Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 512: Đã diễn kịch thì diễn đến cùng

Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe tải hạng nhẹ đầy vết đạn bắn từ trang trại nhà họ Triệu lái ra, đi về phía thành phố Ban Sơ.

Ngồi ghế lái là một người đàn ông tóc đen dài, râu ria xồm xoàm, miệng nghiệm một điếu thuốc lá tự cuốn, người hơi lắc lư, thần thái có vẻ thả lỏng.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, dùng ánh mắt hỏi có phải mục tiêu không.

Khoảng thời gian trước đó, cũng có khá nhiều người đi qua, nhưng đều không có ai là "người khả nghi" trong trí nhớ của Triệu Thủ Nhân.

Thương Kiến Diệu gật đầu đáp lại.

Sau đó, anh dùng khẩu hình nói ra một cái tên:

"Thân Khuê."

Người này tên là Thân Khuê, là người quen trong một phần trí nhớ của Triệu Thủ Nhân, nhưng trong phần trí nhớ khác, lại lẫn lộn với hình tượng của một người khác, mà có một vài chi tiết lại như đang chứng minh hắn không hề tồn tại.

Không cần nghi ngờ, Tương Bạch Miên không hiểu khẩu hình của Thương Kiến Diệu, nhưng cô chỉ cần động tác "gật đầu" kia.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô chuyển sang Gnawa, giơ ba ngón tay ra, ý bảo bắt đầu hành động.

Gnawa ngồi xổm sau một gốc cây chợt lao ra ngoài.

Trong chớp mắt, hai chân cùng các đốt ngón tay kim loại của ông ta vận sức, cả người bay lên, đáp xuống nắp capo của chiếc xe tải hạng nhẹ kia.

Thân Khuê đang ngậm thuốc lá, khóe mắt đảo qua nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, chân phải giẫm xuống, đạp mạnh vào chân ga.

Hắn từng được huấn luyện, biết rằng gặp phải tình huống tương tự tuyệt đối không được phanh lại, phải bất chấp tất cả trực tiếp đâm văng kẻ lao tới mới là lựa chọn an toàn nhất.

Trong tiếng ầm ầm, tốc độ của chiếc xe tải hạng nhẹ chợt tăng nhanh.

Điều này khiến Gnawa dựa theo kế hoạch sắp rơi vào vị trí nắp capo của xe bị đập thẳng vào kính chắn gió.

Tương Bạch Miên thấy thế, không đành lòng giơ tay che mặt.

Cô không lo lắng cho Gnawa, mà thương cho Thân Khuê lái xe.

Trong tiếng phanh và tiếng va chạm mạnh, Thân Khuê đầu tiên là bị kính chắn gió vỡ tan tành bắn đầy vào người, sau đó phải chịu một tảng sắt thép nặng nề đập thẳng vào ngực với tốc độ cao, không rên tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.

Xương sườn của hắn đã gãy mất vài cái.

Người bình thường nhìn thấy một "quả cầu sắt" bay về phía kính chắn gió, chắc chắn sẽ chọn giảm tốc độ lại, hoặc là đánh tay lái tránh bị va chạm, nhưng hắn lại trực tiếp tăng tốc, dường như muốn đọ với Gnawa xem ai cứng hơn ai, ai chịu được va chạm hơn ai.

Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, trứng làm sao chọi với đá được?

Khi tiếng két vang lên, sau khi xe tải hạng nhẹ đã lao ra được một khoảng, mới gắng gượng dừng lại, không lật nghiêng xuống đất.

Bởi vì lúc Gnawa lao vào buồng lái đã kiểm soát vô lăng, đá văng chân đang nhấn ga của đối phương ra.

Xe tải hạng nhẹ vừa dừng lại, người máy thông minh này đã mở cửa xuống xe, vừa kiểm tra bản thân vừa "trách móc" với Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đang đến gần:

"Anh ta không biết làm vậy sẽ xảy ra tai nạn sao?"

"Lát nữa về tôi phải sơn lại."

"Người gốc các-bon cũng có những lúc bị chập mạch." Thương Kiến Diệu thành khẩn giải thích.

Tương Bạch Miên nhìn Thân Ngồi ngồi ườn ra ở ghế tài xế, lộ ra vẻ lo âu:

"Nhưng đừng đụng chết hắn."

"Tôi có kiểm soát tư thế, tránh vị trí trí mạng." Gnawa rất tự tin với việc này.

Trong tình huống vừa rồi, nếu tài xế bị "quả cầu sắt" đập nát đầu cũng không phải là sự phát triển kỳ quặc gì.

Lúc này, Tương Bạch Miên dè dặt kéo Thân Khuê ra, đặt xuống chỗ bùn đất cạnh rừng.

"Chỉ gãy mấy cái xương..." Gnawa lập tức sắm vai thiết bị kiểm tra y tế, nói.

Phù, Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nói với Thương Kiến Diệu:

"Năm mươi mét xung quanh không có tín hiệu điện sinh vật cỡ lớn nào."

Cô không phải sợ làm chết người, bớt một tín đồ của "Giáo dục phản tri thức" thì chỉ số thông minh bình quân của loài người sẽ tăng thêm một ít, hơn nữa đây còn không phải là tín đồ bị đầu độc hay bị lừa tới, mà là nòng cốt cơ sở trực tiếp tham gia hành động, đảm nhiệm vị trí nhất định, cô chỉ sợ không kịp thu được "tin tức" thì lại phải đợi thêm rất lâu nữa.

"Cũng không có ý thức nhân loại." Thương Kiến Diệu lấy viên dạ minh châu đang tỏa ra tia sáng màu xanh ra.

Đối diện với người hôn mê, "Kết nối sinh mệnh" dễ dùng hơn "Thằng hề suy luận".

Trong lúc ánh sáng xanh lóe lên, Long Duyệt Hồng thấy đôi mắt Thương Kiến Diệu trở nên trống rỗng, đường nhìn không còn tiêu cự.

Giây tiếp theo, Thân Khuê trong trạng thái hôn mê mở mắt ra.

Hắn giơ hai tay đi, sờ cơ thể chính mình, nói với vẻ hưng phấn:

"Nếu mục tiêu mất ý thức, tôi còn có thể thao túng hắn làm việc."

Mà lúc đó Dimarco bất kể mục tiêu có mất đi ý thức không cũng có thể mạnh mẽ kiểm soát thân thể đối phương, chỉ là sẽ bị sự quấy nhiễu và phản kháng nhất định.

Thấy gương mặt đầy râu ria của Thân Khuê tràn đầy vẻ hứng thú, mà hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người, Long Duyệt Hồng không hiểu sao có cảm giác hoang đường, không nhịn được nói:

"Mau xem ký ức đi, anh làm thế giống biến thái lắm."

Tên tự luyến trong truyền thuyết.

Bạch Thần gật đầu tỏ ý tán thành.

"Hắn không mạnh mẽ lắm đâu..." Giọng "Thân Khuê" dần nhỏ đi, sau đó im lặng.

Một lát sau, hắn lên tiếng:

"Đúng là người của "Giáo dục phản tri thức", được sắp xếp vào trang trại nhà họ Triệu, khống chế nơi đó..."

"Hắn chưa từng gặp "cha xứ" thật hoặc người có thân phận cao, trong trí nhớ không có người nào tương tự, cũng có thể là đã bị thay đổi ký ức mấu chốt..."

"Hắn nghe theo lệnh của người đàn ông mặc áo gió đen bên cạnh Triệu Nghĩa Học, người đó là Mông Cương, hẳn là người thức tỉnh, biểu hiện ra loại năng lực như "thôi miên"..."

Lúc nói chuyện, "Thân Khuê" lục túi của mình, tìm một tờ giấy được gấp tùy tiện trong túi áo.

Hắn mở ra, để đám người Tương Bạch Miên nhìn rõ nội dung bên trong:

"Suy xét là nhân bánh, tri thức là thuốc độc..."

"Tăng suy xét thì vĩnh viễn không bị mắc bịnh Vô Tâm..."

"Truyền tri thức thì chắc chắn sẽ mắc bịnh Vô Tâm..."

"Đọc thứ này sẽ khiến đầu óc tôi hỗn loạn, giống như lời nguyền vậy." Tương Bạch Miên buồn cười cảm thán một câu.

Cô lại nói:

"Có những tờ truyền đơn này, cộng thêm "khẩu cung", chúng ta có thể báo cáo cho nghị sĩ Triệu, xác định "Giáo dục phản tri thức" đang hành động."

"Lão Gnawa, ông chụp ảnh tờ rải truyền đơn này lại, lưu trữ một bản."

"Này, anh có thể trở về rồi, tiết kiệm chút năng lượng của "Ngọc số mệnh"."

"Ngọc số mệnh" là tên mà cô đặt cho viên dạ minh châu này.

Đây là năng lượng không thể bổ sung, trừ phi Dimarco sống lại, hoặc là có cường giả cấp độ "Hành lang tâm linh" mang năng lực giống ông ta chịu giúp đỡ.

"Thân Khuê" lưu luyến gật đầu một cái.

Đôi mắt hắn nhanh chóng khép lại, con người của Thương Kiến Diệu bắt đầu chuyển động.

Độ sáng của viên dạ minh châu cũng trở lại bình thường.

"Đi à?" Gnawa hỏi.

Không đợi Tương Bạch Miên nói, Long Duyệt Hồng đã do dự lên tiếng:

"Tôi nghĩ, có phải diễn kịch thì diễn đến cùng không?"

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

"Ừm." Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái.

Bạch Thần lại nói với giọng khách quan:

"Bây giờ chúng ta là tiểu đội điều tra được nghị sĩ Triệu thuê, chắc chắn không muốn để lộ bản thân vì điều này."

"Cứu cho hắn tỉnh lại." Tương Bạch Miên chỉ Thân Khuê dưới đất.

"Để tôi." Gnawa muốn thử nghiệm module mới lắp thêm ở chợ Đá Đỏ, súng điện kích.

Một lát sau, Thân Khuê run rẩy tình lại, thấy trước mặt có bốn người, bên cạnh còn có một người máy màu bạc đen.

"Anh làm sao thế, sao lại lái xe?" Bạch Thần thay mặt tổ đội, nói bằng giọng khiển trách: "Trên đường gặp phải người cũng không biết xuống xe, đánh tay lái đi, anh muốn đâm chết chúng tôi à? Cũng may người đi đầu tiên của chúng tôi là người máy, không có gì đáng ngại, nếu không thì hôm nay anh đừng mong sống rời đi!"

Long Duyệt Hồng đứng bên cạnh nhìn hơi sửng sốt, bởi vì Bạch Thần hoàn toàn không để lộ ra dấu vết đang diễn kịch, giống như đây là một việc cô rất am hiểu.

Ừm, cô ấy xuất thân là dân du cư hoang dã, làm ăn buôn bán là chính, chắc chắn bình thường có tranh chấp với người ta... Nghĩ đến đó, Long Duyệt Hồng tìm được lời giải thích.

Thân Khuê bị mắng chẳng hiểu gì, cố gắng đáp lại hai câu, nhưng phần xương ở ngực nhói đau, hơn nữa người đối diện vừa đông vừa mạnh, hắn đành cúi đầu xuống, chỉ lầu bầu một câu:

"Là nó tự mình không đi đường tử tế, còn nhảy lên đầu xe tôi."

"Nó là người máy loại ếch, thích nhảy nhốt, làm phiền anh à?" Tương Bạch Miên nói dối không chớp mắt.

Thân Khuê cân nhắc hồi lâu, mỉm cười lấy lòng nói:

"Các cô định giải quyết thế nào?"

"Dù sao cũng phải sơn lại vết xước chứ, đúng không?" Bạch Thần đưa ra yêu cầu.

Cuối cùng, họ "lừa" được từ tay Thân Khuê 50 Orey chi phí hoạt động của "Giáo dục phản tri thức".

Nhìn họ biến mất khỏi rừng cây, Thân Khuê sờ túi áo, xác nhận tờ giấy vẫn còn.

"Xui!" Hắn chậm rãi lết trở về xe tải hạng nhẹ, định quay về tìm người điều trị.

Trong rừng cây, Long Duyệt Hồng quay đầu nhìn về phía khu vực đường cái, buồn cười nói:

"Chỉ số thông minh của tín đồ bình thường trong "Giáo dục phản tri thức" thực sự không cao lắm."

"Nếu lần nào cũng kiếm được một khoản từ trong tay bọn họ, thì tôi cũng không nỡ đánh bọn họ đâu." Tương Bạch Miên mỉm cười cảm thán.

Thương Kiến Diệu tỏ ý vô cùng tán thành.

Hơn bảy giờ tối, "Tổ điều tra cũ" ăn bữa tối, vào ở phòng thuê trên đường Thiết Huân Chương, khu Thanh Cảm Lãm.

"Đêm nay ngủ ở đây, chỉ có hai giường, mọi người chịu khó chút." Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng nói.

Sau đó, cô nở nụ cười:

"Tôi với Tiểu Bạch!"

Căn phòng thuê này rất nhỏ, chỉ có thể kê được một cái giường tầng và một cái bàn.

"Tôi có thể ngồi nghỉ ngơi." Gnawa tỏ ý không thành vấn đề.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng nhìn đối phương với con mắt ghét bỏ, không nói thêm gì.

Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm, Tương Bạch Miên chuẩn bị tin tức thu hoạch được buổi chiều thành điện báo, định sáng mai gửi cho Triệu Chính Kỳ.

Đột nhiên, ở vị trí gần cảng có một tiếng sói tru vang lên.

Nó kéo rất dài, giống tiếng rên rỉ của dã thú, vừa bi ai vừa quái dị.

"Chuyện gì vậy?" Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Bạch Thần.

Bạch Thần lặp lại nội dung đã từng nói cho Long Duyệt Hồng lúc trước:

"Kỹ nữ Đất Xám, họ không biết tiếng, chỉ đành dựa vào tiếng sói tru để mời chào khách hàng."

"Có thể tính là một biểu trưng ở thành phố Ban Sơ."

Là người từ ngoài đến, cô cũng không xác định nửa câu sau lắm, chỉ nghe người ta từng nói như vậy, từ đó ghi nhớ trong lòng.

Tương Bạch Miên không nói gì nữa, Thương Kiến Diệu thì đứng phắt vậy, nói với vẻ mặt như thường:

"Tôi đi xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận