Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 720: Giả thiết

Long Duyệt Hồng có ấn tượng vô cùng sâu sắc về ngày mùng 7 tháng 8.

Nó không chỉ là ngày thành phố Ban Sơ xảy ra bạo động, mà còn là ngày hắn bị thương nặng, mất đi cánh tay.

Mà bây giờ, Tương Bạch Miên nói với hắn rằng, ngày hôm đó, trong "Sinh vật Bàn Cổ" bùng phát dịch "Bệnh vô tâm".

"Không trùng hợp như vậy chứ?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Có lẽ không phải là trùng hợp."

Long Duyệt Hồng há miệng ra, nhưng không biết nên nói gì.

Sau đó, hắn phát hiện Thương Kiến Diệu nhìn về phía mình.

Tên này chắc chắn sẽ nói là do mình... Long Duyệt Hồng cảm thấy mình có thể đoán được Thương Kiến Diệu nói gì tiếp theo.

Nhưng, suy đoán của hắn không biến thành sự thật, bởi vì lúc này Bạch Thần đi vào phòng làm việc, tỏ vẻ nghi hoặc khi thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng.

Sau khi Tương Bạch Miên giải thích qua một lần, cô lập tức đưa ra suy nghĩ của mình:

"Lúc trước không phải chúng ta đã đoán thành phố Ban Sơ xảy ra bạo động rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của các Chấp tuế, thậm chí nhúng tay vào hay sao?"

"Phải chăng trong tình huống bất thường mà chúng ta không thể cảm ứng được rõ ràng, khả năng thứ hai đã thực sự xảy ra?"

"Mà sự va chạm giữa các Chấp tuế nhất định sẽ sinh ra dao động, khiến cho những nơi khác nhau trên Đất Xám bùng phát "Bệnh vô tâm" quy mô nhỏ."

Đối với giả thiết to gan này của Tương Bạch Miên, phản ứng đầu tiên của Long Duyệt Hồng là thở phào nhẹ nhõm.

Nói chung không phải do tôi!

Bạch Thần không phản đối, cũng không tán đồng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu quả thật là vậy, thì chắc chắn không chỉ có công ty bùng phát dịch "Bệnh vô tâm" vào ngày mùng 7 tháng 8."

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu: "Đợi lần sau chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mỗi khi đi qua một nơi, chúng ta sẽ hỏi xem ngày mùng 7 tháng 8 có người bị mắc "Bệnh vô tâm" hay không."

Long Duyệt Hồng chợt có linh cảm:

"Dựa theo giả thiết này, ngày mùng 7 tháng 8 thành phố Ban Sơ hẳn là có rất nhiều người mắc "Bệnh vô tâm" mới đúng, nhưng chúng ta không hề nghe nói đến."

Sau cuộc bạo động, đám người Tương Bạch Miên cần đợi sức khỏe của Long Duyệt Hồng hồi phục đến một mức độ nhất định nên đã ở lại thành phố Ban Sơ một thời gian khá dài.

Long Duyệt Hồng vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã mỉm cười:

"Anh đã quên mất quý ngài xui xẻo nhất kia sao?"

"A?" Long Duyệt Hồng sửng sốt: "Cựu quan chấp chính kiêm thống soái Beulius của thành phố Ban Sơ?"

Nếu vị này không đột nhiên mắc "Bệnh vô tâm", thì có lẽ cuộc bạo động kia đã không phát triển thành như thế.

"Có người nói thực lực của ông ta cũng rất mạnh, có lẽ virus "Bệnh vô tâm" sinh ra từ dao động trong phạm vi đó đều tập trung hết vào người ông ta." Tương Bạch Miên đặt ra một giả thuyết vô trách nhiệm.

Không đợi Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đáp lại, Thương Kiến Diệu đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào:

"Đại sư Thiện Na Già tiên đoán chúng ta sẽ gây ra bạo động ở thành phố Ban Sơ, nhưng về sau mọi chuyện không liên quan nhiều đến chúng ta lắm..."

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu nhìn Về phía Long Duyệt Hồng, nở nụ cười:

"Có thể là anh truyền xui xẻo cho Beulius."

"Tôi còn chưa từng gặp ông ta!" Long Duyệt Hồng bất giác phản bác.

Thương Kiến Diệu lại lộ vẻ "kinh ngạc" và "sợ hãi", buông lời khen ngợi:

"Càng ngày càng lợi hại!"

"Không cần tiếp xúc cũng có thể ảnh hưởng đến vận may của một người!"

"Được rồi." Tương Bạch Miên ngăn Thương Kiến Diệu tiếp tục diễn kịch, dùng tay móc lọn tóc xõa xuống bên tai, cân nhắc rồi nói: "Tôi nghi ngờ có liên quan đến trứng xào cà chua."

Đề tài liên quan đến Tiểu Xung, cô luôn cẩn thận hơn bất cứ chuyện gì, cho dù biết trong phòng không đặt máy nghe lén, cũng vẫn dùng biệt hiệu.

"Nếu chúng ta không ra khỏi miếu Sikhara trước thời hạn, khả năng cao sẽ không bị vị đặc phái viên kia tập kích, cũng sẽ không đi tìm giúp đỡ. Điều này dẫn đến trứng xào cà chua bị vị kia dọa cho chạy mất, rất có khả năng lập tức rời khỏi thành phố Ban Sơ." Tương Bạch Miên giải thích cặn kẽ hơn: "Lúc tổ chức mít-tinh công dân, nếu cậu ta vẫn còn trong thành phố Ban Sơ, chuyện có thể sẽ có nhiều biến số hơn, có lẽ sẽ không náo loạn đến mức ấy."

"Có lý." Long Duyệt Hồng càng nghĩ càng tán đồng.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lời tiên đoán của đại sư Thiện Na Già không sai lệch quá nhiều, về ý nghĩa nào đó "Tổ điều tra cũ" đúng là gây ra cuộc bạo động ở thành phố Ban Sơ.

Thương Kiến Diệu lại để lộ vẻ mặt nhung nhớ:

"Không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu."

Bạch Thần cân nhắc về tính logic của chuyện này, cảm khái:

"Lời tiên đoán của đại sư Thiện Na Già lại được kiểm chứng bằng cách thức ngoằn ngoèo như vậy..."

"Đây là tiên đoán." Tương Bạch Miên bật cười một tiếng.

Cô lập tức đứng dậy:

"Đi rèn luyện đi, mấy vấn đề này tạm gác lại, sau này kiểm chứng."

"Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là nghỉ ngơi, hồi phục, đợi bên trên kết thúc thẩm tra, phát phần thưởng, sau đó tự mình đi xin."

Dừng một chút Tương Bạch Miên nói tiếp với vẻ mặt ao ước:

"Nếu lần này chúng ta suy đoán đúng về căn nguyên dịch "Bệnh vô tâm", sau này nhiệm vụ quan trọng hơn không phải là đi tìm những nơi có người mắc "Bệnh vô tâm" vào ngày mùng 7 tháng 8, mà là liệt kê những điểm tụ cư có xuất hiện người bị lây nhiễm, tìm ra chỗ tương đồng của họ."

Trong giọng nói của cô mang theo hy vọng và chờ mong mãnh liệt.

Giờ phút này, chẳng hiểu sao Long Duyệt Hồng lại cảm thấy gương mặt của tổ trưởng dường như đang tỏa sáng, Thương Kiến Diệu ở bên cạnh cũng đầy vẻ kích động háo hức.

Một ngày làm việc kết thúc, Tương Bạch Miên về đến nhà.

"Bố, sớm vậy sao?" Cô kinh ngạc khi thấy cha mình Tương Văn Phong đang ngồi trong phòng khách.

Phải biết rằng hôm nay cô không ăn cơm ở căng tin, định đi về tự mình nấu, mà trong thời gian này "Tổ điều tra cũ" luôn làm việc bán thời gian, tan tầm rất tùy tiện, thường về sớm.

Tương Văn Phong giận dữ nói:

"Còn không phải vì việc của con?"

Ông lại thở dài:

"Phẫu thuật ghép ốc tai sinh học và thí nghiệm người thức tỉnh đều đã sắp xếp xong cho con rồi, đợi kiểm tra theo thông lệ kết thúc, sẽ có thời gian hẹn cụ thể."

Tương Bạch Miên liếc nhìn cha mình, cố ý hỏi với vẻ sợ sệt:

"Nếu như con sợ, giữa chừng bỏ cuộc thì phải làm sao?"

Tương Văn Phong trừng mắt:

"Thí nghiệm người thức tỉnh thì coi như thôi, nhưng phẫu thuật ốc tai sinh học bố sẽ đánh ngất con rồi đưa sang đó."

"Thật là nhẫn tâm..." Tương Bạch Miên kéo dài giọng.

Thời điểm này, đương nhiên cô sẽ không nói mấy câu mất hứng như "con nhường bố, dùng tay trái" giống như với Thương Kiến Diệu.

Theo đề tài này, Tương Bạch Miên tò mò hỏi:

"Bố ơi, công ty mình có bao nhiêu người thức tỉnh tiến vào "thế giới mới" rồi?"

Tương Văn Phong nhíu mày: "Đây là việc mà cấp bậc của con chưa nên biết."

Nói xong, ông chậm rãi thở hắt ra:

"Thực ra bố cũng không rõ lắm, cấp bảo mật về phương diện này là M3."

Nói cách khác, chỉ có thành viên ban giám đốc mới biết được.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói một câu:

"Thành viên ban giám đốc tổng cộng có năm người..."

Tương Văn Phong không đáp lại.

Trong trung tâm hoạt động, khu C, tầng 495.

Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng cùng Mạnh Hạ, Trương Lỗi ngồi trong góc, vừa cảm nhận sự náo nhiệt xung quanh, vừa tán gẫu đủ lại đề tài.

"Bọn tôi trở về được mấy hôm rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy Dương Trấn Viễn đâu..." Long Duyệt Hồng nhắc đến một người bạn thân khác.

Mạnh Hạ bật cười một tiếng:

"Có lẽ đang bận trông con rồi."

Long Duyệt Hồng nhất thời hiểu ra, dùng tay phải vỗ vào trán mình:

"Tôi quên mất việc này."

Trong tiếng "bộp", hắn hơi nhíu mày, nhưng giả vờ không xảy ra chuyện gì.

Mạnh Hạ nhìn hắn một cái, lại nhìn Thương Kiến Diệu:

"Hơn nữa các cậu thăng cấp quá nhanh, bạn học đứng trước mặt các cậu rất tự ti!"

"Sinh vật Bàn Cổ" nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chuyện Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đã lên đến D5 đã sớm lan truyền khắp tầng 495.

"Các cậu cũng có thể xin vào một đội ngũ của Ban an toàn." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đưa ra lời đề nghị.

Mạnh Hạ liếc mắt:

"Bọn tớ thì thôi, chỉ chờ đám bạn học có một hai người lên cấp quản lý, hai người đắc đạo, gà chó lên trời rồi."

Trò chuyện một hồi, Thương Kiến Diệu bỗng nhiên nhìn về phía Trương Lỗi - ông xã của Mạnh Hạ:

"Lúc trước anh từng nghe nói đến giáo phái Thiên Nhiên chưa?"

Đây là một loại tà giáo từng được truyền bá trong công ty, ảnh hưởng đến một số người.

Trương Lỗi nhớ lại rồi nói:

"Có phải là giáo phái không thích mặc quần áo, chạy lung tung khắp nơi kia không?"

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng khẳng định giúp.

"Còn có cả giáo phái như thế sao?" Mạnh Hạ kinh ngạc hỏi.

Trương Lỗi gật đầu:

"Trước khi gia nhập công ty, tôi từng gặp vài lần ở nơi gần với "Đoàn bạch kỵ sĩ"."

Anh ta vừa dứt lời, Mạnh Hạ đột nhiên xen vào:

"Đẹp không?"

"Có vài người lớn tuổi, đôi khi là người không hoàn chỉnh." Trường Lỗi nói như tùy ý.

Thương Kiến Diệu hăng hái gặng hỏi:

"Vậy anh có biết họ tín ngưỡng vị Chấp tuế nào không?"

Trương Lỗi suy nghĩ một hồi:

"Hình như là "Người Giám Sát" tháng Năm."

Thương Kiến Diệu lập tức ngộ ra:

"Trần truồng chạy lông nhông cũng là một loại nghệ thuật hành vi!"

Lại tán gẫu thêm một hồi nữa, phụ nữ có thai "bị ép" đưa đi, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cũng rời khỏi trung tâm hoạt động, quay về nhà mình.

Trong căn phòng 196, khu B.

Thương Kiến Diệu nằm dựa vào giường, mở hai mắt nhìn bóng tối yên tĩnh.

Khu vực gần cửa sổ, nơi có ánh đèn đường chiếu vào, thỉnh thoảng lại có bóng người đi đường lướt qua.

Mấy phút sau, đài phát thanh mới có động tĩnh, giọng nói giống trẻ con kia vang lên:

"Chào các bạn, tôi là Hậu Di, MC tin tức giờ chẵn, bây giờ là tám giờ tối..."

"Hôm nay, thành viên ban giám đốc, phó tổng giám đốc Quý Trạch triệu tập hội nghị "Tháng an toàn sinh sản"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận