Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 501: Kết giao bạn bè

Quản lý của thành phố Ban Sơ kém hơn công ty rất nhiều... Tương Bạch Miên nghe xong câu trả lời của Giả Địch, khẽ gật đầu, hỏi sang vấn đề khác:

"Gần đây trong thành phố có xảy ra chuyện gì không?"

Giả Địch lắc đầu như trống bỏi:

"Không có, vẫn như bình thường."

"Các anh đều là công dân?" Tương Bạch Miên lại hỏi.

Giả Địch liếc mắt nhìn đồng bọn đang giơ hai tay lên, đáp:

"Đúng vậy, nhưng những năm gần đây, công dân ở tầng đáy sống càng ngày càng khổ, còn không bằng lúc hoàng đế còn sống."

"Chúng tôi có quan hệ không tệ với một vài thượng úy đội trưởng của quân phòng thủ thành phố, dựa vào lối vào trên cầu lớn sông Hồng Hà để vất vả kiếm ít tiền."

Vất vả kiếm ít tiền... Tương Bạch Miên thiếu chút nữa bị chọc cười.

Cầm súng cướp bóc tài sản của người khác mà cũng xứng gọi là vất vả kiếm ít tiền?

Tương Bạch Miên lại hỏi thêm một vài câu về tình hình hiện giờ của thành phố Ban Sơ, cuối cùng gật đầu nói:

"Vậy làm phiền anh tìm binh sĩ canh cầu dàn xếp giúp chúng tôi một chút, tiền không thành vấn đề."

Giả Địch không khống chế được biểu cảm, để lộ ra vẻ mặt lấy lòng:

"Không thành vấn đề."

"Tiền tôi trả là được, không cần các cô chi."

Tương Bạch Miên sao cũng được, đáp:

"Vậy cũng được, coi như là tiền bồi thường các anh đắc tội chúng tôi."

Giả Địch chậm rãi xoay người, làm tư thế dẫn đường.

Lúc đưa lưng về phía "Tổ điều tra cũ", trên mặt hắn dần hiện ra nụ cười.

Chỉ cần nói chuyện với đám binh lính canh cầu kia là hắn có thể khiến cho đội ngũ không rõ lai lịch này biết kết cục của việc đắc tội mình.

Mang theo vũ khí hạng nặng, người máy, có phải muốn vào thành phố Ban Sơ bắn phá không?

Đến lúc đó, vật tư được chia ra, nam cho tới mỏ, nữ bán cho nhà tắm, người máy chuyển vào nhà khác!

Giả Địch vừa mới đi một bước, chợt nghe thấy người đàn ông lúc hiền lành lúc hung ác kia nói với đồng bọn của mình.

"Các anh xem."

"Các anh nói tiếng Hồng Hà, tôi cũng nói tiếng Hồng Hà."

"Các anh có vũ khí, tôi cũng có vũ khí."

"Cho nên..."

Có ý gì? Giả Địch không hiểu lắm.

Một giây kế tiếp, đồng bọn của hắn hô lên như thể ngộ ra:

"Mau lên! Giả Địch tìm lính gác là muốn bán đứng các anh, không, chúng ta!"

Trong đầu Giả Địch chợt uỳnh một tiếng, nhất thời không biết nên chửi lòng người hiểm ác đáng sợ, hay là quỳ ngay xuống đất xin tha thứ nữa.

Hắn chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy đám người Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng hoặc là đang cười, hoặc bình tĩnh, không hề bất ngờ chút nào.

Thương Kiến Diệu bước lên phía trước về phía Giả Địch, vừa cười vừa nói:

"Anh cũng không nghĩ xem, vừa rồi tôi bóp vai cho anh, anh cũng đã trả lời câu hỏi của tôi, chúng ta là quan hệ gì chứ?"

Sau khi vượt qua đảo tâm linh thứ ba, hình thức ngôn ngữ của "Thằng hề suy luận" càng thêm linh hoạt, chỉ cần thỏa mãn kết cấu ba đoạn là có thể dùng câu phản vấn để thay thế "cho nên".

Vẻ mặt Giả Địch thay đổi vài lần, nước mắt lập tức trào ra, đấm bùm bụp vào ngực mình:

"Tôi bán đứng anh em, tôi đáng chết!"

"Lần sau không được làm thế nữa." Thương Kiến Diệu bắt lấy hai tay Giả Địch, thân thiết nói.

Lại lậm rồi... Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa.

Thực ra cô không ngại dìm đám người Giả Địch vào sông Hồng Hà.

Bọn họ nói là chỉ cướp không hại người, nhưng trên thực tế, Tương Bạch Miên dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, gặp phải những người cố gắng phản kháng, chẳng lẽ họ cứ thế tha cho đối phương?

Sở dĩ cô không ra tay, là vì nơi này cách cầu sông Hồng Hà quá gần, những binh sĩ canh cầu kia lại cùng phe với đám người Giả Địch, nếu gây ra động tĩnh sẽ ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ của tiểu đội mình.

Giả Địch rút kinh nghiệm xương máu, lau nước mắt, dẫn đường phía trước xe jeep, đồng bọn của hắn thì rút vào trong nơi kín đáo ở phế tích cạnh bờ sông.

Mắt thấy đầu cầu ở phía trước, chiếc xe đi chậm lại, Tương Bạch Miên ý bảo Gnawa "đổi" màu mắt, thay đổi một vài đặc thù, để ông ta trông giống người máy bình thường.

Cùng lúc đó, Thương Kiến Diệu kéo cửa kính xe xuống, cầm 20 Orey mà Tương Bạch Miên nhét cho mình đưa cho Giả Địch.

"Không cần! Không cần!" Giả Địch liên tục xua tay.

Vẻ mặt Thương Kiến Diệu chợt nghiêm lại:

"Anh đang coi thường thôi?"

"Không, không có." Giả Địch đành phải nhận lấy 20 Orey.

Đợi Thương Kiến Diệu thu tay về, thẳng người lên, Long Duyệt Hồng khẽ hỏi:

"Vì sao phải đưa tiền cho anh ta?"

Loại ác ôn này không cho hắn mất tí máu thì sao có thể trút được giận trong lòng chứ?

Thương Kiến Diệu liếc Long Duyệt Hồng một cái, vừa cười vừa nói:

"Như vậy sau khi quay lại, anh ta sẽ không phát hiện ra mình mất tiền."

Trả lời kiểu gì thế? Ơ... Nếu thấy mất tiền, bị người nhà và đồng bọn hỏi, Giả Địch có thể phát hiện ra chuyện bất thường, khiến "Thằng hề suy luận" mất đi hiệu lực? Mà nếu một người khác nhắc tới chuyện này, hắn và mấy người vừa rồi có thể hình thành luận chứng tuần hoàn, một thời gian dài cũng không phát hiện ra vấn đề gì... Long Duyệt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó tự mình làm rõ ý của Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên lái xe thuận miệng hỏi:

"Có thể duy trì khoảng bao lâu?"

"Nếu không có gì bất ngờ thì ít nhất là một tháng." Thương Kiến Diệu liếc nhìn Giả Địch đi phía trước xe.

"Vậy thì không thành vấn đề." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.

Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hành động của "Tổ điều tra cũ" ở thành phố Ban Sơ.

Hơn nữa, ở giữa chưa biết chừng còn phải dựa vào lực lượng của đám côn đồ này.

Lúc này, Giả Địch quay lại bên cạnh xe jeep đang chạy chậm, nói với Tương Bạch Miên sau cửa sổ xe đang mở:

"Các cô nên đổi người lái xe đi, cô mặt mũi xinh xắn, dáng người lại đẹp, rất dễ gặp rắc rối."

"Nếu các cô là người Hồng Hà, đám lính gác kia chắc chắn không dám làm gì các cô, sẽ cân nhắc xem có phải là con nhà quan viên quý tộc nào không, nhưng các cô là người Đất Xám..."

"Hứ." Tương Bạch Miên nhất thời không biết nên đắc ý hay nổi giận.

Cô là người luôn nhìn vào đại cục, biết nghe lời phải, bèn nói với Long Duyệt Hồng ngồi ở ghế sau:

"Tiểu Hồng, anh lái xe."

"Tiểu Bạch, cô cũng đeo kính đen vào."

Lúc nói chuyện, cô cũng tự đeo kính đen cho mình.

Sau đó, cô thấy Thương Kiến Diệu cũng lấy kính đen ra, gác lên sống mũi.

"Sao anh lại đeo?" Tương Bạch Miên vừa dừng xe, đổi tài với Long Duyệt Hồng vừa cười hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Lỡ đâu họ thích đàn ông thì sao?"

"Đàn ông cont rai ra ngoài cũng phải cẩn thận."

Tương Bạch Miên kiềm chế xúc động muốn cào tóc mình, một lần nữa hối hận vì sao lúc trước dung túng cho anh ta xem tư liệu giải trí của thế giới cũ.

Lúc này, Gnawa cũng hỏi:

"Tôi có cần đeo kính đen không?"

"Lúc trước "Này" đã từng nói, rất nhiều người đều muốn tóm được một người máy."

Tương Bạch Miên liếc nhìn Bạch Thần đang nhịn cười, mở cửa xe, thở dài nói:

"Ông có đeo kính đen hay không cũng không thể giấu được dáng vẻ oai hùng của ông..."

Thương Kiến Diệu bị Tương Bạch Miên chen vào phải ngồi ở ghế giữa vội vàng đề nghị:

"Có thể khoác áo choàng!"

Gnawa mặc kệ anh.

Bởi vì "Tổ điều tra cũ" không có áo choàng, chỉ có bao tải.

Khoác cái bao tải càng khiến người ta hoài nghi.

Qua một hồi, xe jeep của "Tổ điều tra cũ" rốt cuộc cũng lái đến khe hở trên cầu.

Giả Địch tiến lên trước, thành thạo bắt chuyện, ôm đám lính canh cầu một cái.

Trong quá trình này, hắn kín đáo nhét 20 Orey cho đối phương.

Đám lính canh cầu liếc nhìn nhau một cái, sau đó bảo tài xế Long Duyệt Hồng hạ cửa sổ xe xuống, mở cốp sau ra.

Bọn họ tùy tiện nhìn lướt qua bên trong, lật lật mấy thứ đằng sau, ngay cả thùng gỗ đựng thiết bị khung xương quân dụng cũng không mở ra đã kết thúc lượt kiểm tra.

Về phần súng chống tăng tác chiến đơn bắt mắt, họ đều ăn ý giả vờ không nhìn thấy.

Thế là, bọn họ tiện thể cầm lấy mấy lon đồ hộp làm phí bồi thường.

"Có thể đi qua." Đám binh lính canh cầu hài lòng nhường đường.

Xe jeep chậm rãi lái vào cầu lớn bắc qua sông Hồng Hà, Thương Kiến Diệu dựa vào sức lực ở phần eo, rướn người qua chỗ trống trước mặt Tương Bạch Miên, thò mặt ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với Giả Địch.

Giả Địch cảm động rơi nước mắt, cảm thấy người anh em quả thực đã tha thứ cho mình.

"Không chật à?" Tương Bạch Miên trách móc một câu.

Đương nhiên cô nhận thức được hành động này là cần thiết, điều này có thể tăng mạnh hiệu quả của "Thằng hề suy luận".

Chỉ có điều cô không xác định Thương Kiến Diệu làm hành động đó là có mục đích, hay chỉ là đang đóng kịch, thực sự coi mình là anh em với đám người Giả Địch kia.

Sau khi xe jeep lái qua trạm kiểm soát thứ hai, ra khỏi cây cầu, dáng vẻ của thành phố Ban Sơ càng ngày càng rõ trong mắt của năm thành viên "Tổ điều tra cũ".

Nơi này thực sự rất giống một thành phố lớn trong thế giới cũ, chỉ là không nhiều nhà cao tầng như thế, các kiến trúc thấp bé san sát nhau, hơn nữa mang các phong cách khác biệt.

Chỉ là trong tầm mắt họ, có một vài khu vực, một vài kiến trúc lấn chiếm đường nghiêm trọng, khiến đường cái vốn rộng rãi trở nên chật hẹp.

"Phía tây là khu Thanh Cảm Lãm, đó là nơi ở của những công dân có địa vị thấp." Bạch Thần giới thiệu sơ lược một câu, sau đó bảo Long Duyệt Hồng dừng xe, đổi cho cho mình.

Cô là người duy nhất trong "Tổ điều tra cũ" biết đường ở thành phố Ban Sơ.

Gnawa khá tiếc nuối với chuyện này, ông ta đã từng có cơ hội tiếp xúc với bản đồ thành phố Ban Sơ do "Thiên đường máy móc" bí mật vẽ ra, nhưng cảm thấy nó vô dụng với người trấn thủ Tarnan như ông ta, cho nên đã không nghiên cứu.

Mà bây giờ, ông ta đã ra khỏi mạng nội bộ của "Thiên đường máy móc".

Khi xe jeep lái vào trong thành phố, hai bên đường xuất hiện khá nhiều người mặc quần áo rách rưới.

Họ hầu hết là người Hồng Hà và người Hồng Ngạn, cầm biển bằng bìa, trên đó chỉ viết chữ "dẫn đường", có người còn rất nhỏ tuổi, cả người bẩn thỉu, vẻ mặt dại ra, chỉ có đôi mắt là không ngừng dõi theo những chiếc xe đi tới đi lui.

Bạch Thần không đỗ xe, trực tiếp lái qua khu vực này, rẽ vào một con đường phía trước.

Nơi này nhà cửa không cao, dường như thuộc về khu Thanh Cảm Lãm.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, quan sát nhà cửa có phong cách khác nhau hai bên phố.

"Nơi này có thật nhiều nhà tắm..." Cô hứng thú cảm khái một câu.

Bạch Thần vừa lái xe vừa nói:

"Lúc thành phố Ban Sơ mới xây dựng, công dân nơi này cho rằng "Bệnh vô tâm" và bệnh dịch đều đến từ sự không sạch sẽ, nên tạo thành tập quán xây nhà tắm công cộng."

"Sau đó nhiều người tới đây, nguồn nước trở nên khó khăn, hệ thống nước sạch cũng không được xử lý, nên đã đóng cửa khá nhiều nhà tắm."

"Nhà tắm còn tồn tại đến giờ đều kiêm thêm chức năng kỹ viện, nam nữ đều tiếp đãi."

Trong lúc Bạch Thần giới thiệu, bốn người khác trong "Tổ điều tra cũ" hoặc nghe, hoặc xem, hoặc hỏi, đều tỏ ra rất hứng thú.

Cứ thế lái khoảng mười phút, xe jeep dừng lại trước một tòa nhà màu vàng đất cao ba tầng.

Ngoài cửa nó treo một biển hiệu, dùng chữ Hồng Hà viết mấy chữ:

"Khách sạn Ugo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận