Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 432: Lời nhắc nhở của Châu Nguyệt

Quán Nam Kha.

Sau khi bước đầu đạt thành nhất trí với Gnawa, "Tổ điều tra cũ" đợi "Não nguồn" đáp lại một lần nữa đến đây.

Dựa theo cách nói của Gnawa, quán chủ Châu Nguyệt còn có một vài dặn dò đối với những người tham gia vào hành động lần này.

Châu Nguyệt vẫn mặc áo dài màu trắng, thắt dây thừng bên hông, tóc đen để xõa đơn giản xuống vai.

Sau lưng cô là điện thờ trang nghiêm theo phong cách cổ xưa và ký hiệu rồng khổng lồ do mảnh gương vỡ tạ thành, bên cạnh là những hàng ghế bành màu đen.

Lúc này, tín đồ đến cầu khấn rất nhiều, nhưng không ai ngồi xuống, tất cả đều đứng ở chỗ giữa các hàng ghế, hơi dang tay ra, người ngửa về phía trước, thầm lẩm bẩm.

Sau khi đảo mắt qua, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc nhìn nhau.

Thương Kiến Diệu gật đầu một cái.

Lần này có khá nhiều con người thật sự tồn tại... Hỗn loạn đêm qua đã khiến dân cư thị trấn, những người từ ngoài đến lúc cấp bách mới ôm chân Phật, ai nấy đều tìm các Chấp tuế để cầu khấn, hi vọng có thể nhận được phù hộ? Sau khi nhận được xác nhận, Tương Bạch Miên cảm khái hai câu trong lòng.

Cô vừa đi vào đã phát hiện tín đồ trong phòng có khá nhiều người có tín hiệu điện sinh vật, không giống lần trước.

Đương nhiên, Thương Kiến Diệu gật đầu có cùng ý mà Tương Bạch Miên đang nghĩ không thì cô không dám đảm bảo.

"Cầu nguyện cho các cô lấy được lòng thần linh!" Châu Nguyệt dang hai cánh tay ra, hơi ngửa người về phía trước.

Mặc dù là một người mù mặt, nhưng vẫn rất có khí chất buôn thần bán thánh... Tương Bạch Miên vừa hiện lên suy nghĩ như vậy, đã nghe thấy Thương Kiến Diệu lên tiếng hỏi:

"Vì sao cô không hát?"

Lúc trước anh đã tham gia vào dàn hợp xướng của giáo phái Thần Long.

Châu Nguyệt vốn định trực tiếp vào chủ đề chính, kết quả gặp phải câu hỏi này, lời lẽ đầy bụng nhất thời bị chặn lại.

Nhưng cô là một người ngoan đạo tín ngưỡng "Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc", nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười đáp:

"Hát ca là cách để lấy lòng thần linh, không phải là lễ tiết trong tín ngưỡng."

Thương Kiến Diệu dường như đã đợi câu trả lời như vậy từ trước, lập tức áp dụng những gì mình học được:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

"Cũng phải..." Châu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Thương Kiến Diệu nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức đưa ra một đề nghị:

"Tôi biết một bài hát, rất thích hợp với các cô."

Nói đến đây, anh cất tiếng hát:

"Mãi mãi là truyền nhân của rồng..."

"Là hậu duệ." Châu Nguyệt sửa cho đúng.

Tương Bạch Miên không muốn thấy đề tài bị đưa đi xa tít mù tắp nữa, bèn cắt ngang cuộc trao đổi giữa hai người, gặng cười hỏi:

"Quán chủ Châu, thị trưởng Gnawa nói cô có một số việc muốn nói với chúng tôi."

"À..." Châu Nguyệt như nhớ ra: "Các cô là tiểu đội thợ săn di tích đã đối phó với "Vô tâm giả" cao cấp tối qua? Các cô quyết định tham gia vào hành động phòng ngự của Tarnan?"

Không ngờ đến vậy rồi mà cô vẫn không nhận ra chúng tôi? Còn trò chuyện ăn ý như thế... Tương Bạch Miên suýt thì trào máu lên cổ họng.

Lời châm chọc tương tự cũng lướt qua đầu Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, chỉ có điều tâm trạng nặng nhẹ khác nhau.

Phù... Tương Bạch Miên thở hắt ra, trả lời câu hỏi của Châu Nguyệt:

"Chỉ là tạm định, chúng tôi còn đang đợi thị trưởng Gnawa trả lời."

"Đương nhiên, bất kể thế nào, chúng tôi cũng sẽ đảm nhiệm phòng ngự một khu vực, đây cũng là cách chúng tôi tự bảo vệ mình."

Nếu "Não nguồn" ngay cả điện thoại cũng không muốn trao đổi, thì Tương Bạch Miên chắc chắn sẽ không dẫn dắt mấy thành viên "Tổ điều tra cũ" chủ động ra tay. Cô cảm thấy không cần thiết phải mạo hiểm, dù sao Tarnan ngọa hổ tàng long, có nhiều giáo phái tồn tại như vậy, chắc chắn không thiếu kẻ mạnh.

"Hiểu rồi." Châu Nguyệt dùng vẻ mặt "tôi chả hiểu cái gì" để đáp lại.

Cô ta lập tức mỉm cười, mắt cũng vì vậy mà hơi nheo lại:

"Chủ yếu tôi muốn cho các cô biết hai chuyện."

"Mời nói." Lần này là Thương Kiến Diệu chú trọng lịch sự.

Châu Nguyệt "ừm" một tiếng:

"Đêm qua sau khi quay về, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng xác nhận được một chuyện."

"Tên "Vô tâm giả" cao cấp kia sợ soi gương."

"Soi gương?" Tương Bạch Miên tuy đã đoán ra được nhược điểm của mục tiêu có liên quan đến gương, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.

Cô vốn tưởng rằng tên "Vô tâm giả" cao cấp kia sợ vật phẩm trong suốt, không ngờ lại là hành động "soi gương".

Sợ thấy bản thân trong gương? Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên một vài suy đoán.

Long Duyệt Hồng lại thầm trách Châu Nguyệt: Rõ ràng đã biết từ trước, còn nói suy nghĩ rất lâu, cuối cùng xác nhận...

Nói dối mà không lắp bắp chút nào, à đúng rồi, khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc...

"Đúng vậy." Châu Nguyệt đưa ra câu trả lời khẳng định: "Cho nên, các cô tốt nhất là chuẩn bị mấy cái gương trên người, gặp phải ảo ảnh thì chiếu ra khắp nơi."

"Như thế à?" Thương Kiến Diệu cúi người xuống, sau đó thẳng trở về.

Trên trán của anh đã đeo một cái gương lớn bằng bàn tay.

Trên đường tới Quán Nam Kha, "Tổ điều tra cũ" đã mua thêm gương.

"..." Châu Nguyệt ngây ra nhìn tạo hình của đối phương, nhất thời quên hết câu chữ.

Đúng lúc đám người Tương Bạch Miên cho rằng lại một người bị hành vi của Thương Kiến Diệu làm cho đờ đẫn, thì Châu Nguyệt trợn tròn mắt:

"Sao tôi lại không nghĩ ra có thể đội lên đầu nhỉ?"

"Đêm qua tôi lắc hông đau cả eo."

Lần này đến phiên đám người Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ.

Qua vài giây, Tương Bạch Miên nhắc nhở:

"Nếu đeo lên đỉnh đầu, thì bây giờ thứ bị đau là cổ, đầu thì choáng váng."

"Cũng phải..." Châu Nguyệt nghĩ kỹ càng, cảm thấy đau eo còn hơn.

Cô ta lại nói tiếp:

"Còn một việc nữa, đó chính là các cô tuyệt đối không thể dùng biểu hiện tối hôm qua để đánh giá "Vô tâm giả" cao cấp kia."

"Tarnan buổi tối có quá nhiều nơi giống cái gương, thực lực mà lão phát huy ra chắc chắn đã bị giảm đi nhiều."

Trầm ngâm một lát, cô ta lại bổ sung:

"Vô tâm giả" cao cấp ở cấp bậc này còn có thể có chỗ đặc thù."

"Nói chung, các cô phải cẩn thận một chút."

"Cảm ơn." Thương Kiến Diệu thay tổ đội thành khẩn đáp.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Chúng tôi sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn."

"Vậy là tốt rồi." Châu Nguyệt "à" một tiếng: "Các cô cũng không cần phải mạo hiểm đi tìm kiếm xung quanh, phòng ngự tố là được rồi, một vị "Người bảo vệ mộng ảo" của giáo phái chúng tôi đang trên đường đến."

Hả, lạc đường sao? Long Duyệt Hồng nhớ lại những lời Châu Nguyệt từng nói, cảm thấy trên mặt giáo phái bọn họ viết rõ chữ "không đáng tin".

Hắn ngại không hỏi ra, Thương Kiến Diệu hỏi "thay" hắn:

"Nếu anh ta lạc đường thì phải làm sao?"

Châu Nguyệt nhất thời cười khan hai tiếng:

"Người tới chắc chắn không phải là loại sẽ lạc đường."

Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài đâm vào vết sẹo của người ta này nữa, một lần nữa xin chỉ bảo:

"Quán chủ Châu, cô có ý tưởng hay biện pháp nào để phá giải ảo ảnh của "Vô tâm giả" cao cấp kia không?"

Châu Nguyệt như có điều suy nghĩ, đáp:

"Làm nhiều sai nhiều, bớt làm bớt sai?

"Vậy có phải không làm gì cũng sẽ không phạm sai lầm?" Thương Kiến Diệu phối hợp đặt câu hỏi.

"Không." Châu Nguyệt lắc đầu: "Ý của ảo ảnh là trong giả có thật, trong thật có giả, nếu các anh không làm gì, lão sẽ ẩn náu trong ảo giác, đi tới trước mặt các anh, bắn vào đầu các anh một phát."

Sau khi nói thêm về những chuyện liên quan đến ảo giác, "Tổ điều tra cũ" tạm biệt rời khỏi Quán Nam Kha, đi thẳng đến bệnh viện tổng hợp Tarnan.

Họ muốn gặp lại những người còn sống sót đêm qua, các thành viên còn lại của toán cướp "Cáo Núi".

Sau khi dùng thủ lệnh mà Gnawa đưa, được người máy canh gác đồng ý, đám người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu gặp được Panarnia.

Vị thủ lĩnh toán cướp "Cáo Núi" này bị cạo sạch mái tóc vàng, trên đầu quấn rất nhiều băng gạc màu trắng, cả người ủ rũ, dường như đang nghĩ lại về cuộc đời.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà toán cướp "Cáo Núi" vốn hùng mạnh đã bị sụp đổ.

Hơn nữa chuyện mà bọn họ gặp phải đều rất ly kỳ.

Lúc trước là tiểu đội thợ săn di tích có thực lực mạnh mẽ, dù sao cũng nằm trong phạm vi có thể lý giải, nhưng những chuyện xảy ra đêm qua thì vượt qua sức tưởng tượng của Panarnia.

Nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, Panarnia ngẩng đầu lên.

Con ngươi hắn chợt to lên, ngồi bật dậy, lắp bắp nói:

"Tôi, tôi không làm gì cả."

"Không phải tôi muốn ở đây."

"Đừng căng thẳng." Tương Bạch Miên cười trấn an.

"Chúng tôi cùng lắm là tẩn anh một trận, không giết anh." Thương Kiến Diệu phụ họa.

Long Duyệt Hồng có chút tò mò câu này của Thương Kiến Diệu có logic thế nào, bèn mở miệng hỏi:

"Vì sao?"

Thủ lĩnh cướp đường làm không ít chuyện xấu, giết hắn chính là thay trời hành đạo.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Tarnan cấm tư đấu, cấm tổn thương người khác vượt quá mức độ cho phép."

Tôi còn tưởng anh động lòng trắc ẩn... Long Duyệt Hồng phát hiện bản thân quả nhiên vẫn khá ngây thơ.

Hai người "kẻ xướng người họa" thành công khiến Panarnia hết sợ, hắn quét mắt nhìn một vòng, hỏi:

"Các người có chuyện gì?"

"Muốn hỏi xem đêm qua rốt cuộc các anh gặp phải chuyện gì." Tương Bạch Miên đi thẳng vào vấn đề.

Trên mặt Panarnia lại hiện ra vẻ sợ hãi khó che giấu:

"Sau khi chúng tôi, chúng tôi rời khỏi "Bồ Câu Hoang", muốn đến quán "Nho Xanh" đối diện."

"Giữa đường Johny đột nhiên buồn tiểu, muốn tìm một góc tường giải quyết, lúc chúng tôi đứng giữa đường đợi cậu ta."

"Vì sao không đi vào quán "Nho Xanh" rồi đợi?" Người hỏi là Bạch Thần.

Cô khá hiểu về trạng thái khi đoàn đội tương tự tiến hành hoạt động tương ứng: Bình thường, Panarnia hẳn là sẽ nói với Johny kia "đi xong thì mau qua đây", chứ không phải dẫn theo một đống người đứng ở giữa đường chờ.

Giọng của Panarnia chợt yếu đi:

"Tôi, tôi sợ, các cô đuổi theo."

"Nhiều người thì an tâm hơn."

"Sau đó thì sao?" Tương Bạch Miên hỏi.

Panarnia nhớ lại:

"Johny đi rồi không thấy quay về. Chúng tôi đi tìm, kết quả gặp rất nhiều thú hoang, có con biến dị, có con bị đói, còn có cả "Vô tâm giả" lẫn ở bên trong."

"Chúng tôi đại chiến với chúng một trận, chết mất vài người, cuối cùng đợi được đội vệ binh người máy, được bảo vệ về đến phòng mình."

"Lúc đó, chúng tôi đều rất mệt mỏi, nghĩ rằng có đội vệ binh người máy xử lý những chuyện sau đó, thì yên tâm cởi quần áo đi ngủ..."

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lần lượt hỏi thêm một vài chi tiết từ góc độ bình thường lẫn không bình thường, sau đó tha cho tên thủ lĩnh toán cướp sắp thành chim sợ cành cong này, rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi ra cửa, Panarnia giơ tay phải lên theo phản xạ có điều kiện, vẫy vẫy:

"Tạm biệt."

Thương Kiến Diệu mỉm cười, lịch sự đáp lại:

"Tạm biệt."

Sau khi hỏi xong những tên cướp còn lại, quay trở vè xe jeep, Tương Bạch Miên đột nhiên nói:

"Quán chủ Châu vẫn còn giấu một chuyện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận