Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 696: Để cứu vớt

Mắt thấy phủ tướng quân không còn xa, Long Duyệt Hồng bỗng căng thẳng:

"Nếu tướng quân Forcas đột nhiên trở mặt thì làm sao?"

Sau khi nói tin tức lấy được ở chỗ Avia cho Forcas biết, cũng đưa tù binh vào trong nhà đối phương, "Tổ điều tra cũ" dường như không còn giá trị lợi dụng nữa.

Trong tình huống này, bất kể là muốn giết người diệt khẩu hay là nuốt lời, diệt trừ tai họa ngầm, Forcas đều có khả năng trở mặt.

Mà với thực lực cùng trạng thái hiện giờ của "Tổ điều tra cũ", rất khó chống lại Forcas ở sân nhà ông ta, không thể đem an nguy của bản thân gửi gắm vào lương tâm của đối phương được.

Tương Bạch Miên đã sớm cân nhắc đến vấn đề này, gật đầu, nghiêng người nói với Thương Kiến Diệu:

"Lát nữa anh xuống xe, tìm một chỗ trốn, thu ý thức của mình lại."

"Nếu như chúng tôi không thể ra ngoài, sau nửa tiếng nữa, anh tìm cơ hội rút lui, mai này, mai này mang theo người của công ty tới báo thù cho chúng tôi."

Thương Kiến Diệu là người thức tỉnh duy nhất trong bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ", có thể che giấu được ý thức, khiến Forcas không thể cảm ứng được.

Bất kể là người khác trốn kỹ đến đâu, đều sẽ bị bại lộ vì ý thức nhân loại.

Thương Kiến Diệu không nhiều lời:

"Được."

Tiếp đó anh đưa ra một vấn đề:

"Đến lúc đó các cô thích nghe bài hát nào?"

Tương Bạch Miên trợn trắng mắt:

"Thời điểm nghiêm túc thế này, lúc trước anh rất ít khi phát bệnh, nói đùa kiểu này."

Cô lập tức cười nói:

"Bởi vì quá lo lắng?"

Thương Kiến Diệu im lặng.

Ha, anh còn có mặt này nữa hả... Long Duyệt Hồng thầm học giọng điệu của tổ trưởng.

Điều khiến hắn vui mừng là, cảm thấy mình không quen nhầm người bạn như Thương Kiến Diệu, cho dù vẫn luôn bị châm chọc, cũng đều tin tưởng anh xuất phát từ ý tốt, hoặc chỉ là thuần túy trêu đùa mà thôi.

Lúc này, Bạch Thần đã đỗ xe ở một nơi khá yên tĩnh, không có ai lui tới.

Thương Kiến Diệu dùng tay phải không bị thương đẩy cửa xe ra, vác ba lô chiến thuật bước xuống.

Sau khi đứng thẳng người dậy, anh im lặng hai giây, lấy một tấm ảnh từ trong túi áo ra.

"Giúp tôi hỏi thăm đã từng gặp ông ấy chưa." Thương Kiến Diệu đưa ảnh chụp cho Tương Bạch Miên.

Lúc trước Tương Bạch Miên đã từng nhìn thấy tấm ảnh này, biết người đàn ông nho nhã chừng ba mươi tuổi trên đó chính là người cha đã mất tích nhiều năm của Thương Kiến Diệu.

Cô không hỏi nhiều, ngậm chặt miệng, gật đầu.

Đến khi Thương Kiến Diệu bước vài bước, biến mất ở ven đường, không biết đã trèo lên cái cây nào, Bạch Thần một lần nữa khởi động xe jeep, nói một câu như tán gẫu:

"Tôi còn tưởng rằng "Này" sẽ nói, nửa tiếng nữa các cô không ra, tôi sẽ xông vào cứu các cô."

Tương Bạch Miên cười nói:

"Anh ấy biết rõ, dựa vào bản thân tuyệt đối cứu người không được còn bị bắt lại."

"Để mà so sánh, trực tiếp đi tìm cô Connor, liên lạc với công ty là lựa chọn tốt hơn."

"Thời điểm này, lựa chọn xông vào mọi người cùng chết, tất nhiên là đồng đội tình sâu nghĩa nặng, nhưng có vẻ giống như thiếu đầu óc, tôi cũng không muốn sau khi uất ức chết đi, không có ai báo thù cho tôi."

Bạch Thần không nói nữa, nhìn chăm chú vào phía trước, giống như đang chuyên tâm lái xe.

Không lâu sau, xe jeep đi đến khu vực cửa sau của phủ tướng quân.

Tương Bạch Miên một tay xách tù binh, nói với Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng:

"Anh ở đây trông xe, tôi và Tiểu Bạch đi vào."

"Hay là để tôi và cô cùng đi." Long Duyệt Hồng bất giác đưa ra đề nghị.

Tương Bạch Miên mỉm cười liếc nhìn Bạch Thần:

"Người anh cần thuyết phục là Tiểu Bạch, không phải là tôi."

Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần cũng mặc thiết bị khung xương quân dụng, nhưng đã đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía cửa sau của phủ tướng quân, thấy đối phương không có ý thương lượng với mình, đành phải sáng suốt ngậm miệng lại.

Forcas đã sớm sắp xếp, Tương Bạch Miên và Bạch Thần mang theo tù binh đi qua cửa sau khép hờ, dưới sự hướng dẫn của một người hầu ít lời, đi vào một căn phòng không người ở tầng một.

Nơi này có lắp camera giám sát, có rất nhiều máy ghi âm, nhưng không có bóng dáng của Forcas.

Người hầu ít nói kia lấy ra một bộ đàm quân dụng, đưa cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên ấn nút quen thuộc, bên kia bộ đàm truyền đến giọng của Forcas:

"Các cô có thể đánh thức tù binh, bắt đầu tra hỏi."

"Một khi hắn sử dụng năng lực, tôi sẽ ngăn cản hắn."

Bây giờ Forcas đã hoàn toàn ẩn giấu ý thức bản thân, cho dù Khan tỉnh lại, tấn công mục tiêu trong phạm vi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ông ta vì không coi ông ta là mục tiêu.

Điều này Tương Bạch Miên cũng có thể nghĩ đến, lúc này cô lấy một chiếc hộp y tế từ trong ba lô chiến thuật ra, lấy một ống tiêm, tiêm thuốc vào người Khan.

Qua một hồi, mí mắt của cô và Bạch Thần đột nhiên rũ xuống, cả người trượt xuống đất.

Nhưng chỉ chớp mắt, Khan giả vờ mình chưa tỉnh lại, âm thầm sử dụng "Cưỡng chế đi vào giấc ngủ" một lần nữa hôn mê.

Ngay sau đó, trong căn phòng vang lên tiếng nhạc ầm ỹ, khiến Tương Bạch Miên và Bạch Thần giật mình tỉnh lại khỏi giấc mộng.

Qua vài lần như thế, Khan rốt cuộc nhận ra mình không thể chạy trốn khỏi sự giam cầm.

Hắn không tìm được người khiến mình hôn mê, không thể nào sử dụng năng lực với kẻ đó.

"Các người muốn hỏi gì?" Khan thôi không thử nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Tương Bạch Miên và Bạch Thần.

Tương Bạch Miên đi thẳng vào vấn đề:

"Ông và tổ chức sau lưng ông vì sao muốn ngăn cản người khác điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt?"

Khan khẽ nâng cằm nói:

"Để thế giới này không bị hủy diệt một lần nữa."

Ông ta mang theo thái độ cao ngạo, rõ ràng là cảm thấy tự hào.

"Cái gì?" Tương Bạch Miên không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế.

Bạch Thần tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Khan, biết rằng vừa rồi ông ta không nói dối.

Khan dùng loại thái độ "đám người các cô thật thiếu kiến thức" để nói:

"Điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt sẽ gây ra một vài chuyện, khiến thế giới khó khăn lắm mới hồi phục được sau tai họa lại một lần nữa bị hủy diệt."

"Nhân loại chúng ta mất mấy chục năm trời mới giảm bớt ảnh hưởng từ "Bệnh vô tâm" và ô nhiễm môi trường, có nguồn lương thực tương đối ổn định, một lần nữa thiết lập trật tự, khiến nền văn minh có thể kéo dài, sao lại muốn phá hỏng nó?"

"Mọi thứ còn rất monrh manh, không thể chịu nổi bị giày vò."

"Cho nên, các ông có thể lạnh lùng giết chết một lượng lớn người vô tội?" Tương Bạch Miên không trực tiếp hỏi sẽ gây ra chuyện gì, mà đưa ra vấn đề từ khía cạnh khác.

Khan bật cười một tiếng:

"Phần lớn trong số họ không phải là vô tội, những người điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt cũng vì lòng hiếu kỳ của mình hoặc lợi ích nào đó, không muốn văn minh nhân loại tiếp tục tồn tại."

"Phần còn lại, chỉ có thể nói là vận may của họ không tốt, tình cờ biết được bí mật không nên biết, hoặc là xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện."

"Sơ với Đất Xám và văn minh nhân loại, chỉ mấy chục người, mấy trăm người, chết là chết thôi."

"Một khi tai họa lần thứ hai giáng xuống, trật tự một lần nữa biến mất, chết đâu chỉ một ít người như thế? Đến lúc đó, nhân loại chưa chắc đã có thể khiến nền văn minh tiếp tục tồn tại."

Mặc dù biết đối phương già mồm át lẽ phải, nhưng Tương Bạch Miên không thể không thừa nhận, đám người này có tín niệm của bản thân, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hành động của họ cũng được tạo ra từ logic.

Đương nhiên, kết hợp với tin tức mà Avia cung cấp, cách nói này có lẽ là xuất phát từ một vị hoặc một vài vị nào đó dùng để tẩy não tên tù binh trước mắt này, chưa chắc đã là sự thật.

Vị hoàng đế của thành phố Ban Sơ - Orey Obis từng nói: Một vài người của viện nghiên cứu Số 8 rất có khả năng còn sống, nhưng đã xảy ra sự thay đổi đáng sợ nào đó, trở thành chó săn của bóng tối, cần phải đề phòng.

Đồng thời nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu Số 3 này cho rằng những người của viện nghiên cứu Số 8 đó sẽ gây ra đại họa.

Nhìn từ tuổi tác bề ngoài, vị trước mắt này chắc là được sinh ra sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, không phải những người còn sống sót trong viện nghiên cứu Số 8, xác suất cao không phát sinh sự thay đổi đáng sợ... Ông ta giống như tay chân được những người đó gắng sức bồi dưỡng ra... Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Những gì ông nói đều không có căn cứ, điều tra nguyên nhân hủy diệt thế giới cũ thì có thể gây ra được chuyện gì?"

Khan lại một lần nữa bật cười:

"Lúc trước thực ra tôi cũng không tin tưởng lắm, cho đến mười năm trước, một nhóm người điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt có thu hoạch nhất định, tìm được một thành phố ở phía bắc."

"Thành phố kia là điểm định cư độc lập bên ngoài thế lực lớn, bản thân nó cùng khu vực xung quanh có hơn một trăm nghìn nhân khẩu, có khá nhiều cường giả, nắm giữ rất nhiều tài nguyên có thể giao dịch."

"Kết quả, trong một đêm, "Bệnh vô tâm" lần thứ hai bùng phát, thành phố cứ thế bị hủy diệt, trở thành phế tích."

"Nếu không phải chúng tôi khống chế thỏa đáng, cách ly từ sớm, thì toàn bộ Đất Xám đã bị ảnh hưởng."

Tương Bạch Miên và Bạch Thần nghe vậy thì đều bất giác im lặng, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, không khí dường như ngưng đọng lại.

Qua hồi lâu, Bạch Thần thốt lên:

"Ông là người của viện nghiên cứu Số 8?"

"Đúng, tôi là đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8." Khan thản nhiên thừa nhận, dường như ông ta rất tự hào về thân phận này.

Quả nhiên... Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra, cố ý hỏi không theo lẽ thường, trực tiếp chuyển đề tài:

"Tôi biết, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, các quốc gia liên hiệp lại thành lập chín viện nghiên cứu bí mật."

"Trong đó, phương hướng của viện nghiên cứu Số 3 là trí tuệ nhân tạo, một viện nghiên cứu khác là "người bất tử", vậy viện nghiên cứu Số 8 của các ông nghiên cứu cái gì?"

Khan im lặng, cân nhắc một hồi mới nói:

"Thức tỉnh nhân loại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận