Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1043: Tính danh

Trong ảnh, người đàn ông trẻ tuổi chưa đến hai mươi kia để mái tóc màu nâu, gương mặt lốm đốm tàn nhang, đôi mắt xanh thẫm gần đen.

Ngũ quan người này không tính là xuất chúng, chỉ là một người Hồng Hà bình thường.

Mà người đàn ông trung niên bên cạnh có tướng mạo rất giống cậu ta, vừa nhìn đã biết là có quan hệ máu mủ.

Người đàn ông trung niên để mái tóc bù xù, râu ria không được cạo sạch lắm, nở nụ cười chất phác, nhưng trong đôi mắt lộ ra vẻ thông minh.

Nhìn từ quần áo trang phục, điều kiện gia đình của hai người đàn ông này không thể nói là quá tốt, chỉ có thể nói là không thuộc dạng dân nghèo, nhưng chưa đủ đến giai cấp trung lưu.

Thương Kiến Diệu giơ bàn tay phải bao trùm kim loại, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh:

"Vị "con của Chấp tuế" kia?"

"Chắc vậy." Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại: "Người bình thường sẽ không quang minh chính đại đặt ảnh chụp của người khác trong căn phòng của mình, trong này chắc chắn có một người là ông ta, mà tôi nghiêng về vị còn trẻ hơn."

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu luôn có thói quen gặng hỏi đến cùng.

Gnawa giơ ngón tay màu bạc đen ra, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh:

"Lúc thế giới cũ bị hủy diệt "con của Chấp tuế" chừng hai mươi tuổi, ông ta cũng không thể chụp ảnh trong giai đoạn cuối thời kỳ hỗn loạn hoặc là giai đoạn đầu lịch mới được, đúng chứ?"

"Vì sao không thể?" Thương Kiến Diệu "thành thực" muốn hỏi thì hỏi: "Không cho phép người bên cạnh kia mới là "con của Chấp tuế", còn người trẻ tuổi là cháu của Chấp tuế sao?"

"Nhìn từ phông nền của bức ảnh, phong cách quần áo, mức độ cũ mới..." Gnawa giải thích cặn kẽ một đống.

Thương Kiến Diệu dùng tay phải cầm khung ảnh vỗ "keng" một cái vào ngực, tỏ vẻ hiểu ra:

"Thì ra là vậy."

Gnawa tốt bụng nhắc nhở:

"Anh vỗ thêm vài lần nữa, bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ sẽ bị hỏng đấy."

Khung ảnh có hỏng hay không thực ra cũng không có vấn đề gì quá lớn

"Đừng học miệng quạ đen của Tiểu Hồng." Thương Kiến Diệu trách móc một câu, vội vàng tháo băng dính trong suốt ra, cẩn thận gấp bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ lại, bỏ vào túi áo.

Anh một lần nữa nhìn về phía tấm hình kia, gật đầu:

"Vậy hẳn là được chụp vào mấy năm trước khi thế giới cũ bị hủy diệt."

"Vậy thì, bên cạnh ông ta chính là "Cái Bóng Vặn Vẹo", Chấp tuế Tháng Tư?"

"Chắc vậy." Gnawa trả lời rất cẩn thận.

"Không đúng." Gnawa phản bác lại lời mình: "Phải gọi chính xác là thể giáng thế của "Cái Bóng Vặn Vẹo"."

Nói đến đây, anh mỉm cười:

"Trông ông ta rất bình thường, đâu có giống thể giáng thế của Chấp tuế?"

"Thể giáng thế của "Trang Sinh" Đỗ Thiếu Xung trông cũng khá bình thường." Gnawa nhắc nhở.

"Cậu ta học giỏi!" Thương Kiến Diệu cao giọng đáp lại.

Sau đó anh lấy lại âm lượng bình thường:

"Thẩm mỹ của Tiểu Xung cũng rất đặc biệt, màu trứng xào cà chua không phải ai cũng có thể tiếp nhận, hơn nữa, cậu ấy còn thích chơi game!"

Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Gnawa, suy nghĩ mất chục giây mới lựa chọn được đối tượng để mô phỏng theo:

"Đúng vậy, đúng vậy."

Thương Kiến Diệu lại nhìn người đàn ông trung niên trong ảnh:

"Có lẽ là chân nhân bất lộ tướng."

Anh mở tấm kính, nghiêm túc kiểm tra tấm ảnh này, nhưng không phát hiện ra đầu mối khác.

"Có thể cầm tấm ảnh này đi không?" Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn về phía Gnawa.

"Anh đang hỏi tôi à?" Gnawa đã sớm phát hiện, trong tình huống không có Đại Bạch, "Này" từ trước đến nay đều luôn làm theo ý mình.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không phải."

"Tôi đang hỏi Chấp tuế Tháng Tư "Cái Bóng Vặn Vẹo"."

Nói xong, anh gập cánh tay lại, thể hiện ra tư thế khoe cơ bắp.

Đồng thời anh cao giọng hô lên:

"Cơ bắp tối thượng!"

Đây là động tác và khẩu hiệu cầu khẩn của "Thánh thân giáo" tín ngưỡng "Cái Bóng Vặn Vẹo".

Hô xong, anh vội vàng nhìn quanh một vòng.

Anh thấy mặt trời vẫn sáng như trước, mới đưa tấm ảnh kia cho Gnawa, bảo ông ta cất đi.

Còn bản thân anh thì kiểm tra các thứ trên bàn làm việc.

Chỗ này chủ yếu là văn phòng phẩm, bút viết và mấy quyển sách.

Sách gồm "Phân tích suy năng lực", "Mở khóa ý thức", "Bí ẩn cơ thể người"...

"Nhìn ra được, vị "con của Chấp tuế" đang tìm cách giải thích năng lực người thức tỉnh, bất kể là khoa học hay là không khoa học, ông ta đều đọc." Gnawa cầm lấy sách trên bàn, dùng tốc độ đếm tiền mặt để nhanh chóng lật xem, ghi chép, phân tích.

Thương Kiến Diệu "kinh hãi":

"Chẳng lẽ không phải là cha Chấp tuế của ông ta ban cho?"

"Điều này chứng tỏ ông ta cũng không tán thành cách giải thích này." Gnawa đưa ra phán đoán.

Thương Kiến Diệu hăng hái, lập tức dựa vào hệ thống truyền tin nội bộ trong thiết bị khung xương quân dụng, báo cáo phát hiện này cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên lẩm bẩm như có điều suy nghĩ:

"Ông ta cho rằng bản chất của thức tỉnh không liên quan đến Chấp tuế, Chấp tuế chỉ là lực lượng có thể lợi dụng?"

"Cha Chấp tuế của ông ta nói cho ông ta biết?"

"Cũng có thể." Thương Kiến Diệu vui mừng trả lời.

Tương Bạch Miên lập tức ra lệnh:

"Mang mấy cuốn sách về."

"Lão Gnawa nhớ quét toàn bộ một lần, làm tốt công tác phân loại và phân tích."

"Không thành vấn đề." Gnawa tìm giấy và dây thừng ở tại chỗ, buộc mấy cuốn sách lại thành bọc, treo ở trên người.

Bởi vì ba lô của ông ta và Thương Kiến Diệu đã đựng đầy rồi.

Sau đó, Thương Kiến Diệu lại hăng hái hỏi Tương Bạch Miên:

"Túi bánh quy con gấu trên bàn có muốn lấy đi không?"

"Bánh quy gấu?" Tương Bạch Miên hơi kinh ngạc.

Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh:

"Đúng vậy, trên bàn còn có một túi bánh quy con gấu, ngày sản xuất là đầu năm 37 lịch mới, do địa phương sản xuất."

Túi bánh quy này được đặt bên cạnh lọ mực, vỏ ngoài là giấy kraft màu vàng.

"Konimis còn giữ dây chuyền sản xuất bánh quy con gấu? Có phải xa xỉ quá không?" Tương Bạch Miên nghi hoặc lẩm bẩm.

Tuy Konimis không gặp phải đả kích gì lúc thế giới cũ bị hủy diệt, bất kể là nhà xưởng hay đồng ruộng đều được bảo tồn khá hoàn hảo, nhưng khu vực xung quanh nó đã bị Băng Nguyên nuốt chửng, cũng không tể cung cấp lương thực cho họ.

Nói cách khác, sản lượng lương thực của họ chỉ đủ duy trì cuộc sống, nhà xưởng sản xuất cũng chỉ thỏa mãn nhu cần cơ bản của cuộc sống và nhập khẩu nhiên liệu là chính.

Thương Kiến Diệu tỏ ý đã hiểu:

"Có thể là "con của Chấp tuế" vô cùng thích bánh quy con gấu, là chúa cứu thế, có chút đặc quyền, lãng phí chút tài nguyên cũng có thể chấp nhận được."

"Năm 37 lịch mới, ông ta đã 81 tuổi rồi." Tương Bạch Miên lẩm bẩm.

"Có lẽ đây là hồi ức tuổi thơ của ông ta." Thương Kiến Diệu cố cãi.

Nghĩ đến những "thói quen" kỳ quặc của người thức tỉnh, Tương Bạch Miên không nói gì nữa, ra lệnh:

"Kiểm tra bánh quy, không vấn đề gì thì không cần mang đi."

"Được rồi." Thương Kiến Diệu có chút thất vọng.

Thông qua Gnawa giám định, đây là bánh quy con gấu bình thường.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lật ra được một tập văn kiện bên dưới mấy quyển sách.

Nội dung văn kiện là phương án thiết kế thêm trạm phát điện, một loại là mua than đá từ pháo đài Guest, lên kế hoạch xây dựng nhà máy nhiệt điện mới, một loại là nghĩ cách lấy được kỹ thuật liên quan và vật tư tương ứng, tự xây dựng nhà máy năng lượng nguyên tử.

Bên cạnh phương án sau, có người viết một chữ "đồng ý", cũng ký tên mình: Brooklyn Garand.

"Tên của "con của Chấp tuế"?" Thương Kiến Diệu đưa văn kiện cho Gnawa.

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Cơ bản có thể xác định."

Thương Kiến Diệu nhất thời hăng hái, mặc sức tưởng tượng:

"Thời khắc mấu chốt hô lên cái tên này có nhận được sự phù hộ không?"

"Ông ta đã chết rồi." Gnawa nhắc nhở.

Thương Kiến Diệu thở dài theo:

"Xem ra sẽ chỉ phản tác dụng, khiến chúng ta chết nhanh hơn."

"Còn không bằng hô Đỗ Thiếu Xung."

Qua một phen lục soát, họ không tìm ra được nhiều đầu mối hơn từ trong căn phòng của tầng trên cùng này.

"Không ngờ ông ta lại không viết nhật ký, cũng không ghi chép những trải nghiệm tâm đắc." Thương Kiến Diệu chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Họ tìm được chữ viết và chữ ký của "con của Chấp tuế", hoặc là lời phê trong một vài văn kiện ở chỗ này, không hề có nội dung nào liên quan đến người thức tỉnh, Chấp tuế hay "Thế giới mới".

Gnawa đáp lại:

"Điều này ngược lại có thể chứng tỏ được rất nhiều vấn đề."

"Dù là "con của Chấp tuế", cũng không dám, hoặc không muốn viết lại những thứ liên quan đến "Thế giới mới"."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu đồng ý với lời nói này: "Thế giới mới cực kỳ phức tạp."

Họ không dừng lại nữa, nhặt xong vật phẩm, quay trở về vùng ngoại ô Konimis.

Trước đó, Thương Kiến Diệu đã gom hết hài cốt của các tổ viên trong tổ điều tra cũ lúc trước, tìm một nơi mai táng họ.

Những bộ hài cốt có vật phẩm cá nhân, anh sẽ để mỗi thi thể mang theo một món.

Từ bộ hài cốt của người cầm đầu tổ điều tra đó, Gnawa và Thương Kiến Diệu biết họ một đường tìm đến Konimis là vì nơi này không bị bùng phát "Bệnh vô tâm" quy mô lớn vào thời điểm thế giới cũ bị hủy diệt, việc này vô cùng hiếm thấy ở Đất Xám.

Vùng núi phía tây, Konimis.

"Tổ điều tra cũ" ăn cơm tối, thảo luận về những phát hiện ở Konimis lần này.

Trong lúc trao đổi, Long Duyệt Hồng đột nhiên nói:

"Hai nhiệm vụ trong lần này đều đã hoàn thành, tiếp theo có phải là quay về công ty không?"

Đám người Tương Bạch Miên chợt im lặng.

Qua vài giây, Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Còn có một việc phải xác nhận."

"Đó chính là mục đích Chấp tuế nuôi dưỡng nhân loại."

"Nhưng làm sao để xác nhận chứ?" Lúc trước Long Duyệt Hồng đã nghĩ đến điều này, nhưng không có manh mối.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói:

"Đến thành phố Tuế Mạt, nơi tín ngưỡng sếp tổng và chân lý tồn tại kỳ dị."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận