Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 446: Căn phòng

Ainol ngẩn ra:

"Ha, làm gì có chuyện đó?"

"Là những "Vô tâm giả" cao cấp mà nhiều năm qua Tarnan gặp phải."

Không đợi đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu hỏi lại, cô ta tò mò hỏi:

"Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bà chủ, vẻ ngoài của chị cũng qua ba mươi sắp bốn mươi rồi, thực tế càng không cần nói, sao lại tỏ ra hóng hớt thế? Tương Bạch Miên nắm giữ được khá nhiều từ ngữ ở thời đại cũ sau khi tìm hiểu những tài liệu liên quan đến Tương Bạch Miên.

Nhưng cô cũng hiểu được, tính hóng hớt không liên quan đến tuổi tác, người càng rảnh rỗi thì càng thích hóng hớt.

"Thực ra chính là một vị của "Người bảo vệ mộng ảo" trong giáo phái Thần Long bị mắc "Bệnh vô tâm" mới dẫn đến một loạt chuyện..." Tương Bạch Miên nói ra những điều có thể nói được, còn giấu đi những trọng điểm.

Dù sao bà chủ chỉ cần bằng lòng bỏ thời gian, những chuyện về Giang Tiểu Nguyệt đều có thể thăm dò được.

"Vậy à..." Ainol mặc quần áo hoa lệ gật đầu: "Nghe giống chuyện ma quá, đặc biệt là cú nhảy cuối cùng."

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều tỏ ý tán đồng.

Nếu "Vô tâm giả" cao cấp kia lựa chọn cách tự sát khác, có lẽ họ còn không có cảm giác này, nhưng lão lại giống Giang Tiểu Nguyệt, thả người nhảy từ trên lầu cao xuống, khó tránh làm người ta có sự liên tưởng nhất định.

"Bất kể thế nào, việc này có thể giải quyết được cũng là nhờ một nửa công lao của các cô, lát nữa tôi bảo vơi lão Cố, xem làm thế nào báo đáp thực tế cho các cô." Ainol một lần nữa ngồi xuống, vừa nhìn màn hình máy tính vừa cười nói.

Long Duyệt Hồng vẫn có chút tò mò quan hệ giữa bà chủ và hội trưởng Cố, không khỏi lên tiếng hỏi:

"Cô Ainol, cô rất thân với hội trưởng Cố à?"

"Thân, làm sao không thân? Mọi người đã làm hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm, nếu tôi nói không thân thì các anh có tin không?" Ainol bật cười nói: "Ông già kia thành tinh rồi, không bao giờ chịu thiệt, chỉ có điều hơi nhát cáy, thà bỏ qua chứ không mạo hiểm."

Hàn huyên thêm vài câu, "Tổ điều tra cũ" đi thang máy quay về tầng hai.

Ainol nhìn theo bóng dáng họ bị cửa thang máy che khuất dần, chậm rãi dời tầm mắt.

Cô ta dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại.

Trong căn phòng màu hồng chất đầy đồ chơi, váy lụa và các sản phẩm điện tử.

Ainol ngồi xếp bằng trên giường, nét mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu đỏ chót.

Sau lưng cô ta, cũng chính là đầu giường, treo một bức tranh trang trí rất lớn, trên bức tranh là một đại dương âm u lóe lên ánh sáng nhạt và những hòn đảo nhỏ thấp thoáng.

Ainol xuống khỏi giường, đi từng bước ra cửa, cầm lấy nắm tay cửa màu đồng thau.

Cô ta khẽ vặn một cái rồi kéo ra, cánh cửa màu đỏ chót lập tức mở về sau.

Ngoài cửa là một hành lang trải thảm dày màu vàng đậm, hai bên hành lang có những căn phòng liền nhau.

Mà bất kể là nhìn về phía đầu hành lang nào cũng không thể thấy được tận cùng.

Các căn phòng đếm không xuể đều có cánh cửa gỗ màu đỏ chót, khóa bằng đồng thau cũ, ngoại trừ biển số phòng màu vàng có đánh số khác nhau thì những thứ khác đều giống hệt nhau.

Ainol bước vào hành lang, nhìn thoáng qua xung quanh, ánh mắt quét nhìn những "biển số phòng" không có quy luật nào đáng nói.

Không biết cô ta bắt đầu run rẩy từ bao giờ.

Lúc này, hành lang vô cùng yên tĩnh, không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Vài giây sau, Ainol bỗng xoay người, quay trở về phòng, đóng sầm cánh cửa gỗ lại.

Trên cánh cửa phòng đỏ chót của cô ta, chữ số màu vàng đánh dấu thân phận của nó:

"506".

Trong phòng 221, Long Duyệt Hồng thấy Tương Bạch Miên mang máy thu phát vô tuyến điện ra.

"Tổ trưởng, không đợi kết nối điện thoại với "Não nguồn" xong rồi mới báo cáo cho công ty sao?" Hắn không che giấu sự nghi ngờ của mình.

Lúc trước, Gnawa đã bày tỏ rằng đợi xử lý xong chuyện của "Vô tâm giả" cao cấp, đưa người máy thông minh và người máy phụ trợ trở về, thì sẽ sắp xếp cho "Tổ điều tra cũ" nói chuyện với "Não nguồn".

Việc này chỉ mất thời gian hai ba hôm.

Tương Bạch Miên vừa viết điện báo, vừa cười ha hả đáp:

"Tuy tôi cảm thấy giáo phái Thần Long không phải là tổ chức có khả năng làm ra chuyện giết người diệt khẩu, nhưng chúng ta cũng không thể nào không đề phòng."

"Ừm, không thể tin tưởng mù quáng." Thương Kiến Diệu lại tìm về thân phận "thành viên vinh dự" của giáo phái Cảnh Giác.

"Việc này..." Long Duyệt Hồng bỗng có chút căng thẳng.

Tương Bạch Miên nhanh chóng viết, đồng thời cười nói:

"Chuyện này chủ yếu là đề phòng bất trắc, cho nên chúng ta vẫn phải báo cáo những gì xảy ra trong thời gian này lên trên."

"Sau đó, nếu chúng ta đột nhiên mất tin tức, ít nhất công ty cũng biết nên tìm từ hướng nào, đúng không?"

Thuận miệng nói xong, cô đột nhiên sửng sốt, bất giác liếc nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện vẻ mặt của anh vẫn bình thường, không có gì thay đổi.

"Khụ..." Tương Bạch Miên hắng giọng: "Tôi viết thế này, mọi người cảm thấy có vấn đề gì không?"

Cô nhanh chóng đọc điện báo của mình lên.

Bạch Thần nghe xong, hơi cau mày nói:

"Có phải là nói quá ít rồi không?"

Trong điện báo, Tương Bạch Miên chỉ nói ra lai lịch, những gì đã trải qua và kết cục của "Vô tâm giả" cao cấp kia cùng ảo ảnh Giang Tiểu Nguyệt nhảy lầu, không nói đến suy luận, phán đoán, kiểm chứng và tác dụng của "Tổ điều tra cũ"."

Đương nhiên, kể cả mấy chữ số "5", "0", "3" cũng chỉ là cách giải nghĩa tương ứng được thêm vào thôi.

Cuối điện báo, Tương Bạch Miên còn nói qua hai ba hôm nữa là có thể nói chuyện với "Não nguồn".

"Một phần điện báo có thể cho vào bao nhiêu nội dung? Đợi quay về công ty, lúc viết báo cáo nhiệm vụ rồi sẽ bổ sung thêm tình huống." Tương Bạch Miên đã là tay lão luyện trong phương diện này.

Số máy vi tính họ lấy được từ đám người kia, lúc đánh điện cho công ty báo cáo đến Tarnan cũng không hề nhắc đến một chữ.

"Có thể làm thành hình thức gửi nhiều kỳ." Thương Kiến Diệu đưa ra đề nghị.

"Họ không muốn." Tương Bạch Miên khẽ đáp lại.

"Họ" chính là nhân viên thu phát thư từ trọng yếu của "Ban an toàn".

Tương Bạch Miên nhanh chóng dịch điện báo rồi phát nó đi.

Sau khi "Tổ điều tra cũ" ăn xong bữa trưa, chuẩn bị ngủ bù thì "Sinh vật Bàn Cổ" gửi một bức điện báo trả lời:

"... Làm tốt lắm... nói chuyện với "Não nguồn" xong, có thể quay về công ty nghỉ ngơi dưỡng sức."

Nghe Tương Bạch Miên đọc nửa câu cuối, Long Duyệt Hồng lại có cảm giác mừng đến chảy nước mắt.

Họ đã lên trên mặt đất mấy tháng, từ cuối thu đến tận cuối đông.

Tính thời gian cần để trở về, chắc chắn họ sẽ bỏ lỡ buổi lễ vui vẻ nhất, long trọng nhất, náo nhiệt nhất hàng năm ở "Sinh vật Bàn Cổ" là lễ mừng năm mới.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng càng thêm nhớ nhà.

Lúc Long Duyệt Hồng định nói "cuối cùng cũng", Thương Kiến Diệu lại phát biểu quan điểm:

"Câu này có chút không may mắn."

Cũng phải... Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy phải chăng ở giữa sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Bạch Thần trộm nhìn Long Duyệt Hồng một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, vỗ nhẹ lên má mình.

"Làm sao vậy?" Tương Bạch Miên tò mò hỏi.

"Thói quen của dân du cư hoang dã chúng tôi." Bạch Thần giải thích đơn giản: "Sau khi nói ra hoặc nghe được lời không may mắn, tự tát vào miệng một cái coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

"Thật sao?" Long Duyệt Hồng thử mô phỏng lại động tác của Bạch Thần.

Tương Bạch Miên nghi hoặc hỏi lại:

"Lúc trước sao cô chưa từng làm?"

Đây cũng không phải lần đầu tiên lời không may mắn xuất hiện trong "Tổ điều tra cũ".

Bạch Thần im lặng hai giây:

"Lúc trước tôi không tin lắm vào mấy chuyện vận may với điềm xấu."

Long Duyệt Hồng không biết nên nói gì.

Ngủ một giấc đến sẩm tối, "Tổ điều tra cũ" xuống giường ra ngoài, kiếm đồ ăn.

Đi qua ngõ nhỏ vắng vẻ, họ đã tới đại lộ Tân Hà.

Ở nơi này đèn đường cách nhau rất gần, tất cả đã được bật sáng, khiến đường phố sáng trưng như ban ngày.

Dưới ánh đèn, hàng quán được bày ra, bên trên là những vật phẩm được tìm thấy trong phế tích thành phố của thế giới cũ.

Giảng đạo, hợp xướng, khiêu vũ, biểu diễn năng lực giữ thăng bằng, đều tụ tập vào một chỗ, khiến "đại lộ Tân Hà" có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Giống hệt cảnh tượng họ nhìn thấy khi buổi chiều đầu tiên đến Tarnan.

Nhớ lại cảnh vắng vẻ hiu quạnh hai hôm trước, Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm khái:

"Tôi đã hiểu ý nghĩa của công việc lúc trước của chúng ta rồi..."

"Không sai." Tương Bạch Miên cười gật đầu.

Ánh mắt Bạch Thần có sự thay đổi, không biết nghĩ tới điều gì.

Thương Kiến Diệu lại nghiêng đầu nhìn về phía Long Duyệt Hồng, cười nói:

"Cho nên có muốn cùng nhau cứu vớt toàn bộ nhân loại không?"

Long Duyệt Hồng không phớt lờ như những lần trước, xuất hiện chút do dự.

Hắn há miệng, lại ngạc nhiên thấy Thương Kiến Diệu đi đến một phía khác, chui vào trong đám người của "Cán cân vinh quang", hào hứng xem "biểu diễn".

Giáo chúng của "Cán cân vinh quang" đang đi cà kheo, đi tới đi lui, biểu diễn khả năng giữ thăng bằng của mình.

Ngoài ra, họ còn có tiết mục xiếc chồng người, để xe đạp đi bằng một bánh, nói chung, dùng tất cả các cách để thể hiện giáo lý.

"Sao trông giống đoàn xiếc vậy..." Tương Bạch Miên nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Thương Kiến Diệu không xem quá lâu, bởi vì bụng của anh không cho phép.

"Tổ điều tra cũ" ra ngoài để kiếm đồ ăn.

Họ đi một mạch đến quán bar "Bồ Câu Hoang", đẩy cửa bước vào.

Bởi vì những khách cũ thường lui tới vẫn còn nhiều người nằm trong bệnh viện, nên quán bar khá vắng vẻ, chỉ có mấy người tụ tập đang chơi bày.

Ông chủ Thái Nghĩa vừa thấy tiểu đội Không Làm Mà Hưởng đi đến, lập tức đứng dậy ra cửa đón, thái độ rất chi là nhiệt tình, giọng điệu khiêm tốn, khiến Long Duyệt Hồng không quen lắm.

"Ông chủ, không cần làm vậy." Tương Bạch Miên cũng có cảm giác tương tự.

Thái Nghĩa xoa hai bàn tay nói:

"Cần, cần chứ!"

"Nếu không nhờ có các cô, đừng nói quán bar này có thể tiếp tục mở hay không, ngay cả việc chúng tôi còn sống hay không cũng chưa biết được."

"Hôm nay ăn gì? Tôi mời!"

"Không phải đồ hộp, bánh quy, lương khô là được." Thương Kiến Diệu đưa ra yêu cầu.

Thái Nghĩa bật cười:

"Không thành vấn đề, tôi lấy thịt đông trong nhà ra, biểu diễn tài nấu nướng cho các anh xem."

"Đúng rồi, hội trưởng Cố nói, hai hôm nay mọi người đang góp vật tư, đổi lấy một con heo, lát nữa bày mấy bàn ở Quán Nam Kha, thịt lợn làm cơm để cảm ơn các anh."

Đám người Long Duyệt Hồng nghe vậy thì bắt đầu nuốt nước bọt.

"Tốt lắm." Tương Bạch Miên không từ chối, chỉ là hơi khó xử: "Để ở Quán Nam Kha có phải không ổn lắm không?"

Một nơi tôn giáo thần thánh trang nghiêm như thế lại bày tiệc rượu, thịt lợn làm cơm, có phải là hơi bất kính không?

Thái Nghĩa mỉm cười:

"Quán chủ Châu đồng ý rồi, cô ấy nói càng nhanh càng tốt."

Trong chớp mắt này, đầu óc đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đồng thời lóe lên cùng một câu nói:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận