Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 662: Không khoa học

Đây là trạng thái chiến tranh thật sự? Con người thật nhỏ bé... Giống như nô lệ của những thứ vũ khí này, dùng tính mạng của mình để làm chúng thêm rạng rỡ, vinh quang... Long Duyệt Hồng nhìn thấy từng quả bom rơi xuống, từng quả tên lửa bay tới, bao phủ toàn bộ khu vực của "Tổ điều tra cũ".

Hắn biết, dù xe jeep đã được bọc thép chống đạn, cũng không thể chống chọi với vụ oanh tạc mức độ này, nhóm người mình có thể tránh được hay không chỉ có thể chờ vào vận may.

Long Duyệt Hồng dường như nhìn thấy tính mạng của mình đang bắt đầu đếm ngược, nhất thời vừa tuyệt vọng, vừa quyến luyến.

Tuyệt vọng là vì hắn không nghĩ ra được cách tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn, mà so với mở cửa xuống xe, lăn vào chỗ trốn, xe jeep chỉ cần không bị bắn trúng trực tiếp, ít nhất còn có một lớp phòng hộ không tệ, quyến luyến là vì hắn tiếc, không muốn cứ thế chết đi, muốn quay về "Sinh vật Bàn Cổ", khoe khoang những gì mình thu hoạch được trên mặt đất với cha mẹ và các em, chia sẻ những gì mình đã trải qua, sống một cuộc sống bình thường với vật tư tương đối đầy đủ.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy Thương Kiến Diệu ngồi ở bên kia của ghế xe hét lên một tiếng:

"Việc này không khoa học!"

Cái gì không khoa học... Trong lúc Long Duyệt Hồng mờ mịt, Thương Kiến Diệu vung tay lên.

Anh đấm thẳng vào gáy của Long Duyệt Hồng!

Này! Anh cảm thấy không khoa học thì đánh tôi? Long Duyệt Hồng vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, cũng vì không kịp đề phòng mà trúng một đấm của Thương Kiến Diệu.

Trong tiếng bốp, trước mắt Long Duyệt Hồng tối sầm, ngất đi.

Mà trong chớp mắt trước đó, khóe mắt Long Duyệt Hồng liếc thấy tổ trưởng cũng đứng dậy khỏi ghế lái phụ, vừa dùng nắm tay phải đấm vào Bạch Thần đang lái xe, vừa giơ tay trái chĩa vào "Garibaldi" Giuseppe.

Động tác của Tương Bạch Miên lần này chỉ chậm hơn Thương Kiến Diệu một chút.

Bóng tối không có tri giác từ từ biến mất, Long Duyệt Hồng tìm về được chút suy nghĩ: Vì sao Thương Kiến Diệu lại hô lên không khoa học?

Không khoa học sao lại muốn đánh mình?

Như vậy cũng tốt, ít nhất trong lúc hôn mê bị nổ chết cũng không thấy đau đớn...

Trong lúc đầu óc bắt đầu suy nghĩ lan man, Long Duyệt Hồng bỗng cảm thấy bóng tối đang dao động.

Sự dao động này ngày càng dữ dội, giữa bóng tối nứt ra một khe hở, chiếu thứ ánh sáng chói mắt vào trong.

Long Duyệt Hồng chợt mở bừng mắt, thấy người Thương Kiến Diệu vắt ngang phía trên "Garibaldi" Giuseppe, một tay giữ bả vai mình lắc qua lắc lại, một tay cầm đèn pin chiếu vào bên mặt mình.

Long Duyệt Hồng đầu tiên là mờ mịt, tiếp đó giơ tay lên che mắt: "Dừng, dừng, dừng."

"Anh ta tỉnh rồi." Tương Bạch Miên ở vị trí ghế lái phụ quát Thương Kiến Diệu bảo ngừng lại.

Thương Kiến Diệu tiếc nuốt tắt đèn pin đi, bỏ tay ra, ngồi về vị trí.

Long Duyệt Hồng chợt có linh cảm, bỗng ngồi thẳng lên nhìn xung quanh.

Hắn phát hiện xe jeep vẫn còn nguyên vẹn, không hư hỏng gì, các thành viên trong đội ngũ cũng không bị thương, đường phố hai bên tuy hơi nát, nhưng cũng không có dấu vết từng bị oanh tạc.

Quan trọng hơn là, xe jeep dường như vừa mới lái ra khỏi bãi đỗ xe thuộc miếu Sikhara không lâu, mà trong trí nhớ của hắn không phải như vậy: Nhóm người mình sắp rẽ vào một con đường khác!

"Việc này..." Long Duyệt Hồng thốt lên: "Giấc mơ? Vừa rồi chúng ta bị kéo vào trong giấc mơ chân thực?"

"Hơn nữa còn là giấc mơ nối liền nhau." Tương Bạch Miên ở vị trí ghế lái phụ thấp giọng đáp lại.

"Từ game offline biến thành game online." Thương Kiến Diệu phụ họa một câu.

"Vừa rồi thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn xe." Bạch Thần vẫn còn sợ hãi vì thấy không biết mình ngủ mơ từ lúc nào.

Một mặt là trận oanh tạc trong mơ khiến cô cảm nhận được cái chết đang đến gần, mặt khác là giấc ngủ ngắn trong thực tế đã khiến cô suýt chút nữa đâm xe jeep vào tường của một ngôi nhà bên đường.

Long Duyệt Hồng như ngộ ra, nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Anh nói không khoa học vì không chân thật, nghi ngờ là giấc mơ?"

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu hiếm khi nghiêm túc: "Chúng ta đều nghĩ sẽ không có ai ở thành phố Ban Sơ bỏ ra nhiều như thế để đối phó với chúng ta, quá lãng phí, tiền thưởng của tất cả chúng ta cộng lại có thể mua được mấy quả tên lửa chứ?"

Cũng phải, đãi ngộ này chỉ có hành động quy mô lớn của công ty mới được "hưởng thụ" thôi... Long Duyệt Hồng nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cảm thấy đúng là như vậy.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Vừa nghi ngờ là giấc mơ, tôi liền quyết định để anh thí nghiệm xem sao."

"Hôn mê trong giấc mơ chân thực cũng giống như hôn mê ngoài thực tế, mà sau khi hôn mê, sẽ mất đi năng lực cảm ứng đối với cảnh vật xung quanh, cũng không bị đòn trí mạng trong giấc mơ chân thực ảnh hưởng đến."

Long Duyệt Hồng nhịn vài giây mới đáp lại:

"Cảm ơn anh!"

Hắn cũng không giận lắm, bởi vì nếu Thương Kiến Diệu không coi mình là vật thí nghiệm thì mình sẽ ở lại trong đội ngũ nguy hiểm.

Lúc này, Bạch Thần liếc nhìn kính chiếu hậu:

"Tổ trưởng, chúng ta bị người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Bình Minh" theo dõi sao?"

Lần này mạnh hơn "giấc mơ chân thực" của Ngựa ác mộng rất nhiều, hơn nữa vị kia còn nắm giữ năng lực cưỡng chế đi vào giấc ngủ!

Chuyện mà "Tổ điều tra cũ" lo lắng nhất đã xảy ra.

"Cưỡng chế đi vào giấc ngủ" kết hợp với "Giấc mơ chân thực" trông có vẻ khó giải quyết!

Vẻ mặt Tương Bạch Miên có chút nghiêm trọng, cô gật đầu:

"Đúng vậy."

"Từ giờ trở đi, mỗi giây mỗi phút chúng ta đều có thể tiến vào trong giấc mơ mà bản thân không thể nào phát giác ra, nhận thức của chúng ta sẽ lừa gạt chúng ta."

Phế tích bờ bắc, Hàn Vọng Hoạch, Tăng Đóa và Gnawa đi nửa vòng, ra khỏi khu vực ô nhiễm nghiêm trọng, đi vào phế tích thị trấn, tìm một nơi che mưa che gió.

Sau khi đốt đống lửa xong, Tăng Đóa ngồi bên cạnh, nhìn cái ấm treo phía trên.

Trong lúc ánh lửa chập chờn, cô ta bỗng nhiên cười nói:

"Lúc còn bé tôi thích được cùng người lớn ra ngoài săn bắn nhất, tìm kiếm các loại vật tư trong khu phế tích, mà bây giờ, chỉ hi vọng có thể có một mảnh đất không ô nhiễm, không cần mạo hiểm mà vẫn sinh tồn được."

Hàn Vọng Hoạch đang chuẩn bị cơm tối, nhìn cô ta một cái:

"Cô vẫn sẽ nghĩ đến bản thân."

Tăng Đóa xấu hổ cười:

"Việc này rất bình thường mà, trong tình huống được lựa chọn, ai cũng muốn bản thân được sống tốt hơn chút, chẳng phải sao?"

"Đêm qua tôi mơ thấy bệnh của tôi có thể điều trị."

Vẻ mặt Hàn Vọng Hoạch đột nhiên nghiêm lại.

Mấy giây sau, anh ta trầm giọng nói:

"Tôi cũng mơ thấy."

"Hả?" Tăng Đóa tỏ vẻ mờ mịt.

Ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa lóe lên, ông ta nhìn sang:

"Hai người bị kéo vào "Giấc mơ chân thực" rồi?"

"Giấc mơ của cô như thế nào?" Hàn Vọng Hoạch vội vàng hỏi Tăng Đóa.

Tăng Đóa không nhớ rõ chi tiết trong giấc mơ, nhưng tổng thể vẫn có thể miêu tả được.

Sau khi nghe xong, Hàn Vọng Hoạch nói với vẻ nghiêm trọng:

"Tôi và cô mơ giống nhau."

"Việc này..." Tăng Đóa vừa sợ hãi vừa mê man, không rõ giấc mơ như vậy rốt cuộc đại diện cho chuyện gì.

"Nếu hai người chết trong giấc mơ chân thực, thì ngoài hiện thực cũng sẽ chết." Gnawa giải thích một câu.

Ông ta lại nói với Hàn Vọng Hoạch:

"Sự tồn tại của Tiểu Xung, hướng đi của đám người Đại Bạch, hẳn là đều bị người chủ giấc mơ biết được."

"Vậy phải làm sao?" Tăng Đóa thốt lên hỏi.

Hàn Vọng Hoạch bình tĩnh trả lời:

"Lát nữa gửi điện báo cho đám người Tiết Thập Nguyệt, Trương Khứ Bệnh, nhắc nhở họ chú ý."

"Ừm, hi vọng còn kịp, phế tích bờ bắc có hoàn cảnh phức tạp, từ nơi này đến thành phố Ban Sơ, trừ phi ngồi máy bay, nếu không thì không thể đến ngay trong một ngày." Tăng Đóa tự trấn an mình.

Cho dù là máy bay, cũng phải né những nơi có thời tiết cực đoan.

Có điều, đối phương cũng có thể gửi điện báo thông báo cho đồng bọn của mình ở thành phố Ban Sơ.

"Phải làm bây giờ?" Long Duyệt Hồng bất giác hỏi lại, sau đó chủ động đưa ra đề nghị: "Hiện giờ chúng ta có thể quay đầu, trở lại miếu Sikhara, nơi đó có "Ứng thân phật", có nhiều vị "Người viên giác", nhất định sẽ khiến kẻ địch từ bỏ."

Tương Bạch Miên nhìn chằm chằm con đường trong đêm, chậm rãi lắc đầu:

"Một, cho dù chúng ta quay về miếu Sikhara, thì mọi chuyện cũng có khả năng chỉ là giấc mơ."

"Hai, tôi nghi ngờ chuyện trùng hợp hôm nay không phải là trùng hợp, mục đích xung không phải là muốn chúng ta đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu."

Cô giải thích thêm:

"Một vị nào đó trên tầng bảy có lẽ đã biết trước bên ngoài có kẻ địch đang canh chừng chúng ta, cố tình tạo ra sự bất thường, ép chúng ta ra khỏi miếu Sikhara, mượn tay kẻ địch giết chết chúng ta, giải trừ tai họa ngầm."

Hiển nhiên làm vậy là không muốn cho "Tổ điều tra cũ" đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Long Duyệt Hồng vừa nghĩ kỹ lại, phát hiện suy đoán này của tổ trưởng rất hợp logic, có thể giải thích tất cả vấn đề.

"Kẻ địch rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn nhắm vào chúng ta? chúng ta không đắc tội với giáo phái tín ngưỡng Chấp tuế "Bình Minh"... Hơn nữa, từ đâu mà hắn biết được chúng ta đang ở miếu Sikhara..." Bạch Thần vừa đi chậm lại, vừa hỏi các vấn đề.

Mà những vấn đề này không phải là không có ý nghĩa, biết rõ chúng chưa biết chừng còn có thể tìm được cách đối đầu với kẻ địch hùng mạnh.

Tương Bạch Miên dường như đã sớm cân nhắc đến vấn đề này, chậm rãi nói:

"Không ngoài ba khả năng."

"Một, cường giả thành phố Ban Sơ được phái tới để bắt chúng ta, người thức tỉnh lĩnh vực "Bình Minh" chưa chắc đã tín ngưỡng "Bình Minh". Nhưng nếu là thế lực của phía chính phủ, những gì chúng ta gặp phải bây giờ chắc chắn không chỉ có thế, hơn nữa, người tới xác suất lớn là chủ nhân của "thế giới hư cấu"."

"Hai, bạn của vị ở tầng bảy, trong tình huống hắn không thể nào ra tay, bạn hắn cố ý tới giúp đỡ. Nhưng chỗ này cũng có vấn đề, vị kia làm sao thông báo cho bạn bè biết? Dường như hắn đã bị hạn chế, không thể làm những chuyện tương tự."

Nói đến đây, giọng Tương Bạch Miên chợt trầm xuống:

"Ba, thế lực vẫn luôn âm thầm xóa bỏ những đầu mối dẫn đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt. Sau khi biết chúng ta lấy được khẩu lệnh thông hành vào phòng thí nghiệm bí mật di tích Số 13 khu đất hoang, đã tới đây thanh trừng chúng ta. Chỗ này cũng có một vấn đề, làm sao họ biết chúng ta ở miếu Sikhara, "Tiên đoán", hoặc là thông qua cách thức khác, con đường khác?"

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, "Garibaldi" Giuseppe tỉnh lại.

Hắn vừa sợ vừa giận nói:

"Các người đầu tiên là đánh ngất tôi, sau đó lại giật điện tôi, rốt cuộc là muốn gì?"

"Ủa..."

Hắn phát hiện trên người mình không có dấu vết bị điện giật.

Lúc đợi đến thời gian gửi điện báo, Hàn Vọng Hoạch bỗng nghĩ tới một vấn đề:

"Sau khi kéo tôi và Tăng Đóa vào trong "Giấc mơ chân thực", thu được tin tức, vì sao vị kia không lập tức khiến chúng ta chết ở trong mộng?"

Như vậy, họ sẽ không phát hiện ra dấu vết, cũng không thể gửi điện báo nhắc nhở đám người Tiết Thập Nguyệt.

Hơn nữa, cách thức giết chết ở trong mơ này cũng không cần đối mặt với Gnawa, không cần lo năng lực của mình có ảnh hưởng đến người máy không.

Sau khi đưa ra đủ loại khả năng, Gnawa phát ra giọng nam trung pha lẫn chút âm thanh điện tử:

"Có lẽ trong bóng tối lúc đó đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn sợ quá chạy mất."

"Cũng có thể là đã thỏa mãn điều kiện gì đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận