thể đã hiểu ra điều gì:

"Tờ báo kia cũng là cố ý để lại đầu mối cho chúng ta, muốn chúng ta một đến khu di tích một lần nữa?"

"Phần lớn người trong số chúng ta bị ảnh hưởng còn chưa đủ, vẫn chưa đạt được đến điểm giới hạn tự sát, còn cần tăng thêm hiệu quả?"

"Cách giải thích này, rất hợp lý." Long Duyệt Hồng càng cảm thấy chuyện chính là như thế.

Bởi vì có người ở đây, Gnawa vẫn giữ im lặng, không thể chủ động tham gia cuộc thảo luận.

Sau khi nghe xong, Vương Phú Quý suy nghĩ một chút rồi nói:

"Thực ra tôi còn có một suy đoán khác, về nguyên nhân chúng ta không xảy ra chuyện gì."

"Là gì?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Vương Phú Quý nhìn quanh một vòng, vẻ mặt từ từ nghiêm trang:

"Tôi là một thành viên trong một tổ chức tôn giáo, Grey có vẻ cũng là vậy, chúng tôi được các vị Chấp tuế khác nhau phù hộ, cho nên mới không tự sát."

"Các cô chắc cũng là tín đồ thành kính của một vị Chấp tuế nào đó, lần đầu tiên vào hang động, tôi đã nhìn ra, mà Waite và Fars là thợ săn di tích thuần túy, không có đức tin gì, cũng không quá quan tâm đến tín ngưỡng."

Đối với Phí Lâm Thông, hắn ta không hiểu rõ lắm, không đưa ra đánh giá, nhưng nhìn từ việc đối phương có liên quan đến giáo phái gương, hắn ta cho rằng người này cũng không phải là tín đồ thành kính của Chấp tuế.

Trong lúc Tương Bạch Miên buồn cười, Thương Kiến Diệu đã lấy bản đồ phù hộ của chư thiên Chấp tuế ra:

"Anh muốn hỏi chúng tôi tín ngưỡng "U Cô", "Tư Mệnh", "Mạt Nhân", "Hai Mặt Trời", "Gương Vỡ", "Bồ Đề", "Cán Cân Vàng" hay là "Cánh Cửa Nóng Cháy"?"

Vương vẻ mặt của Vương Phú Quý và Grey lập tức trở nên kỳ quặc và phức tạp, dường như chưa bao giờ gặp phải người như thế này.

Thương Kiến Diệu cất tờ giấy đi, thành khẩn hỏi:

"Tiệc thánh của hai các anh lần lượt là gì?"

Vương Phú Quý bất giác đáp lại:

"Các món về gan và rau chân vịt."

Thương Kiến Diệu không tiếp tục hỏi giáo phái của họ là gì, tín ngưỡng vị Chấp tuế nào, mà nhìn về phía Grey, điều này khiến cho Vương Phú Quý không hiểu sao có cảm giác bị sỉ nhục.

Grey do dự một chút rồi nói:

"Cái này không tiện nói với người ngoài."

"Các anh như vậy sẽ không mời chào được tín đồ." Thương Kiến Diệu nói đầy ẩn ý.

Anh thành công đưa đề tài này đi thật xa, suýt chút nữa không còn ai quan tâm đến chuyện Ngô Mông gây ảnh hưởng.

Grey siết chặt y phục, không đáp lại lời của Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên kịp thời giảng hòa:

"Còn có một khả năng khác, ba người đã chết chỉ ghi chép lại nội dung tờ báo, không chụp ảnh lại."

Cô đang tìm điểm giống và điểm khác nhau.

"Nhưng tôi quay về cũng ghi chép lại nội dung, tiện mở ra xem bất cứ lúc nào..." Vương Phú Quý không tán đồng ý kiến này lắm: "Nếu như nói có người từng đọc tờ báo, có người không đọc, còn có thể hiểu được, nhưng thiết bị và địa điểm chụp ảnh đều ở trong doanh trại, cách xa Ngô Mông, không có khả năng bị ảnh hưởng lắm."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Đúng vậy."

"Nói chung các sau này các anh phải chú ý, tốt nhất là tìm người ở bên cạnh một thời gian, ừm, ít nhất là nửa tháng."

Về phần "Tổ điều tra cũ", nhiệm vụ này chắc chắn sẽ giao cho Gnawa.

Vương Phú Quý và Grey không dám coi thường chuyện này, lần lượt bày tỏ quả thực phải làm như vậy.

Sau khi nhìn họ rời đi, Tương Bạch Miên nhìn về phía Long Duyệt Hồng:

"Anh muốn giúp Waite đưa những gì thu hoạch được cho người tương ứng?"

Do Fars khá thân thiết với Vương Phú Quý và Grey, nên di vật của hắn ta do hai người đó xử lý, Phí Lâm Thông thì giao cho một người bạn của anh ta ở trong doanh trại.

"Ừm." Long Duyệt Hồng khẽ gật đầu, không giải thích vì sao lại muốn làm vậy.

Hắn lập tức đưa ra một chỗ khó khăn:

"Nhưng, Waite không viết địa chỉ của những người đó và nhà mình, trong vật phẩm để lại cũng không tìm được đầu mối hữu dụng, tôi hoàn toàn không biết đi đâu tìm."

"Khẩu âm của Waite thuộc về thành phố Ban Sơ, bạn của anh ta có lẽ cũng ở đấy." Tương Bạch Miên hơi nhớ lại một chút rồi nói: "Chúng ta có thể đến thành phố Ban Sơ ban bố nhiệm vụ, hẳn là có khá nhiều thợ săn di tích quen biết họ, thân với họ."

Trao đổi chuyện này xong, Tương Bạch Miên nói với Gnawa:

"Trong thời gian này, ông chú ý nhất cử nhất động trong vô thức của chúng tôi, đợi đến gặp Tiểu Xung xong rồi mới xác định có cần tiếp tục không.'

"Được." Gnawa đồng ý.

Tương Bạch Miên lại nói với các thành viên khác trong tổ:

"Thay phiên nghỉ ngơi, lão Gnawa vất vả một đêm, sáng mai lập tức lên đường."

"Được."

Long Duyệt Hồng đi về phía xe jeep, vẫn có chút bất an, những người khác cũng không có ý kiến gì.

Rạng sáng hôm sau, năm thành viên của "Tổ điều tra cũ" vẫn chưa xuất hiện dị thường lần lượt lên xe, lái ra khỏi cổng doanh trại.

Đột nhiên, một bóng người lao ra, chặn trước đầu xe họ.

Người này có thái dương hoa râm, tuổi tác không còn nhỏ, chính là ông chủ của khách sạn doanh trại.

"Xảy ra chuyện gì à?" Tương Bạch Miên hạ cửa xe xuống, nghiêm túc hỏi.

Không phải là Vương Phú Quý và Grey đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Ông chủ khách sạn than thở:

"Các cô đạp hỏng bốn cánh cửa, dù sao cũng phải bồi thường ít tiền chứ, không thể cứ thế bỏ đi được."

Ông ta đã sống nhiều năm, dám đến doanh trại mở khách sạn, ngoại từ có chút bản lĩnh thì cũng là do không sợ chết lắm.

Bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhất thời ngây ra.

Chỉ có Thương Kiến Diệu như ngộ ra, móc tiền xu trong người ra với vẻ mặt xấu hổ.

Sau chuyện tự dưng xen vào này, hai chiếc xe chạy xuống chân núi, quay về thành phố Ban Sơ.

Khoảng gần mười lăm phút sau, Vương Phú Quý vừa tập thể dục buổi sáng xong, quay về phòng, đã bị ông chủ khách sạn chặn lại, đòi tiền sửa cửa phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận