Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 839: Thương Kiến Diệu người tương lai

Đối với đám người Davis, bất kể họ có thực sự gặp phải hai "Vô tâm giả" cao cấp vẫn còn có thể chạy trốn, thậm chí giết ngược lại hay không, chỉ nhìn từ số đồ thu hoạch được sau khi trở về từ phế tích Số 9, cũng đủ làm cho các thợ săn di tích khác phải lóa mắt.

Davis dẫn theo các đồng đội tìm một chỗ gần trung tâm ngồi xuống, anh ta và những người quen xung quanh hàn huyên, chủ yếu là trò chuyện về những chuyện đã trải qua trong lần thăm dò phế tích Số 9 này.

Họ không giấu giếm gì nhiều, mượn bia loãng ba hoa về tình huống trong phế tích tương ứng, miêu tả năng lực của hai "Vô tâm giả" cao cấp kỳ dị thế nào, biểu hiện đáng sợ ra sao.

Dần dần, các thợ săn di tích muốn mạo hiểm đi vào phế tích Số 9 đều bị thu hút, thỉnh thoảng lại nói chen vào một câu, tâng bốc đám người Davis, hi vọng có thể thu được nhiều thông tin hữu dụng hơn.

Lúc Davis kể lại nhóm người mình đấu trí đấu dũng với hai "Vô tâm giả" cao cấp như thế nào, thoát khỏi ảnh hưởng kỳ dị, chạy ra khỏi khu phế tích ra sao, bên cạnh đống lửa vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp bốp.

Long Duyệt Hồng tập trung nhìn vào, phát hiện không biết Thương Kiến Diệu đã mò đến từ lúc nào, ngồi nghe rất chuyên chú.

Bốp bốp bốp, các thợ săn di tích xung quanh sửng sốt một chút, cũng vỗ tay theo.

Đám người Davis đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cảm thấy lòng hư vinh của mình đã được thỏa mãn rất nhiều.

Trong những trường hợp tương tự, trở thành tiêu điểm của đám đông mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng họ có đầy đủ tự tin vào thực lực của chính mình, hơn nữa cũng có một chút lợi ích tương ứng, ví dụ như các nữ thợ săn di tích có ngoại hình dễ nhìn sẽ nhìn họ với ánh mắt khác.

Sinh ra ở Đất Xám, sống trong vùng hoang dã, chưa chắc tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, có cơ hội nhất định phải phóng túng một chút.

Trong lúc suy nghĩ thật nhanh, Davis mỉm cười gật đầu với Thương Kiến Diệu là người vỗ tay đầu tiên.

Anh ta cảm thấy người này rất biết cách đối nhân xử thế, tinh tế, có mắt nhìn.

Thương Kiến Diệu nhận được cổ vũ, hai tay vỗ càng mạnh hơn.

Đây là một khúc nhạc đệm buổi tối, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" nghe đám người Davis kể lại cuộc phiêu lưu, đã có sự hiểu biết nhất định về phế tích Số 9, dùng đồ hộp và bánh quy để đổi lấy bia loãng dùng để thay thế nước rất thịnh hành ở điểm tụ cư này và một ít thịt thú hoang muối còn để lại từ mùa đông, thưởng thức một bữa cơm tuy không tính là đặc biệt ngon, nhưng cũng rất có hương vị.

"Anh có biết miếng thịt vừa rồi đến từ động vật nào không?" Thương Kiến Diệu ăn uống no say xong, mỉm cười hỏi Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng thành thạo đáp lại:

"Không biết, anh cũng không cần phải nói với tôi!"

Biết rồi lại ảnh hưởng đến việc ăn uống, lãng phí đồ ăn.

Đáng ghét hơn là, rất nhiều thời điểm Thương Kiến Diệu chỉ đưa ra một đáp án vớ vẩn, lúc mình coi là thật, cảm thấy buồn nôn thì anh ta mới nói "đoán đi".

"Được rồi, mau lên xe jeep đi ngủ đi." Tương Bạch Miên giục Thương Kiến Diệu: "Nhiệm vụ đêm nay của anh là tìm ra chủ nhân căn phòng "522" trên du thuyền."

Thương Kiến Diệu đã tìm lại được hứng thú đối với chuyện này, không hề kháng cự, chạy chậm trở lại xe jeep.

Trong bóng ma tâm lý có chiếc du thuyền là quang cảnh chính của căn phòng "912", "Hành lang tâm linh".

Qua vài lần lùi ra tiến vào, rốt cuộc Thương Kiến Diệu cũng cho tuyến thời gian quay trở lại ngày đầu tiên leo lên du thuyền, thời gian gần đến xẩm tối.

Anh không dừng lại ở trên boong tàu mà đi thẳng xuống khoang tàu.

Bởi vì hành khách và thuyền viên phía ngoài boong tàu đều đã được anh "giao lưu" lúc trước, đã xác nhận không có chủ nhân của căn phòng "522".

Bước vào hành lang, Thương Kiến Diệu vừa cảm ứng ý thức nhân loại, vừa lần lượt gõ cửa phòng.

Gặp được những người anh nhớ đã từng hỏi trong mấy ngày sau đó, anh luôn nói thẳng lời xin lỗi, gõ nhầm cửa rồi, không hề dây dưa, nếu như người đằng sau cánh cửa có ấn tượng không sâu sắc lắm, ký ức có hơi mờ mịt, anh sẽ cẩn thận hỏi han, giao lưu lại lần nữa.

Anh cứ làm vậy cho đến khi đi đến khoang tàu thứ năm, gõ cửa một căn phòng trong đó. Mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn hai mươi, cao khoảng một mét tám, mặc áo phông rộng có hình vẽ màu đen, tóc màu nâu bù xù như vừa tỉnh ngủ.

"Anh là?" Đôi tròng mắt màu lam của người đàn ông đảo qua, hỏi với vẻ mặt cảnh giác.

Một bàn tay của hắn lặng lẽ đưa về phía hông mình, dường như muốn lấy ra thứ gì đó.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Mọi người đều ngồi chung một chiếc du thuyền, theo tập quán của người Đất Xám chúng tôi, tức là có duyên, dùng cách nói của người Hồng Hà các anh chính là vận mệnh sắp đặt."

"Nếu số phận đã cho chúng ta gặp nhau, vậy thì chúng ta chính là anh em ruột khác cha khác mẹ."

Bị "Dẫn dắt tư duy", nhét chữ vào mồm, người đàn ông trẻ tuổi kia dần thả lỏng.

Hắn bỏ bàn tay phải đang thò ra sau lưng xuống, nói bằng giọng trách móc:

"Đã bảo đừng quấy rầy tôi rồi cơ mà? Hai ngày trước bị nhiều "Vô tâm giả" đuổi theo như vậy, không dám chợp mắt chút nào, bây giờ mới có thể ngủ được một giấc tử tế."

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt áy náy:

"Có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh."

"Đúng rồi, xưng hô thế nào? Cả chiếc du thuyền này đều là anh em ruột khác cha khác mẹ của tôi, trí nhớ của tôi có chút lẫn lộn."

Người đàn ông trẻ tuổi kia bị thuyết phục, gật đầu một cái nói:

"Tôi là Gioan, dùng tiếng Hồng Hà phổ biến hơn, thịnh hành hơn mà gọi thì chính là John, nhưng tôi thích kiểu phát âm đặc biệt của đất nước chúng tôi."

"Anh muốn hỏi chuyện gì?"

Thương Kiến Diệu đút một tay vào túi quần, học Tương Bạch Miên, nói với vẻ tùy ý:

"Anh từng đi qua phế tích thành phố Thiết Sơn chưa?"

Gioan hơi biến sắc, không đáp mà hỏi lại:

"Anh hỏi việc này làm gì?"

Thương Kiến Diệu đột nhiên phấn khởi:

"Có phải anh từng đi qua công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn?"

Anh lặng lẽ đổi sang dùng tiếng Đất Xám.

Rõ ràng Gioan có thể nghe hiểu được, hỏi lại Thương Kiến Diệu với vẻ vừa khiếp sợ vừa đề phòng:

"Làm sao anh biết?"

Hắn chưa từng đề cập chuyện này với bất cứ ai, là bí mật chôn sâu trong lòng.

Sau khi đi qua công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, gặp phải sự kiện kỳ dị, hắn đã có được năng lực vượt qua người thường.

Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Rốt cuộc cũng tìm ra chủ nhân của căn phòng "522" rồi!

Tiếp theo chỉ cần hành động theo hắn, vượt qua vài buổi tối hỗn loạn là có thể phá giải được bóng ma tâm lý này.

Thương Kiến Diệu đè thấp giọng, nói:

"Tôi nói cho anh biết một bí mật."

"Tôi đến từ tương lai, từng quen biết anh lúc cuối đời."

"Làm sao có chuyện đó?" Gioan thốt lên.

Hắn nghi ngờ đối phương đang coi mình là thằng ngu.

Thương Kiến Diệu vẫn giữ âm lượng như vừa rồi:

"Tôi không những biết rõ anh từng gặp phải điều gì ở công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, hơn nữa còn biết anh sẽ quay trở lại đó trong một tương lai không xa, muốn giải quyết nỗi sợ hãi trong lòng, mà không phải một lần là đã thành công..."

Để "chứng minh", Thương Kiến Diệu kể lại kỹ càng những gì đã gặp phải trong lần đầu tiên thăm dò bóng ma tâm lý của Gioan.

Đây đều là những chuyện mà Gioan đã xác định xung quanh không ai nhìn thấy được.

Hắn bắt đầu bị thuyết phục.

Có lẽ người trước mắt này thực sự đến từ tương lai!

Không đúng... Gioan nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề:

"Anh có thể từ tương lai xuyên không đến hiện tại thì còn tìm tôi làm gì?"

Đã có năng lực này, vì sao không đi cứu vớt thế giới?

Thương Kiến Diệu đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc:

"Xuyên qua thời không có sự hạn chế, nếu tôi can thiệp vào lịch sử, khiến chuyện vốn nên xảy ra lại không xảy ra, hoặc là ngược lại, sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến tương lai xảy ra biến động, sự tồn tại của tôi sẽ biến mất."

"Tôi quay lại khoảng lịch sử này, là hy vọng có thể tìm hiểu một vài bí mật, những bí mật này rất quan trọng đối với tương lai nhân loại, liên quan đến việc chúng ta có thể hoàn toàn chiến thắng được "Bệnh vô tâm" hay không, xây dựng lại văn minh nhân loại huy hoàng hay không!"

"Thì ra là vậy..." Gioan như ngộ ra.

Lúc thế giới cũ bị hủy diệt, hắn đã hơn mười tuổi, xem rất nhiều phim khoa học viễn tưởng, dễ dàng bị Thương Kiến Diệu "thuyết phục".

Thì ra nhân loại trong tương lai vẫn không hề buông xuôi, vẫn đang tìm cách tự cứu, vì thế họ phát minh ra máy thời gian, phái chuyên gia quay về thời điểm hiện tại, thu thập bí mật về "Bệnh vô tâm"!

Không đợi Thương Kiến Diệu nói thêm, Gioan hỏi với vẻ rất quan tâm:

"Tương lai như thế nào? Rốt cuộc nhân loại đã làm được đến trình độ nào, cách ánh bình minh còn xa lắm không?"

"Nói ra thì rất dài dòng." Thương Kiến Diệu bắt đầu nhớ lại những gì đã học trong sách giáo khoa, nói đại khái về quá trình cuối thời kỳ hỗn loạn đến đầu thời kỳ lịch mới và các thế lực lớn từ từ hình thành.

Thấy anh nói kỹ càng như vậy, vừa nghe đã biết là bình thường không thể nào bịa ra được, Gioan không còn nghi ngờ gì về thân phận của Thương Kiến Diệu nữa.

"Anh tìm tôi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?" Gioan cũng bất giác nói nhỏ tiếng lại.

Thương Kiến Diệu ngẩn ra, vội vàng nói:

"Là thế này, trong lịch sử, chiếc du thuyền này sẽ gặp phải một chuyện cực kỳ đáng sợ, mà anh là một trong số ít những người còn sống sót."

"Mấy ngày tiếp theo, tôi muốn đi cùng anh, xem xem anh sẽ trải qua điều gì, dùng việc này để tra ra chân tướng."

Gioan khá kinh ngạc:

"Chiếc du thuyền này sẽ gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ?"

Hắn không ngờ sau khi mình trải qua khó khăn, chạy tới Hoàng Kim Hải Ngạn, vẫn còn gặp phải mối nguy hiểm này.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc gật đầu:

"Chuyện xảy ra trên chiếc du thuyền này và điều bất thường ẩn giấu trong công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn có liên quan đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và căn nguyên của "Bệnh vô tâm", mà anh lại gặp phải cả hai chuyện, chứng tỏ anh chính là đứa con của thời đại."

"Thật sao..." Gioan đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình trở nên rạng rỡ lấp lánh, trên vai sinh ra trọng trách nặng nề.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu trả lời khá thành khẩn.

Gioan im lặng một chút rồi nói:

"Vào phòng đi, chúng ta cùng đợi đến tối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận