Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 954: Dân làng mất tích

Sáng hôm sau, "Tổ điều tra cũ" đợi đến khi mặt trời hoàn toàn mọc lên mới rời khỏi nơi cắm trại, lên xe jeep trở lại làng Lâm Hà.

Nơi này vẫn hệt như tối hôm qua, chỉ là chỗ bùn đất dưới gốc cây hòe già đã có thêm dấu vết bị đào xới.

Chúng là do Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng để lại lúc chôn hài cốt của Đỗ Thiếu Xung xuống.

Tương Bạch Miên quan sát tỉ mỉ một hồi, nói với tổ viên:

"Vào làng đi."

Đi được mấy bước, Thương Kiến Diệu đột nhiên "a" một tiếng.

Lúc Tương Bạch Miên nghi ngờ có phải tên này lại tái phát bệnh gì không, do dự có nên hỏi hay không, thì Thương Kiến Diệu chủ động hỏi:

"Mọi người nói xem, bộ hài cốt chôn dưới gốc cây hòe già còn không?"

Làm sao không còn? Hôm qua chúng ta mới chôn xuống mà! Long Duyệt Hồng thầm nói trong lòng.

Tuy nói vậy, nhưng trong đầu hắn vẫn không khỏi suy nghĩ về khả năng thật sự không còn nữa.

Điều này vô cùng kinh khủng, đáng sợ!

Tương Bạch Miên bình tĩnh đáp lại Thương Kiến Diệu:

"Tồi vừa quan sát rồi, tình trạng bùn đất không khác gì lúc chúng ta rời đi đêm qua."

"Hơn nữa, bây giờ chúng ta sẽ không thử đào hài cốt ra, vậy thì nó còn hay mất cũng có gì khác nhau chứ? Anh lại không xác nhận được. Lần sau ra khỏi công ty, mang lão Gnawa tới đây rồi kiểm tra lại."

Không biết tại sao, nghe những lời cuối của tổ trưởng, trong đầu Bạch Thần tự nhiên hiện lên hình ảnh: Mấy nhân loại gốc các-bon tụi mình trốn ra xa mấy cây số, cầm kính viễn vọng, xem một người máy thông minh là lão Gnawa vung xẻng đào đất ở đây.

"Được rồi..." Thương Kiến Diệu cảm thấy thất vọng khi suy nghĩ của mình không được công nhận.

"Tổ điều tra cũ" tiếp tục đi về phía trước, đến chỗ vào làng.

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về chỗ Tiểu Xung dẫn theo đám trẻ con đi tiểu đêm qua.

"Thu lại ý tưởng của anh đi!" Tương Bạch Miên dự cảm được, ngăn lại từ trước.

Thương Kiến Diệu thở dài:

"Đây chính là di tích của thánh đấy!"

"..." Long Duyệt Hồng nhất thời không biết nên phàn nàn như thế nào.

Qua vài giây, hắn mới lầu bầu:

"Chỗ đất kia gọi là di vật của thánh?"

Tương Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu cơ hội thảo luận chuyện này, trực tiếp ra lệnh:

"Vào làng đi!"

Cô dẫn đầu đi vào làng Lâm Hà.

Đám người Bạch Thần đi theo sau.

Họ xuyên qua những cánh cửa sổ thủy tinh còn được bảo tồn khá hoàn chỉnh, quan sát tình huống bên trong các căn nhà hai bên đường.

Khu vực thuộc di tích đầm lầy Số 1 này lúc trước chưa bị phát hiện ra, cho nên đến giờ, nơi đây dường như còn chưa bị đám thợ săn di tích hỏi thăm, bất kể là những sản phẩm đắt tiền như ti vi, tủ lạnh, điều hòa, ô tô... hay là bàn ghế, đồ hộp, đều đang lẳng lặng nằm yên tại chỗ, mấy chục năm không hề di chuyển.

Nhìn một chút, Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Ở đây thấy gì đó!

Giây tiếp theo, Bạch Thần lên tiếng hỏi:

"Toàn bộ dân làng đâu?"

Bất kể dân làng gặp phải tình huống nào khi thế giới cũ bị hủy diệt, thì luôn có người tử vong, có hài cốt để lại, nhưng trong làng Lâm Hà lúc này, không thấy một thi thể nào!

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Có lẽ năm đó họ đều không sao cả, sống qua thời thế giới cũ bị hủy diệt, sau đó cả thôn rời đến địa phương khác."

"Có Chấp tuế phù hộ chính là như vậy."

Anh nói rất chắc chắn, giống như tận mắt nhìn thấy vậy.

Tương Bạch Miên nhìn anh một cái, lời ít ý nhiều đáp lại:

"Cả thôn di dời không thể không mang theo lương thực."

Đặc biệt là những thứ dễ mang theo như đồ hộp và mì.

"Có lẽ một nhóm người bị "Bệnh vô tâm", một nhóm người khác bị ép phải vội vàng rút lui, ừm, đám "Vô tâm giả" này đuổi theo, không quay về nữa." Long Duyệt Hồng thử suy đoán.

Bạch Thần không tán thành lắm:

"Nếu thật sự có một nhóm người biến thành "Vô tâm giả" lúc thế giới cũ bị hủy diệt, nhóm người còn lại chắc chắn sẽ phải chết một ít, mà lúc những người còn sống sót vội vàng rút lui, nếu như còn nhớ mang theo thi thể, cũng sẽ không để lại đồ ăn tiện mang theo."

Đây là kinh nghiệm được chuyển hóa từ những chuyện cô nghe được trong những năm qua.

Khi một nơi nào đó có một lượng lớn người đột nhiên biến thành "Vô tâm giả", xung quanh họ chắc chắn có những người không kịp đề phòng, bị săn giết.

Mà nếu "Vô tâm giả" ở làng Lâm Hà không quá nhiều, đủ để dân làng phòng bị, những người còn sống sót cũng không cần vội vàng trốn thoát, đến mức cả đồ ăn cũng không mang theo.

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng gật đầu.

Hắn đưa ra một khả năng khác:

"Toàn bộ biến thành "Vô tâm giả", đến nơi khác tìm đồ ăn..."

Nói đến đây, giọng của Long Duyệt Hồng dần thấp xuống, bởi vì "Vô tâm giả" cũng biết cách sử dụng các công cụ thô sơ, biết cách mở đồ hộp, xé vỏ đựng.

Việc này đã được chứng thực trong rất nhiều phế tích thành phố.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, nói như có điều suy nghĩ:

"Thứ Chấp tuế cung cấp chưa chắc đã là sự phù hộ."

"Mọi người còn nhớ tình huống trong thành phố Đài không?"

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lập tức nhớ lại trạng thái của thị dân trong thành phố Đài: Lúc thế giới cũ bị hủy diệt toàn bộ họ đã tử vong trong chớp mắt!

"Lẽ nào người làng Lâm Hà cũng đã chết sạch lúc thế giới cũ bị hủy diệt?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc tự nói: "Nhưng nếu chết hết thì thi thể ở đâu?"

Nghe thấy câu này, Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Anh thấp giọng nói:

"Biến thành cương thi..."

"Họ đang nấp ở một nơi nào đó, nhìn chằm chằm cổ anh..."

Mặc dù Long Duyệt Hồng biết tên này đang kể truyện ma, nhưng sau khi trải qua nhiều điều dị thường như vậy, hắn không dám tùy tiện phủ nhận khả năng này.

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Tiếp tục tìm kiếm, xem có đầu mối gì không."

Họ chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng lại mở một cánh cửa, tiến vào bên trong, kiểm tra một chút.

Tình huống nhưng căn phòng này đều khá giống nhau, trong một chớp mắt nào đó của cuộc sống, tất cả đều bị đóng băng trong thời gian.

Thế là, "Tổ điều tra cũ" nhìn thấy có nhà trên bàn ăn để chén đũa, thức ăn đã sớm thối rữa bốc hơi, chỉ để lại ít xương và vết bẩn, có nhà cây lau nhà nằm giữa phòng khách, dường như mới hoàn thành được nửa công việc...

Cảnh tượng này rất giống với những gì Tương Bạch Miên vừa suy đoán: Lúc thế giới cũ bị hủy diệt, bất kể những người này đang làm gì, đều tử vong trong chớp mắt.

Nhưng vấn đề ở chỗ, thi thể của họ đều không thấy.

"Sao nào?" Thương Kiến Diệu nhìn về phía Long Duyệt Hồng, vừa cười vừa nói: "Truyện ma chân thực."

"Đằng sau chắc chắn có nguyên nhân nào đó." Long Duyệt Hồng mạnh miệng trả lời.

"Đúng vậy, nguyên nhân của việc này chính là, thi thể đều biến dị..." Thương Kiến Diệu cố ý để giọng nói trở nên âm u.

Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước cách đó không xa, nói:

"Căn cứ vào tri thức phong tục tập quán của tôi, bên kia chắc là từ đường của làng, đi qua xem chút, chưa biết chừng có thể phát hiện ra thứ gì thú vị."

Ví dụ như, một bài vị viết tên "Đỗ Thiếu Xung".

"Được." Bạch Thần cũng không muốn ở chỗ này nghe Thương Kiến Diệu kể truyện ma.

"Tổ điều tra cũ" tiếp tục đi về phía trước, vòng qua từng căn nhà, đi tới chỗ từ đường của làng Lâm Hà.

Từ đường này có phong cách của thời đại xa xưa của thế giới cũ, nhưng bất kể là mái hiên hay là vòm trần đều được dùng xi măng đúc thành.

Lúc này, cánh cửa màu đen của từ đường đang đóng chặt.

"Tôi đi mở cửa?" Thương Kiến Diệu chà xát tay, chủ động xung phong.

Súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" của anh cứ thế treo trước ngực.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Đi đi, cẩn thận chút."

Thương Kiến Diệu hăng hái bước nhanh tới, đứng trước cửa từ đường.

Anh nghiêng tai lắng nghe một hồi, lại nhắm mắt cảm ứng một hồi, sau đó mới đeo găng tay, giơ tay ra đẩy cửa.

Dù sao Tương Bạch Miên cũng bảo anh cẩn thận một chút.

Theo cánh cửa mở về sau, tiếng ken két vang vọng trong khu đất trống phía trước từ đường, tình huống bên trong cũng dần hiện ra trong mắt mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ".

Bởi vì cách một đoạn, Long Duyệt Hồng cầm kính viễn vọng lên.

Bạch Thần đã làm cải tạo gien tương ứng, thị lực của Tương Bạch Miên cũng rất tốt, nên chỉ cần dùng hai mắt.

Chẳng mấy chốc họ nhìn thấy những nấm mồ màu xám trắng.

Những nấm mồ này không lớn lắm, được dựng trong sân của từ đường, dày đặc san sát nhau, chiếm đầy từng chỗ một.

"Ối!" Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh sợ hãi.

Anh hơi quay người, hô lên với đám người Tương Bạch Miên:

"Ở đây biến thành mãi tha ma rồi!"

Không chỉ có trong sân, ngay cả bên cạnh từ đường, đằng sau, chỗ thờ cúng, dường như cũng bị những nấm mồ lấp đầy.

Tương Bạch Miên liếc nhìn một hồi, lẩm bẩm:

"Là những hài cốt biến mất trong làng?"

Những người chết đều được mai táng trong từ đường?" Long Duyệt Hồng lộ vẻ kinh hãi.

"Chắc vậy." Bạch Thần cảm thấy không có khả năng khác.

Cô lập tức mím môi một cái:

"Nhưng ai chôn họ?"

Người còn sống? Long Duyệt Hồng thầm suy đoán.

Nhưng hắn nhanh chóng phủ định khả năng này.

Bởi vì người sống chắc chắn sẽ dùng đồ hộp, mì hoặc là mang chúng đi.

Thương Kiến Diệu thò đầu vào quan sát từ đường một hồi, đến khi đám người Tương Bạch Miên đi đến bên cạnh anh, anh mới nói bằng vẻ mặt sùng bái:

"Lúc trước chắc là có mấy người sống sót, mai táng tất cả người chết trong làng vào từ đường."

Giống với Long Duyệt Hồng vừa suy đoán, nhưng diễn biến tiếp theo hoàn toàn khác:

"Họ cũng mất đi lòng tin sống tiếp, cũng đào cho mình một mộ phần, sau đó tự chôn mình."

Diễn biến vừa đáng sợ vừa đau lòng... Long Duyệt Hồng thầm làu bàu một câu.

Hắn không phản bác, bởi vì đây cũng có thể được coi là một khả năng.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, thử đi vào từ đường.

Giữa những nấm mồ màu xám trắng này chỉ có một khoảng cách vừa đủ đặt chân, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" khá khó khăn mới không dẫm lên phần mộ của người khác, tiến vào chỗ phòng thờ cúng.

Ở đây cũng có rất nhiều những nấm mồ không lớn lắm, chỉ có mấy chỗ đặt bài vị là không bị chiếm mất.

Tương Bạch Miên nhìn kỹ một hồi, phát hiện nơi đây thuộc về họ Đỗ, nhưng không có cái tên Đỗ Thiếu Xung.

"Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, Đỗ Thiếu Xung còn chưa chết, hoặc tin người chết còn chưa gửi tới." Cô cân nhắc rồi nói.

Sau đó, cô nhìn về phía nấm mồ màu xám trắng bên chân, do dự một chút rồi nói:

"Đào ra xem sao, tôi cứ cảm thấy những mộ phần này quá nhỏ, không giống như có thể chôn được một người, trừ phi là dựng đứng lên để hạ táng."

"Được!" Thương Kiến Diệu xung phong nhận việc.

Anh dẫn theo Long Duyệt Hồng, dùng tư thế như múa ương ca ra khỏi từ đường, nhanh chóng mang theo hai chiếc xẻng công binh quay lại.

Không lâu sau, họ đào một nấm mồ ra.

Thi thể bên trong chôn không sâu lắm, chỉ ngay bên dưới một chút, đất cả xương cốt đều đắp lại cùng nhau.

Hiển nhiên, họ không được hạ táng bằng cách bình thường.

"Chặt ra chôn? Như vậy tiết kiệm được chỗ." Thương Kiến Diệu như "hiểu ra".

Mất trí... Long Duyệt Hồng chỉ có một suy nghĩ như vậy với ý kiến này.

Tương Bạch Miên lắc đầu:

"Chắc là nhặt xương đem đi mai táng."

"Sau khi thi thể thối rữa chỉ còn lại xương, mới được chôn ở chỗ này."

"Vậy ai chôn?" Bạch Thần nhíu mày.

Đây chắc chắn không phải do người sống sót làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận