Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 731: Thích ứng

Khi ba quả cầu ánh sáng dung hòa vào trong người mình, Tương Bạch Miên cảm thấy có sự thay đổi, nhưng không thể nói rõ là thay đổi cái gì.

Đây là thí nghiệm thức tỉnh? Cô cúi đầu theo thói quen, nhìn về phía hai tay mình, không phát hiện bất cứ bất thường nào.

Đột nhiên, bóng người được tạo bởi ánh sao ở giữa đại sảnh dường như sống lại, lùi về sát mép phòng, tạo ra một khoảng cách rất xa với Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên không hoảng hốt, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, dường như đã dự đoán từ trước.

Vừa rồi cô mới thử mượn hiệu quả phản chiếu của bức tường kim loại đen, sử dụng "Ảo giác không gian" với bản thân.

"Năng lực này sẽ làm rối loạn nhận thức không gian của mục tiêu, khiến hắn lẫn lộn giữa trái phải trước sau, trên dưới xa gần, hơn nữa dường như còn có thể dùng cách "cắt ghép" và "cấu tạo lại" để xây nên hoàn cảnh không gian phù hợp với nhu cầu... Thăm dò về phương diện này có lẽ phải tiến vào "Biển khởi nguồn", vượt qua một hai hòn đảo, mới có thể tiến sâu hơn..." Tương Bạch Miên không gấp gáp quay về hiện thực, bởi vì lúc này có lẽ cô đã tiến hành cuộc phẫu thuật cây ghép ốc tai.

Tiếp theo, cô thử "Mất nhận thức vật phẩm" và "Mất phối hợp kích thích".

Không biết là do vật trung gian "cái gương" không có tác dụng, hay vì "Đại sảnh Quần Tinh" thiếu vật phẩm "thực chất" và kích thích, cuối cùng Tương Bạch Miên đã thất bại.

Cô chỉ có thể bước đầu suy đoán từ tên gọi của hai năng lực này.

"Mất nhận thức vật phẩm" hẳn cũng là một loại ảo giác, khiến mục tiêu nhận nhầm vật phẩm cần dùng, ví dụ như, muốn cầm súng bắn, lại nhặt cây dù đi mưa lên, đứng ở đó bắn chiu chiu, ví dụ như, rõ ràng là một con dao tẩm độc, lại được coi thành bánh ga-tô, đưa lên miệng liếm...

"Mất phối hợp kích thích" nghe giống như không thể đưa ra phản ứng chính xác với kích thích tương ứng... Ánh sáng đèn pin chiếu vào không biết nhắm mắt, cảm ứng được nguy hiểm không biết né tránh?

Trong lúc không ngừng suy đoán và phân tích, Tương Bạch Miên dần dần cảm thấy uể oải.

Bóng dáng cô dần nhạt đi, biến mất khỏi "Đại sảnh Quần Tinh".

Không biết qua bao lâu, Tương Bạch Miên mở mắt.

Mai Thọ An vẫn luôn quan sát tình huống một cách chặt chẽ, thở phào nhẹ nhõm, đến gần cười hỏi:

"Thế nào?"

Căn cứ vào kinh nghiệm của ông ta, chỉ cần người thí nghiệm có thể tỉnh lại thì vấn đề không lớn, đều có thể chữa trị hết được.

A, chú Mai quá kích động, giọng nói có hơi lớn? Không giống lắm... Tương Bạch Miên bất giác giơ tay lên, sờ vào tai mình.

Không giống với ngày thường, lần này không có cảm giác sờ vào kim loại.

Cuối cùng, Tương Bạch Miên cũng nhận ra: Phẫu thuật cây ghép ốc tai sinh học thành công rồi!

Thính lực của cô đã trở lại bình thường!

Lúc này, trong ống tai của cô có thêm một lớp "da" dày, nhưng không bị bịt chặt hoàn toàn, liếc nhìn lại, nơi đó gần như không có gì bất thường.

Tương Bạch Miên thả lỏng, vừa thích ứng với trạng thái hiện nay, vừa lần mò ngồi dậy, mỉm cười đáp lại câu hỏi của Mai Thọ An:

"Vô cùng tốt."

"Ừm, con thức tỉnh rồi."

Mai Thọ An ngây ra một giây, bất giác hỏi ngược lại:

"Thành công rồi?"

Tương Bạch Miên nghiêm túc gật đầu.

Mai Thọ An đẩy chiếc kính gọng vàng một cái, vò tóc mai, lầm bầm với vẻ mặt nghi ngờ:

"Lẽ nào ở khâu cuối cùng con thêm hạng mục nghe nhạc, sẽ tăng cao xác suất thức tỉnh một cách rõ rệt?"

"Đây là nguyên lý gì?"

Thương Kiến Diệu chắc hẳn rất thích suy đoán của chú... Tương Bạch Miên thầm trêu trọc một câu, hỏi dò:

"Con có thể đi được chưa?"

Tuy phẫu thuật cấy ghép ốc tai không tính là lớn, nhưng cũng không phải là loại điều trị làm xong muốn đi lúc nào cũng được, Mai Thọ An thấy Tương Bạch Miên nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi giường mổ, gần như không hề bị ảnh hưởng gì cả, không khỏi cảm thán một câu:

"Tố chất cơ thể của con rất xuất chúng, hiệu quả cải tạo gien vô cùng tốt."

"Nhưng chú vẫn khuyên con nên nghỉ ngơi và quan sát thêm nửa tiếng nữa, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Vâng." Tương Bạch Miên gật đầu, cảm thấy vẫn còn có chút chóng mặt.

Ngay sau đó, Mai Thọ An hỏi:

"Con lựa chọn lĩnh vực nào?"

"Gương Vỡ."

Tương Bạch Miên không giấu giếm, nhưng cô không nói năng lực và cái giá phải trả của mình lần lượt là gì.

Đối với một người thức tỉnh mà nói, đây là chuyện cần giữ bí mật.

Mai Thọ An hoàn toàn hiểu được, không gặng hỏi, lại nói tiếp:

"Lát nữa chú đưa tài liệu liên quan cho con, tranh thủ tiến vào "Biển khởi nguồn" sớm một chút."

Nói đến đây, Mai Thọ An không nhịn được bổ sung thêm một câu:

"Tuyệt đối không được học Thương Kiến Diệu trong tổ các con làm càn làm bậy."

Việc này muốn học là học được sao? Không phải người có vấn đề về tinh thần trong nhiều năm, hoàn toàn không nghĩ ra nổi những thao tác đó của anh ta! Tương Bạch Miên thầm chế giễu trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng."

Đợi thêm nửa tiếng, xác nhận sức khỏe không có vấn đề gì, Tương Bạch Miên lễ phép nói với Mai Thọ An:

"Chú Mai, cháu nên đi rồi."

"Qua ba ngày quay lại kiểm tra." Mai Thọ An khẽ gật đầu.

Ông tiễn Tương Bạch Miên ra đến tận cửa của tổ hạng mục C-14.

Trong quá trình này, Tương Bạch Miên nhớ lại cái giá phải trả của mình, vội vàng tăng thêm một thông tin trong vi mạch phụ trợ của cánh tay nhân tạo:

"Tiếp theo phải quay về phòng số 14 tầng 647."

Như vậy, cô sẽ không đi nhầm tầng và phòng vì "mù đường".

Mai Thọ An nhìn theo Tương Bạch Miên đến lúc cô rời đi, đứng ở cửa suy nghĩ về quy trình thí nghiệm hôm nay, hi vọng có thể từ đó tổng kết ra nhiều kinh nghiệm hữu ích hơn.

Ông ta luôn như thế, không phân biệt được thời gian và địa điểm, có thể rơi vào trầm tư bất cứ lúc nào, là một người cuồng nghiên cứu.

Nghĩ một lúc, Mai Thọ An đột nhiên thấy Tương Bạch Miên quay lại.

"Làm sao vậy?" Ông ta dùng thái độ của người lớn quan tâm hỏi han.

Ánh mắt Tương Bạch Miên dường như có chút mờ mịt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô há miệng, giơ tay lên nói:

"A... Chú Mai, con còn một vấn đề muốn hỏi chú."

"Cái gì?" Mai Thọ An tỏ ý cứ hỏi đi.

Tương Bạch Miên hơi đảo mắt:

"Hạng mục C-14 chỉ cần xin là có thể tham gia thí nghiệm đúng không? Bất kể nhân viên cấp bậc nào cũng được, người từ bên ngoài tới cũng được sao?"

"Đương nhiên." Mai Thọ An cười nói: "Từ trước đến nay điều khiến bọn chú phát sầu chính là số lượng người tình nguyện không đủ."

"À..." Tương Bạch Miên chỉ về một hướng: "Vậy con đi đây."

"Con đi qua bên đó làm gì?" Mai Thọ An tỏ vẻ nghi hoặc.

Tương Bạch Miên bật cười ha ha:

"Chỉ tùy tiện chỉ thế thôi."

Sau đó cô đi về phía ngược lại.

Tầng 647.

Đám người Thương Kiến Diệu đợi hồi lâu không thấy tổ trưởng đến, đi vào phòng huấn luyện, bắt đầu buổi rèn luyện hôm nay.

Lúc gần kết thúc, Thương Kiến Diệu đã uống hết nước trong cốc, bèn lau mồ hôi, ra ngoài, quay về phòng làm việc.

Anh đi được mấy bước thì nhìn thấy Tương Bạch Miên từ đối diện đi vào.

"Cô đến muộn!" Thương Kiến Diệu vạch trần.

Tương Bạch Miên đáp lại, không để ý lắm:

"Tôi xin nghỉ rồi, hôm nay tôi làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai sinh học."

Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, giảm âm lượng xuống rất thấp, giống như đang nói thầm:

"Hiệu, quả, tốt, không?"

"Rất tốt!" Tương Bạch Miên nghiến răng nghiến lợi đáp.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Tương Bạch Miên liếc thấy khí trắng bốc lên từ người anh, lười tính toán, gật đầu một cái nói:

"Anh tiếp tục đi rèn luyện đi."

Cô lập tức đi lướt qua Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu không nói gì, vẫn đi tiếp về phía trước, quay lại phòng làm việc, cầm cốc đi lấy nước nóng.

Chẳng mấy chốc, buổi rèn luyện kết thúc, đám người Bạch Thần đi tắm, quay trở lại phòng 14.

"Tổ trưởng vẫn còn chưa tới..." Long Duyệt Hồng nhìn lướt qua, cảm thấy nghi hoặc.

Thương Kiến Diệu thành thực đáp:

"Vừa rồi tôi mới đụng phải cô ấy ở hành lang."

"Có lẽ đi báo cáo công tác." Bạch Thần suy đoán.

Cô vừa dứt lời, Tương Bạch Miên xuất hiện ở cửa.

Liếc nhìn ba người trong phòng, Tương Bạch Miên giơ tay lên lau trán, vừa cười vừa nói:

"Rèn luyện rất tự giác đấy."

"Tổ trưởng, cô vừa đi báo cáo công tác à?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.

Tương Bạch Miên quay về phòng, nụ cười trên mặt càng thêm rõ:

"Tôi đi làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai sinh học, còn có cả thí nghiệm thức tỉnh."

"Cô thức tỉnh rồi?" Thương Kiến Diệu lập tức bắt được trọng điểm.

Tương Bạch Miên dè dặt gật đầu:

"Đúng vậy."

"Năng lực và cái giá phải trả là gì?" Thương Kiến Diệu hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa:

"Để lần sau ra ngoài rồi nói."

Cô không muốn giấu giếm tổ viên về năng lực và cái giá phải trả, như vậy mới có thể phối hợp hiệu quả, làm giảm đi sự ảnh hưởng tiêu cực, chỉ có điều hiện giờ không thích hợp để nói.

Bạch Thần lặng lẽ nghe xong, lên tiếng:

"Hôm nay tôi sẽ xin cấy ghét tay chân nhân tạo và phẫu thuật cải tạo gien."

"Được." Tương Bạch Miên gật đầu.

Lúc trước cô nói "ngày mai và chuyện ngoài ý muốn không biết cái nào tới trước", là vì cô không xác định mình chắc chắn có thể tỉnh lại từ thí nghiệm thức tỉnh, mà một khi trở thành người thực vật, Bạch Thần cần cân nhắc lại về chuyện có tiếp tục ở "Tổ điều tra cũ" hay không, nếu như không ở lại, thì không cần thiết phải mạo hiểm làm cải tạo gien.

Hiện giờ chuyện ngoài ý muốn không xảy ra.

Nghe thấy hai người nói chuyện, Long Duyệt Hồng há miệng, nhưng không phát ra tiếng.

Tương Bạch Miên nhìn hắn một cái, vừa cười vừa nói:

"Không nên gấp gáp, nghĩ thêm vài ngày nữa, có thể chờ cuộc phẫu thuật của Tiểu Bạch có kết quả rồi hãy quyết định."

Không đợi Long Duyệt Hồng đáp lại, cô lại hỏi:

"Tầng của các anh có người mắc "Bệnh vô tâm"?"

"Tôi gặp phải." Long Duyệt Hồng thở hắt ra.

"Cũng không biết là do con người, hay tự nhiên xảy ra..." Tương Bạch Miên hiển nhiên nhớ lại chuyện của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh".

Thảo luận việc này một hồi, cô lật cổ tay xem đồng hồ, vừa cười vừa nói:

"Chiều nay trao đổi thêm, bây giờ đi ăn cơm thôi."

"Tôi mời, chúc mừng một chút!"

Nói xong, cô dẫn đầu ra khỏi phòng 14, chuyển sang một hướng khác.

Long Duyệt Hồng thấy thế, nghi hoặc hỏi:

"Tổ trưởng, lần này đến căng tin của khu vực khác để thử mùi vị?"

Tương Bạch Miên "à" một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát:

"Hay thôi đi."

Cô lắc đầu, xoay người lại.

Đồng thời, cô giục Thương Kiến Diệu:

"Anh đi trước đi, lát nữa phụ trách bưng đồ ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận