Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 865: Phản tác dụng

Kéo tơ bóc kén đến trình độ này, trong đầu đám người Long Duyệt Hồng từ từ hiện ra toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng: Trong trụ sở bí mật của "Quân cứu thế" có hai nhân viên có thể tiếp xúc được với đầu đạn hạt nhân, bởi vì nguyên nhân nào đó bị người ta xúi giục, nắm lấy cơ hội mang theo vật phẩm tương ứng đi tới Ô Bắc.

Họ đã hoàn thành giao dịch với người kết nối, chuyển giao xong đầu đạn hạt nhân, nhận được một lượng lớn vật tư và thoát khỏi tuyến đường của "Quân cứu thế".

Sau khi tách ra, hai tên phản đồ đi thẳng một mạch đến phía tây, kết quả đến một điểm tụ cư gần Vân Sơn bị người ta phát hiện ra, cùng tử vong, mà người kết nối sau khi nhận được đầu đạn hạt nhân, đã chuyển thứ vũ khí có tính sát thương quy mô lớn này đến tay một nhân viên nào đó có thực lực không thấp, hoặc bản thân hắn chính là người đó.

Người này vốn định mau chóng rời khỏi Ô Bắc, đưa đầu đạn hạt nhân đi, ai ngờ gặp phải chuyện gì đó, bị kẹt lại trong thành phố, cho đến khi quân đội vào thành phố, bắt đầu giới nghiêm.

Biết rõ hiệu suất và tình hình của "Quân cứu thế" có chút luống cuống, qua một thời gian suy xét, hoặc là dựa vào năng lực người thức tỉnh, hoặc là dựa vào bản lĩnh hacker tương đương với Gnawa, xâm nhập vào hệ thống phát thanh, sắp đặt một trò chơi bí mật.

Đương nhiên, đây chỉ là tình huống có khả năng lớn nhất, không loại trừ người nhận được đầu đạn hạt nhân là một kẻ điên, lại là người thích lừa bịp, muốn chơi một vố lớn.

"Mục tiêu đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?" Long Duyệt Hồng bắt đầu suy tư về vấn đề này.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Có thể là chuyện liên quan đến thân phận ngoài sáng, khiến hắn không thể tự ý rời khỏi Ô Bắc, sợ bị người khác nghi ngờ, cũng có thể là xung quanh hắn có người bị mắc "Bệnh vô tâm", Ủy ban quản lý trị an Ô Bắc căn cứ vào nguyên tắc thận trọng, bảo hắn ở nhà quan sát thêm một thời gian, cũng có khả năng hắn thật sự là người thức tỉnh có thực lực hùng mạnh, mà trùng hợp hôm đó bị người ta đánh trúng nhược điểm, phải mất đôi ba ngày để hồi phục..."

"Có thể loại trừ khả năng xung quanh có người mắc "Bệnh vô tâm"." Bạch Thần vừa nghĩ vừa nói: "Hiện giờ đang trong trạng thái giới nghiêm, người kia vẫn còn có cách xâm nhập hệ thống phát thanh, chỉ ở nhà quan sát không bị canh gác ở mức độ cao, không thể vây hãm được hắn."

Thương Kiến Diệu bỗng nhiên cười nói:

"Liệu có khả năng này không, thực ra bản thân hắn đã bị mắc "Bệnh vô tâm"?"

Long Duyệt Hồng sửng sốt, khóe miệng khẽ giật giật.

Không bị bệnh tâm thần nhiều năm thì không nghĩ ra được tình huống này!

Long Duyệt Hồng vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, trên mặt Thương Kiến Diệu đã nở nụ cười đắc ý, đổi giọng, nói:

"Ý của tôi là người kết nối kia bị mắc "Bệnh vô tâm" dẫn đến việc giao dịch đầu đạn hạt nhân xảy ra vấn đề, người xâm nhập hệ thống phát thanh mất rất nhiều sức lực và thời gian mới kết nối lại tuyến đường bị đứt gãy, lấy lại đầu đạn hạt nhân, kết quả hắn còn chưa kịp ra khỏi thành phố thì Ô Bắc đã bị giới nghiêm."

Keng keng keng, Gnawa vỗ tay cho Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên cũng khẽ gật đầu nói:

"Cũng không nhất định là bị "Bệnh vô tâm", còn có thể là bị nhồi máu cơ tim, xuất huyết não, tai nạn giao thông..."

Đúng lúc này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đồng thời đưa ánh mắt về phía cửa.

Nhanh chóng có người gõ cửa phòng.

"Ai đấy?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ hăng hái.

"Là tôi." Giọng của Đinh Linh vang lên sau đó.

Tương Bạch Miên đi tới mở cửa ra, vừa cười vừa nói:

"Sao lại tới đây?"

Lúc này mới chia tay được bao lâu chứ?

Sắc mặt Đinh Linh có chút không tốt, chị ta thở dài nói:

"Không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, đầu đạn hạt nhân lại rơi vào tay một tên điên."

"Sau khi nghe được loa phát thanh, tôi vội vàng báo cáo cho thư ký của ủy viên Hoàng, xem sau đó sẽ thu xếp cho các cô như thế nào."

"Yên tâm, ủy viên Hoàng bảo tôi chuyển lời cho các cô, sáng mai sẽ tiếp nhận kiểm tra kỹ hơn, rời khỏi Ô Bắc, đợi giải quyết xong chuyện này mới mời các cô quay lại, phải đợi Ủy ban thống nhất vật tư phê chuẩn vấn đề chia sẻ tin tình báo tương ứng."

Tốt tốt... Long Duyệt Hồng vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn muốn vỗ tay.

"Không được!" Thương Kiến Diệu giành trả lời trước Tương Bạch Miên.

Đinh Linh đang định nói "tôi sẽ cố gắng thêm, giúp các cô có thể rời đi vào lúc xẩm tối", thì Thương Kiến Diệu lại hùng hồn bổ sung:

"Sơ tán dân chúng bình thường trước!"

"..." Vẻ mặt Đinh Linh dại ra, dường như rất lâu rồi chưa từng thấy nhân loại nào có phẩm chất cao thượng như thế.

Cũng may, Tương Bạch Miên không để cho chị ta xấu hổ, trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu một cái:

"Với nhân lực của Ô Bắc, hơn nữa quân đội đã vào thành phố, nhóm sơ tán đầu tiên chắc chắn không chỉ có chúng tôi."

Đinh Linh gượng cười gật đầu.

Tương Bạch Miên chuyển đề tài, kể lại sự phân tích và phán đoán của nhóm người mình về đoạn phát thanh thông báo kia, cuối cùng nói:

"Đây là một vài ý kiến nông cạn của chúng tôi, chưa biết chừng "Quân cứu thế" của các chị đã nghĩ đến, nhưng cũng hy vọng chút ý kiến nông cạn này có thể mang đến linh cảm tương ứng cho các chị."

Đinh Linh càng nghe càng thấy kinh hãi, đến cuối cùng không tự chủ được để lộ vẻ mặt khâm phục:

"Bất kể người khác có nghĩ đến hay không, đây vẫn là lần đầu tiên tôi biết được chỉ thông qua một vài chi tiết nhỏ nhặt như thế mà có thể phân tích ra được nhiều thông tin quan trọng đến vậy."

Thương Kiến Diệu "thành thực" vừa định nói "dựa vào đầu óc", Tương Bạch Miên đã mỉm cười đáp lại:

"Chúng tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp."

Đinh Linh gật đầu:

"Tôi sẽ báo cáo những gì các cô đã phân tích lên trên, sáng sớm mai tôi sẽ dẫn các cô đến chỗ kiểm tra."

"Được." Tương Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu bất cứ cơ hội nào.

Sau khi tiễn Đinh Linh đi, "Tổ điều tra cũ" đến nhà hàng khách sạn ăn một bữa trưa đơn giản, quay lại phòng rồi không ra ngoài nữa.

Cho đến khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, họ đột nhiên nghe thấy trong bãi đỗ xe bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.

"Lão Trương, sao ông lại tới đây? Tôi rất khó xử!" Quản lý khách sạn Thẩm Khang dùng giọng nói như thể rất đau đầu.

Thương Kiến Diệu lập tức đến sát bên cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người đội nồi nhôm màu xám trắng khá lớn, mặc áo đồng phục màu đen đã giặt đến bạc phếch đứng đó, sống lưng thẳng tắp.

Người đó dùng giọng nói già nua và tốc độ hơi nhanh để nói:

"Anh khó xử cái gì? Tôi tới đây tản bộ một chút thì đã làm sao? Tôi cũng không làm chuyện gì khác!"

Ít nhất là bây giờ còn chưa làm.

"Lão Trương, hiện giờ đang là thời điểm giới nghiêm." Thẩm Khang nói sâu xa, nhưng thái độ lại không dám khó chịu.

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu đi, hỏi Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Là người mà hai người đã gặp sáng nay phải không?"

Mặc dù đối phương đội nồi nhôm, chỉ để lộ ra phần dưới mũi, Long Duyệt Hồng không thể nào nhận ra được từ ngoại hình nhưng hắn nghe ra giọng nói:

"Đúng rồi, chính là ông ta."

Tương Bạch Miên cũng đi tới.

Cô nhìn ông già đội nồi nhôm màu xám trắng bên dưới, lẩm bẩm như tự nói:

"Đúng vậy, lúc trước sao tôi không chú ý, ông ta đi đến bãi đỗ xe của khách sạn trong thời kỳ giới nghiêm."

Lúc này lão Trương đội nồi nhôm "hừ" một tiếng, chỉ vào Thẩm Khang nói:

"Lúc trước đưa chúng tôi vào trại an dưỡng, Ủy ban thống nhất vật tư cũng có nói: Nếu các ông ở trại an dưỡng thấy buồn chán, có thể đi tản bộ ở xung quanh một chút, khu vực này tương đương với sân nhà các ông."

"Tôi tính toán cho dù giới nghiêm thì tôi cũng đang đi dạo trong sân nhà mình, không cản trở bất cứ ai!"

"Anh đấy, việc nên quản thì không quản, việc không nên quản thì lại nhọc lòng không đâu, còn lén lút dùng thủ đoạn, hết ăn lại nằm, chỉ thích mấy món lợi nhỏ..."

Thẩm Khang bị mắng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng không dám cãi lại.

Đúng lúc này, bên người lão Trương vang lên một giọng nói:

"Đúng vậy đúng vậy!"

Không biết Thương Kiến Diệu đã nhảy ra khỏi cửa sổ đáp xuống dưới tầng một từ lúc nào.

Điều này làm cho Thẩm Khang sửng sốt.

"Anh là..." Lão Trương quay người về phía Thương Kiến Diệu, dường như đang quan sát cỡ giày của anh để xác nhận đã từng gặp qua chưa.

Thương Kiến Diệu còn chưa kịp đáp lại, Thẩm Khang đã ngập ngừng nói:

"Lão Trương, tôi chỉ lo lắng xảy ra sự cố nào đó, ông, ông cứ từ từ tản bộ, tôi còn có việc!"

Ông ta vội vàng rời khỏi nơi này, quay trở về khách sạn.

Lúc này Tương Bạch Miên cũng nhảy hai ba cái đáp xuống bên cạnh Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu tiến lên một bước nhiệt tình giơ tay ra cố gắng nắm lấy tay ông già đội nồi nhôm:

"Lão Trương, tôi rất hứng thú với chuyện của các ông."

"Có thể nói kĩ càng về chuyện khống chế não không?"

Lão Trương sửng sốt một chút, cho đến khi bàn tay bị Thương Kiến Diệu lắm lấy mới hất tay anh ra, lùi về sau hai bước, nói với vẻ vô cùng cảnh giác:

"Anh là ai? Anh muốn làm gì?"

Quá nhiệt tình sẽ đưa đến hiệu quả trái ngược... Tương Bạch Miên giơ tay phải lên che mặt.

Cô thậm chí có chút buồn cười.

Tình huống bình thường là lão Trương đến khách sạn ăn vạ, tìm người có lòng tốt đỡ dậy để kể về chuyện khống chế não, chuyện sa ngã, kết quả gặp một người quá tích cực, quá chủ động như Thương Kiến Diệu, ông ta lại nghi ngờ đối phương có phải là gián điệp do đám người sa ngã kia phái tới, muốn đánh vào bên trong tổ chức phản khống chế bí mật hay không.

Thương Kiến Diệu vội vàng giải thích:

"Tôi là Thương Kiến Diệu, rất nhiều năm trước tôi đã cảm thấy mình hẳn là một thành viên của "Quân cứu thế"."

Này, đừng nói như thế trước mặt tổ trưởng của tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt của "Sinh vật Bàn Cổ" chứ! Tương Bạch Miên bất lực, chỉ đành hò hét trong lòng.

Lão Trương lẩm bẩm:

"Đừng mơ lừa lão già này."

"Nghe giọng của cậu, cậu mới bao tuổi chứ?"

Ông ta xoay người, chậm rãi đi bộ về một phía khác.

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ hụt hẫng và mờ mịt.

"Lão Trương." Tương Bạch Miên gọi: "Tôi muốn hỏi một việc, ông có biết Ô Bắc bị người ta cài một đầu đạn hạt nhân hay không?"

Lão Trương dừng lại, giọng nói cao hơn vài phần:

"Biết thì đã sao? Tôi lại không quản được!"

"Chúng tôi muốn hỏi, ông và các chiến hữu của ông trong lúc tản bộ ở khu vực xung quanh vào giờ giới nghiêm có từng gặp ai khả nghi không?"

Lão Trương hỏi ngược lại bằng giọng to hơn:

"Hai người các cô từ bên ngoài đến quan tâm đến chuyện này làm gì?"

"Còn không mau chóng tìm cơ hội rút khỏi Ô Bắc đi!"

Thương Kiến Diệu tiến lên hai bước, trầm giọng nói:

"Làm sao có thể mặc kệ dân chúng bình thường mà đi đầu rút lui chứ?"

Lão Trương lại sửng sốt, cả buổi không nói gì.

Ông ta giơ tay phải lên theo bản năng, dường như muốn sờ lên trán, kết quả lại đụng vào chiếc nồi nhôm lạnh lẽo.

Đột nhiên ông ta bật cười ha ha:

"Người nhà, họ hàng của những người bên trên kia lúc này có lẽ đã ra khỏi Ô Bắc rồi!"

Phù, lão Trương thở hổn hển một hơi, nghiêm mặt nói:

"Nhóc con, ta hỏi cậu vì sao không thể mặc kệ dân chúng bình thường?"

Thương Kiến Diệu lập tức đứng nghiêm, giơ tay phải ấn lên ngực trái:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Lão Trương đội nồi nhôm đứng ở đó, hồi lâu không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận