Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 766: Dòng họ

Sau khi trao đổi một hồi, "Tổ điều tra cũ" phát hiện người đến gặp bộ tộc quái núi hai hôm trước lại là đám người nghi là "Quân cứu thế" kia.

Hơn nữa dường như họ đã sử dụng năng lực nào đó, khiến các quái núi hoàn toàn mất đi cảnh giác, vô cùng nhiệt tình đãi khách.

"Trong quái núi cũng có người thức tỉnh, chỉ là số lượng ít, mà trong thời gian ngắn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ bộ tộc của họ, hơn nữa còn lưu lại ảnh hưởng đến tận bây giờ, chắc chắn phải là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" trở lên..."

"Nếu đám người kia không lấy đi sách vở, báo chí từ chỗ quái núi, thì chứng tỏ những thứ đó quả thực không có đầu mối giá trị, ừm... chuyện này cũng không thể quá khẳng định, họ chưa chắc đã có nhiều thông tin như bọn mình, hoặc là thông tin của hai bên tồn tại sự khác biệt, có một vài đầu mối trong mắt họ chỉ là ghi chép bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên..." Một loạt suy nghĩ nảy ra trong đầu Tương Bạch Miên, cô cố gắng tìm kiếm sự thật ẩn giấu dưới biểu tượng.

Theo cô thấy, đám người nghi là "Quân cứu thế" kia có thể biết nhiều hơn, vì vậy coi đầu mối hữu dụng của "Tổ điều tra cũ" là bình thường, hoặc là thông tin để lại ở bộ tộc quái núi cũng không có nhiều, không biết một vài ngôn ngữ nhìn thì bình thường, nhưng bên trong lại ám chỉ bí mật long trời lở đất gì đó.

Hai trường hợp này đều có khả năng khá lớn, "Tổ điều tra cũ" phải chú trọng ở mức nhất định, tránh bỏ qua những đầu mối đầy đủ giá trị.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, nháy mắt với anh, lặng lẽ ra một dấu tay.

Ý của cô là:

"Lên đi! To gan "kết giao bạn bè" đi!"

Thương Kiến Diệu vốn đã ỉu xìu, lập tức lên tinh thần, một lần nữa giơ chiếc loa phóng thanh màu xanh trắng lên:

"Các vị, có phải phát hiện ra chuyện bất thường rồi không?"

"Có phải nên nói một tiếng cảm ơn chúng tôi, mời chúng tôi đến bộ tộc của mình làm khách hay không?"

"Tục ngữ nói rất hay, ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè, kết giao bạn bè mới có thể đảm bảo sau này các anh sẽ giao dịch được đầy đủ lương thực, vải vóc..."

Qua một phen "dẫn dắt", các quái núi phía trước và các quái núi trốn trên vách đá đều đồng ý với cách nói của Thương Kiến Diệu, quyết định chọn ngày không bằng đúng dịp, hôm nay sẽ bắt đầu nhiệt tình đãi khách.

Biểu hiện của họ khiến cho đội buôn lậu của "Chiếc thuyền Noah ngầm" phải trợn mắt há mồm, sửng sốt không thôi.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút, nói với người của "Chiếc thuyền Noah ngầm":

"Hiện giờ các anh đã hoàn thành giao dịch, có thể đi về, không cần theo chúng tôi nữa."

Cô không lo người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" sẽ nảy sinh thù hằn với quái núi, sau khi biết vị trí điểm tụ cư của họ sẽ tìm cơ hội bao vây tập kích, dù sao ân tình và sức uy hiếp của năm vị hội trưởng danh dự vẫn chưa bị suy yếu quá nhiều, cô chỉ sợ sau khi người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" nắm giữ vị trí sào huyệt của quái núi, trong lúc tiếp xúc hằng ngày sẽ nói lộ ra cho các cư dân chợ Đá Đỏ biết.

Đám dân cư thị trấn đó có huyết hải thâm thù với bộ tộc quái núi.

"Vâng, thưa hội trưởng Tiết!"

Người lính gác cầm đầu đội ngũ buôn lậu lần này lập tức đồng ý.

Họ cũng không muốn trèo đèo lội suối đi đến điểm tụ cư mà không hề có giá trị gì đối với bản thân.

Lúc này, Long Duyệt Hồng đưa ra một vấn đề: "Xe của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Sào huyệt của quái núi xác suất cao là không nằm ở nơi xe cộ có thể đi lại được, như vậy mới có thể giúp họ phát huy hết thiên bẩm, tránh được phần lớn nguy hiểm.

"Đáng tiếc, nó không thể biến thành người máy đi theo chúng ta." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tiếc nuối.

Anh rất nhung nhớ chiếc xe ô tô người máy ở Tarnan.

Tương Bạch Miên vốn định bảo Long Duyệt Hồng và Bạch Thần giữ xe, còn mình và Thương Kiến Diệu tới sào huyệt của quái núi, tiến có thể công, lùi có thể thủ, nhưng sau khi liếc nhìn Bạch Thần, phát hiện cô không cam tâm tình nguyện lắm, đành phải nói với đội ngũ buôn lậu của "Chiếc thuyền Noah ngầm": "Các anh để lại hai người trông xe giúp tôi."

Sau khi dặn dò những hạng mục cần chú ý, cô, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mỗi người vác một thùng đựng thiết bị khung xương quân dụng, bỏ pin tính năng cao vào ba lô chiến thuật, theo phía sau quái núi, đi lên đường núi dần dần gồ ghề khó mà đi bằng xe được.

Bạch Thần phụ trách vác thùng gỗ đựng hai bộ áo giáp thông minh sinh học.

Các quái núi ở trên một vách đá, trên đường có một vài chỗ đừng nói là cho xe cộ qua lại, cho dù là người bình thường nếu muốn vượt qua cũng không phải là chuyện đơn giản, mà đám quái núi mặt xanh nanh vàng khiêng những thùng đựng vật liệu khác nhau kia vẫn như đi trên đất bằng, tốc độ rất nhanh.

Cũng may "Tổ điều tra cũ" đều đã làm cải tạo gien, thân thủ thoăn thoắt, có thể gắng gượng đuổi kịp.

Sau khi tới nơi, Tương Bạch Miên liếc nhìn xung quanh, thấy khá nhiều quái núi lớn nhỏ, nhưng không phát hiện có những người để lộ ra vẻ đặc biệt già nua.

Phần lớn họ đều khoác da thú đơn giản, chỉ có bọn trẻ con vì việc buôn lậu vẫn được duy trì cho nên trên người có những bộ quần áo được cắt không vừa người lắm.

Thấy người lớn khiêng một đống thùng gỗ quay về, đám trẻ này đều nhìn chăm chăm vào đó, chờ mong cha, chú hoặc mẹ, dì có thể lấy ra chút kẹo mơ chua chua ngọt ngọt, ném cho mình, nói rằng lúc giao dịch tiện thể đổi một ít.

Nhưng hôm nay dường như nguyện vọng của chúng đã rơi vào khoảng không.

Thương Kiến Diệu cầm chiếc loa màu xanh trắng lên, lặp lại lời nói lúc trước, lần lượt thuyết phục các quái núi ở trong doanh trại trên vách núi.

Đây chỉ là một trong những nơi tụ cư của bộ tộc quái núi, tổng số người chỉ hơn hai trăm, Thương Kiến Diệu chỉ cần lặp lại ba lần là đã hoàn thành công việc.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" lúc thuyết phục sẽ tuân theo cách phân chia quần thể một cách nghiêm ngặt, trước tiên là bắt đầu từ người có khả năng là người thức tỉnh và những người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, sau đó là đến những người bình thường, cuối cùng là mấy đứa trẻ chưa hiểu gì.

Tất cả quái núi đều trở nên nhiệt tình, Thương Kiến Diệu đưa một tay chống cho mí mắt không sụp xuống, một tay thò vào trong túi móc ra một đống kẹo sặc sỡ sắc màu.

"Sao anh lại mang nhiều kẹo thế?" Mắt Long Duyệt Hồng trợn trừng như sắp rớt ra khỏi tròng.

Hắn liếc mắt là có thể nhận ra kẹo trong tay Thương Kiến Diệu đến từ công ty, cần dùng điểm cống hiến để đổi.

Trước kia, lúc phải đi xem mắt, hoặc lúc làm màu trước mặt em trai em gái, hắn không hề xa lạ với loại kẹo này.

Thương Kiến Diệu yếu ớt đáp:

"Trong chúng tôi có một người chưa lớn, chỉ thích mặc trang phục trẻ con, lại thích ăn kẹo."

Tiếp đó, anh nở nụ cười nói với mấy đứa trẻ quái núi:

"Muốn ăn không?"

"Mỗi đứa một viên, nhưng trước khi ăn phải nói với anh "cảm ơn anh trai", ăn xong phải học nhảy mấy bài với anh."

Đây là Thương Kiến Diệu chưa trưởng thành? Long Duyệt Hồng dường như hiểu ra điều gì đó.

Đám trẻ bị "Dẫn dắt tư duy" phá bỏ lòng cảnh giác, trong ý cười dung túng của người lớn, chúng vây quanh Thương Kiến Diệu, giòn giã nói "cảm ơn anh trai".

Giọng nói của bọn chúng không khác gì trẻ con nhân loại bình thường.

Tương Bạch Miên lẳng lặng nhìn một hồi, gọi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi vào hang trên vách núi, dưới sự giúp đỡ của chủ nhà, tập trung số sách báo mà họ thu thập được vào một chỗ.

"Tình huống mà các anh nói vừa rồi là chỉ về bộ tộc của các anh hay còn cả các bộ tộc khác?" Tương Bạch Miên cẩn thận hỏi nhiều thêm một câu.

Đại diện quái núi lúc trước gãi đầu một cái:

"Chúng tôi chỉ có một bộ tộc, có điều dân số không nhiều lắm, nếu tập trung vào một chỗ, những chỗ tương đối an toàn trong núi đều không chứa hết được, nước sạch cũng không đủ dùng, hơn nữa còn dễ bị ô nhiễm, phải tách nhau ra ở theo các dòng họ lớn."

"Việc giao dịch với các cô, một dòng họ như chúng tôi làm sao mà quyết định được? Nhiều đồ thế này, chúng tôi cũng không thể gom góp được."

Tương Bạch Miên yên tâm, mỉm cười nói:

"Vậy làm phiền anh trong lúc giao vật tư cho các gia tộc khác, mượn toàn bộ sách vở, báo chí ở chỗ họ về cho chúng tôi."

"Được." Đại diện quái núi không hề khó xử: "Chỗ họ cũng không nhiều, người thích thu thập báo chí sách vở chỉ có dòng họ chúng tôi, tôi đã nói với cô rồi, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, dòng họ chúng tôi có nhiều người thi đỗ đại học nhất!"

"Dòng họ các anh là?" Bạch Thần xen miệng vào hỏi một câu.

Đại diện của quái núi đáp lại với vẻ vô cùng tự hào:

"Tổ tiên của chúng tôi là họ Lý, Sơn Dương."

Sơn Dương nằm ở phía Bắc của khu phế tích thành phố Thiết Sơn, lúc trước có khá nhiều người ra ngoài, một phần định cư ở khu vực Nộ Hồ, hiện giờ chính là thành phố có chợ Đá Đỏ kia.

Không đợi Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đáp lại, đại diện quái núi này lại nhấn mạnh một câu:

"Chúng tôi là người họ Lý Sơn Dương, không phải quái vật, cũng không phải người không hoàn chỉnh."

Long Duyệt Hồng không hiểu sao đột nhiên xúc động, xoay người đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài.

Hắn nhìn thấy một đứa trẻ quái núi sau khi nhét kẹo vào miệng thì không vứt giấy gói nhiều màu sắc đi, mà vò lại rồi cho vào trong túi quần.

"Nó không có giá trị gì." Long Duyệt Hồng tốt bụng nhắc nhở.

Đứa trẻ lớn tiếng đáp lại bằng giọng không rõ:

"Nó, nó đẹp như thế!"

Long Duyệt Hồng không nói ra lời.

Thương Kiến Diệu dạy bọn trẻ con tập nhảy xong, tìm một chỗ nằm ngủ, Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần bắt đầu lật xem những tư liệu mà quái núi thu thập được.

Để có hiệu suất cao, họ chỉ xem mục lục hoặc tiêu đề trước, cảm thấy có khả năng tồn tại vấn đề mới lấy ra bỏ sang một bên, đợi lát nữa đọc kỹ lại.

Trong quá trình này, Bạch Thần đột nhiên chú ý tới một tiêu đề:

"Nhà thiên tài khoa học hai mươi ba tuổi Lâm Toái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận