Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 413: Tư liệu giải trí

Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng đều nhìn về mỗi bên, thấy những quầy hàng bày bán hai bên đường, có quầy bán đồ trang sức như pha lê, kim cương, bạch ngọc, phỉ thúy có phong cách của thế giới cũ, có quầy bày đầy các loại màn hình tinh thể lỏng đủ cỡ lớn nhỏ, máy tính xách tay, có quầy bán đồ hộp, quần áo, có quầy lại gom góp các thứ đồ linh tinh thập cẩm.

"Tư liệu giải trí trong thế giới cũ..." Long Duyệt Hồng đọc tên một biển hiệu.

Nó không treo lên, mà đặt trước một quầy hàng trong số đó.

Đây là máy tính của thế giới cũ đã được chủ cửa hàng tu sửa.

Nghe dòng chữ Long Duyệt Hồng đọc ra miệng, Bạch Thần đang lái xe vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhắc nhở một câu:

"Tốt nhất không nên đụng vào."

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thanh hỏi.

Bạch Thần nhớ lại rồi đáp:

"Lúc tôi lưu lạc ở vùng hoang vu, từng quen một vị thợ săn di tích rất lợi hại, anh ta có lẽ bằng khoảng một nửa tổ trưởng."

"Hơ, tôi thành tiểu chuẩn so sánh rồi?" Tương Bạch Miên đang hăng hái quan sát đường phố náo nhiệt, nghe vậy thì bật cười một tiếng.

Bạch Thần không đáp lại câu trêu chọc của cô, tiếp tục nói:

"Có một lần, anh ta thăm dò một phế tích thành phố, đã phát hiện ra một chiếc máy tính xách tay ngoại trừ pin hỏng thì các linh kiện khác đều không bị vấn đề gì lớn."

"Sau đó anh ta tìm người sửa những lỗi nhỏ, trao đổi được một cục pin mới có thể sử dụng, cuối cùng khởi động được chiếc máy tính kia..."

Bởi vì phải tránh một người đi ngang qua đường mà Bạch Thần chưa kịp nói hết thì dừng lại.

Long Duyệt Hồng thử đưa ra suy đoán:

"Kết quả đã xảy ra chuyện đáng sợ?"

"Tư liệu giải trí của thế giới cũ rong chiếc máy tính kia cất giấu mối nguy hiểm nào đó?"

"Không có." Bạch Thần thật thà nói: "Sau khi mở tư liệu giải trí ra thì anh ta đắm chìm vào trong đó, không còn đi thăm dò phế tích thành phố kia nữa, dựa vào mạng lưới quan hệ tích góp được lúc trước, buôn bán nhỏ ở thành phố Ban Sơ, cố gắng duy trì cuộc sống của mình, hơn nữa, lúc anh ta làm việc trong cửa hàng cũng không rời khỏi chiếc máy tính kia, không nghĩ cách làm ăn phát đạt, mở rộng quy mô cửa hàng, chỉ muốn ngồi trước máy tính, không ngừng bấm chuột, bấm bàn phím."

Cuối cùng, Bạch Thần tổng kết:

"Anh ta vốn là một người rất có năng lực, có chí hướng, chưa biết chừng một ngày kia có thể tìm thấy trang viên thuộc về riêng mình, kết quả cứ thế thành đồ bỏ đi."

Long Duyệt Hồng "a a" hai tiếng:

"Thực là đáng sợ, tư liệu giải trí của thế giới cũ này..."

Thương Kiến Diệu lại hăng hái nói:

"Tôi muốn thử thách một chút, xem ý chí của tôi có thể chiến thắng được tư liệu giải trí của thế giới cũ này không."

Trong lúc thảo luận, Long Duyệt Hồng liếc nhìn tổ trưởng, thấy cô ngậm chặt miệng, quai hàm hơi gồ lên, cả người khẽ run run, dường như đang phải khổ sở nhịn cười.

Chắc tổ trưởng đã từng tiếp xúc với tư liệu giải trí của thế giới cũ... Long Duyệt Hồng vừa nảy ra suy nghĩ này thì Tương Bạch Miên bật cười, cười đến gập cả người:

"Ha ha, Tiểu Bạch, bộ dạng nghiêm túc của cô thật đáng yêu!"

"Ha ha..."

Bạch Thần mím miệng, không đáp.

Tương Bạch Miên chợt ngừng cười, nghiêm túc nói:

"Nhưng tuyệt đối không được cho Thương Kiến Diệu đụng vào tư liệu giải trí của thế giới cũ."

Chỉ chương trình phát thanh, bài hát khúc nhạc và buổi biểu diễn cuối năm đã khiến Thương Kiến Diệu làm ra nhiều chuyện dở hơi như thế, nếu để anh ta tiếp xúc với tư liệu giải trí của thế giới cũ vừa phong phú vừa hoàn thiện thì nguy mất.

"Cô không tin tôi?" Thương Kiến Diệu kháng nghị.

"Không, tôi không tin mấy cái tư liệu giải trí của thế giới cũ kia, tôi sợ chúng làm anh ô nhiễm." Tương Bạch Miên nói dối không chớp mắt.

Cô cảm thấy đây là "lý do" có thể thuyết phục Thương Kiến Diệu nhất.

Quả nhiên, Thương Kiến Diệu đáp một câu:

"Cô rất may mắn, bây giờ là tôi tự cao tự đại."

Tương Bạch Miên đảo mắt, thong thả thở hắt ra.

Xe jeep lái một hồi, Long Duyệt Hồng thấy có người dựng một cái bục hơi cao bên đường, tay cầm một cuốn sách bìa đen, từ trên cao nhìn xuống đám người xung quanh, đang tuyên truyền giảng giải cái gì đó, cũng có người cầm một quyển sách dày khác, không ngừng đi tới đi lui bắt chuyện với người qua đường...

"Quả nhiên nơi này tương đối nhiều tôn giáo." Long Duyệt Hồng kết hợp với tin tức lấy được lúc trước, cảm khái một câu.

Bởi vì người máy thông minh của "Thiên đường máy móc" đều không tin vào tôn giáo, cũng không quan tâm người khác có tin hay không, cho nên có khá nhiều giáo phái vốn bí ẩn đều trồi lên ở chỗ này, xây dựng giáo đường, chùa chiền hoặc là quán các, truyền giáo trước mặt mọi người.

Về phần loại "Giáo phái Lò Luyện" ở "Liên minh Lâm Hải" có thể công khai tổ chức hoạt động, không cần kiêng dè chút nào, không những xây giáo đường, phái ra "Người phụng hiến", mà còn trực tiếp biến mình thành rất nhiều điểm phục vụ Tarnan cho các thương xá và đội ngũ của "Liên minh Lâm Hải".

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của người truyền giáo là cần có đối tượng truyền giáo, mà Tarnan lại không thiếu nhân khẩu.

Trước khi nhận được tư liệu Hàn Vọng Hoạch đưa cho, "Tổ điều tra cũ" còn tưởng rằng người máy chiếm đa số ở Tarnan, con người thường là đội buôn, thợ săn và đại diện thương mại, thuộc về khách qua đường, hơn nữa, số người đó cộng lại cũng không nhiều, bởi vì thế lực biết đến Tarnan, được cho phép và giao dịch với "Thiên đường máy móc" chỉ có một số ít, cho dù mỗi bên phái ra vài đội buôn và đội ngũ thợ săn di tích phụ trách bảo vệ họ, nhân khẩu nơi này cũng không thể bằng được một điểm tụ cư cỡ trung tiêu chuẩn.

Song hiện thực đã phá vỡ nhận thức này, trước khi đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu rời khỏi chợ Đá Đỏ đã biết Tarnan có một số lượng lớn dân bản địa.

Nguồn gốc của họ có ba: Một là một vài thành viên của đội buôn thường lui tới và đời sau của họ.

Tarnan được "Thiên đường máy móc" quản lý, cấm tư đấu, trị an trật tự khá tốt, cũng có bội đội vũ trang mạnh mẽ, không cần lo bị cướp hay thế lực khác tập kích, đối với khá nhiều người mà nói, quả thực là một thiên đường.

Trong thời kỳ hỗn loạn và đầu lịch mới, đây là sức hấp dẫn không thể kháng cự, lúc đó có rất nhiều đội buôn, rất nhiều đoàn mậu dịch của các thành bang đều có nhân viên hoặc thông qua con đường chính thức hoặc dùng cách thoát khỏi thế lực cũ, ở lại định cư nơi này, dù sao một phế tích thành phố được giữ gìn khá tốt có cực kỳ nhiều nhà cửa vô chủ có thể chiếm thành của mình.

Khi đó "Liên minh Lâm Hải" còn chưa thành lập, "Thiên đường máy móc" giao dịch với nhiều thành bang cùng khu vực. Sau đó, những thành bang bên ngoài vùng ô nhiễm có thể xây dựng các châu tự trị, dùng hình thức châu để đạt thành liên minh, thực ra ít nhiều đều được "Thiên đường máy móc" giúp đỡ, gồm cả những đội ngũ tình nguyện viên người máy được phái đi và hơn thế, cung cấp nguồn nước và kỹ thuật lọc sạch, đối đầu với các "Vô tâm giả" cao cấp.

Hai là dân du cư hoang dã ở khu vực xung quanh.

Một thành phố yên bình thế này, có thể trao đổi các vật tư thiết yếu, khiến mỗi một quần thể lưu lạc đến đây đều không muốn rời đi.

Ba là các thợ săn di tích từ ngoài đến.

Xung quanh Tarnan, gồm cả vùng núi Chilar, có khá nhiều phế tích thành phố, thu hút rất nhiều thợ săn di tích. Họ không thể không phát hiện ra một thành phố an toàn thế này, mà sau khi sinh sống ở Tarnan một thời gian ngắn, một số lượng lớn người trong số họ lựa chọn không tiếp tục đến các địa phương khác để mạo hiểm nữa, mà ở lại Tarnan, dùng cách khai khẩn đồng ruộng và thăm dù các khu phế tích ở đây để sinh sống, cũng thành lập nghiệp đoàn thợ săn bản địa.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để nghiệp đoàn thợ săn bản địa được thành lập là phải ký kết bản ghi nhớ với "Thiên đường máy móc", đảm bảo ràng buộc các hành động của thợ săn, để họ không chủ động tiết lộ sự tồn tại của Tarnan ra bên ngoài.

Những trang sức, thiết bị điện và những đồ linh tinh được bày trên sạp hàng đều được tim ra từ các phế tích thành phố xung quanh đây.

Lúc trước, Means của thương xá Thập Phương có nói người máy Tarnan không cần ăn lương thực, không làm ruộng, khiến nguyên liệu nấu ăn ở nơi này rất hiếm, mọi người chỉ đành dựa vào đồ hộp, bánh quy và lương khô để sống, ý chỉ "người ngoại lai".

Dân cư bản địa đều có đồng ruộng có thể khai khẩn, chỉ vì đây là vùng núi, đất đai cằn cỗi, khá nhiều khu vực bị ô nhiễm, không thể trồng trọt, cho nên chỉ trồng lương thực, rau củ đủ cho gia đình mình dùng.

Mà gia súc họ chăn nuôi thỉnh thoảng có thể lấy ra bán.

Nói cách khác, ở Tarnan không phải là không mua được bột mỳ, gạo, rau củ, mà là nó đắt hơn bình thường, buôn bán không có lời, rất nhiều đội buôn và thợ săn di tích chấp nhận đi tìm kiếm ở xung quanh.

Lúc mọi người nói chuyện, xe jeep rốt cuộc đi qua đường phố náo nhiệt, tiến vào khu vực yên tĩnh hơn.

Đèn đường nơi này vẫn sáng sủa, Tarnan dường như không thiếu điện năng, nhưng chỉ có một số ít nhà cửa có thể tỏa ra ánh sáng hơi vàng hoặc hơi trắng.

Có rất nhiều cửa sổ không có người ở phía sau.

"Tôi tưởng rằng Tarnan đã tính là náo nhiệt và phồn hoa rồi, kết quả lại là một phế tích thành phố vẫn có những phòng không ai ở." Long Duyệt Hồng so sánh Tarnan với thành phố Cỏ Dại.

"Dù sao đây cũng là một nơi khá bí mật." Tương Bạch Miên thuận miệng đáp.

Long Duyệt Hồng nhìn xung quanh, bỗng cảm khái:

"So với phế tích đầm lầy Số 1, đây là một thành phố nhỏ, ở Đất Xám chỗ nào cũng có loại thành phố như thế này."

"Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, phần lớn thành phố này đã ở chật cứng người, nhưng vẫn chỉ là một thành phố nhỏ..."

Một thành phố nhỏ chưa ở kín được một phần năm diện tích như Tarnan, vậy mà hiện giờ có thể gọi là náo nhiệt ở Đất Xám, vậy thì thế giới cũ còn phồn hoa đến mức nào?

Lúc này Thương Kiến Diệu phụ họa một câu:

"Đúng vậy."

Anh chợt nói tiếp:

"Cho nên muốn đọc theo tôi không?"

"Đọc cái gì?" Long Duyệt Hồng mờ mịt hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Để cứu vớt toàn bộ nhân loại, tôi tình nguyện..."

Ngắt lời anh không phải là Tương Bạch Miên, mà là Bạch Thần.

Cô đỗ xe trước cửa một khách sạn.

Khách sạn này tên là "U Mộng", cách con phố náo nhiệt kia khoảng ba trăm mét, vốn là một khách sạn từ thế giới cũ, sau đó được cải tạo và sửa chữa.

Đây là nơi được đám buôn lậu vũ khí ở chợ Đá Đỏ cực lực giới thiệu, nói là thoải mái nhất.

Sau khi đỗ xe jeep trước cửa khách sạn, đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đi qua cửa tự động xoay tròn, đến trước quầy tiếp tân.

Trong quá trình này, Thương Kiến Diệu cố ý đi vòng tròn theo cánh cửa xoay, mắt thấy sắp quay lại đường cũ, Tương Bạch Miên vội vàng kéo anh lại.

Mà Long Duyệt Hồng cũng tò mò với loại cửa có thể cảm nhận được nhóm người mình đến gần mà tự động xoay tròn này.

Nó nằm trong ứng dụng nào đó thuộc lĩnh vực nghề nghiệp của hắn.

Ngồi trước quầy tiếp tân của khách sạn có một cô gái khoảng ba mươi tuổi, người Đất Xám, mặc váy dài phong cách đặc biệt, màu sắc diễm lệ, ngũ quan không tệ, khí chất có chút quyến rũ.

Cô ta vừa xoắn lọn tóc rũ xuống của mình, vừa cười nói với khách:

"Các bạn lựa chọn rất sáng suốt, nếu đi vào những nơi không có người ở trong thành phố, tùy tiện tìm một phòng ngủ, rất có khả năng gặp phải..."

Nói đến đây, cô ta dừng một chút, dùng loại giọng điệu thâm trầm đáng sợ nói tiếp:

"Ma."

Thương Kiến Diệu lập tức hứng thú:

"Ở đâu? Ở đâu?"

Bà chủ khách sạn khó hiểu trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận