Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 590: Tin tức của Vương Phú Quý

Gnawa cũng hiểu Tương Bạch Miên nghĩ tới điều gì, giọng nói mang theo cảm giác do hợp âm điện tử tạo thành vang lên:

"Nhưng chỗ chúng tôi không có sinh vật biến dị."

"Ha ha, đây chỉ là một suy đoán, to gan đặt giả thuyết, cẩn thận tìm chứng cứ đi." Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài này, mà hỏi ba người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần: "Mấy hôm nữa còn muốn đi thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang không?"

"Quá nguy hiểm." Lần này Long Duyệt Hồng giành nói trước Thương Kiến Diệu.

Bạch Thần cũng tỏ ý tán thành ở mức độ nhất định:

"Ngô Mông kia không phải là người chúng ta có thể đối phó lúc này."

"Phần lớn điểm mạnh của chúng ta nằm ở các sản phẩm công nghệ cao, mà những thứ này thường không tách rời khỏi mạch điện, bảng điện, gặp phải Ngô Mông, chúng ta chẳng khác nào trói tay trói chân để mặc hắn đánh."

Ở lĩnh vực phi công nghệ cao, "Tổ điều tra cũ" cũng chỉ có một người thức tỉnh là Thương Kiến Diệu.

"Hiện giờ xem ra, Ngô Mông hình như không thể rời khỏi khu vực kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"." Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Làm tôi nhớ tới Dimarco."

Dimarco bị "phong ấn" ở trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", không thể ra ngoài.

"Dimarco cho người ta cảm giác không mạnh bằng Ngô Mông." Long Duyệt Hồng thật thà nói ra suy nghĩ của mình: "Hơn nữa lĩnh vực mà họ am hiểu cũng không giống."

"Cũng phải." Tương Bạch Miên gật đầu một cái.

Cô lại nói tiếp:

"Nhìn từ tình huống hôm nay, chỉ cần không đến gần chỗ kênh phát thanh kia, không mang theo thiết bị điện trên người, cũng sẽ không bị Ngô Mông ảnh hưởng đến, chỉ đề phòng tay chân của hắn, thú cưng của hắn, "con rối" điện tử của hắn tới gây rối, mà điều này với chúng ta mà nói là những mục tiêu có thể kháng cự."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay vì lời phân tích của Tương Bạch Miên.

"Tôi còn chưa nói hết đâu!" Tương Bạch Miên bực mình, cười mắng.

Cô dừng lại một chút rồi nói:

"Cho nên, nếu muốn tiến hành thăm dò lần thứ ba, chúng ta phải sửa lại mục tiêu của hành động."

"Không còn là tìm bí mật của khu di tích nữa, mà là thu thập vật tư, trả hết nợ nần, tiện thể tìm Phí Lâm Thông."

"Trên đường nếu phát hiện ra đầu mối hữu dụng, có thể bắt con sói trắng kia, như vậy đương nhiên là tốt nhất, nếu không bắt được, cũng không bắt buộc."

"Như vậy chúng ta có thể tránh nguy hiểm ở mức độ lớn nhất."

Long Duyệt Hồng nhớ lại những gì trải qua lúc trước, chậm rãi nói:

"Chỉ là thu thập vật tư, không đi quá xa, hình như cũng không có nhiều vấn đề lắm..."

Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong cuộc mạo hiểm lần trước, ngoại trừ lúc bị con sói trắng tập kích, các thời điểm khác, họ đều thần hồn nát thần tính, thực chất không gặp nguy hiểm gì.

"Đúng vậy." Lần này, Thương Kiến Diệu đồng ý với Long Duyệt Hồng, vừa cười vừa nói: "Thật sự rất muốn đến thăm Ngô Mông một chút, có lẽ phải kéo thầy Đỗ Hoành, hoặc là gọi Tiểu Xung."

Anh vẫn còn khá tỉnh táo đấy... Long Duyệt Hồng thầm làu bàu một câu.

Thấy Bạch Thần cũng gật đầu, Tương Bạch Miên cười nói:

"Vậy cứ quyết định thế đi."

"Ừm, trước đó, báo cáo tình hình hành động hôm nay cho công ty đã, xem bên trên có ý kiến gì."

Đến chiều, "Tổ điều tra cũ" vừa gửi điện báo không bao lâu, thì Vương Phú Quý lại một lần nữa đến gặp họ.

"Hình như các cô không đủ người?" Vương Phú Quý nhìn quanh một vòng, không thấy Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đâu.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Họ đi vệ sinh."

Doanh trại tiền tuyến này hằng ngày đều có rất nhiều thợ săn di tích lui tới, nhất định phải xây dựng nhà vệ sinh công cộng đầy đủ, chỉ là không được quét dọn thường xuyên, không sạch sẽ lắm.

Cũng may dân du cư hoang dã ở mấy điểm tụ cư xung quanh sẽ đến lấy phân, bón ruộng cho mấy khu đất hoang mà mình khai phá trên núi, họ cũng tiện thể nhận nhiệm vụ dọn dẹp nhà vệ sinh do các thợ săn ban bố với thù lao rộng rãi.

Nhà vệ sinh bốc mùi hôi thối không chỉ ảnh hưởng đến những thợ săn di tích sử dụng nhà vệ sinh công cộng, mà ở trong khách sạn cũng có thể ngửi được.

Trong một doanh trại không lớn lắm được cải tạo từ một pháo đài cũ, ai mà tránh được chứ?

Mặt khác, do tình hình an ninh trật tự không tốt, trừ phi bản thân có đủ thực lực, đủ lòng tin, nếu không tốt nhất nên kết bạn cùng đến nhà vệ sinh công cộng.

Nếu không thì anh đang ngồi xổm ở đó, một lòng một dạ dùng sức, đột nhiên bị người ta đá văng cửa, một cước đạp ngã, cướp đồ đi, anh muốn đánh trả cũng không dễ dàng lắm.

Vương Phú Quý khẽ gật đầu, đối với hai cô gái:

"Mấy người chúng tôi thương lượng một chút, muốn đến di tích Số 13 khu đất hoang một lần nữa, các cô thì sao?"

"Các anh vẫn còn muốn đi?" Tương Bạch Miên cố ý hỏi.

Bạch Thần phối hợp cảm khái một câu:

"Nơi đó nguy hiểm như vậy."

Vương Phú Quý cười nói:

"Sau khi trở về, bình tĩnh lại, chúng tôi cẩn thận suy xét, phát hiện phần lớn thời gian thực ra cũng không nguy hiểm đến vậy, ngoại trừ lúc con sói trắng tập kích, chúng ta hoàn toàn không bị tấn công đúng nghĩa lần nào."

"Mà hôm nay mọi người đều thu hoạch rất dồi dào, không đến một lần nữa, thì thật có lỗi với cơ hội tốt như thế."

"Người chết vì của, chim chết vì ăn." Tương Bạch Miên dùng câu nói lúc trước của Vương Phú Quý để trêu chọc hắn ta.

Sau đó cô nói tiếp:

"Chúng tôi cũng chuẩn bị đi thêm lần nữa, hơn nữa muốn thay đổi mục tiêu hành động."

Cô nói sơ qua nội dung thảo luận của tổ mình một lượt.

Vương Phú Quý gật đầu với vẻ bội phục:

"Phương án này của các cô là ổn thỏa nhất."

"Vậy chúng ta hẹn vào ngày kia thế nào? Chậm hơn nữa thì khá phiền toái."

"Vì sao?" Tương Bạch Miên nhạy bén nhận ra trong lời của Vương Phú Quý còn có ý khác.

Vương Phú Quý quay đầu lại liếc nhìn tòa nhà chính của pháo đài:

"Tôi nhận được tin tức, quân trú đóng ở đây đã báo cáo tình hình con sói trắng lên trên, thành phố Ban Sơ định phái một tiểu đội tinh anh đến giải quyết sinh vật nguy hiểm này, tránh tạo ra thiệt hại lớn hơn."

"Bề ngoài, giống như quý tộc treo thưởng con sói trắng kia không chờ nổi nữa, định sử dụng tài nguyên trong quân đội của mình để đạt được mục đích, nhưng trên thực tế tôi cho rằng họ bắt đầu cảm thấy đằng sau con sói trắng khổng lồ kia cất giấu một bí mật không nhỏ."

"Tiểu đội tinh anh..." Tương Bạch Miên lặp lại mấy chữ này như có điều suy nghĩ.

Vương Phú Quý cười nói:

"Tiểu đội tinh anh trong quân chính quy của thành phố Ban Sơ không yếu hơn các cô, đều am hiểu những phương diện khác nhau, ví dụ như có đội ngũ thiết bị khung xương quân dụng, khoảng mười hai người, ít nhất sáu bộ thiết bị, ví dụ như, tiểu đội người thức tỉnh, bốn đến sáu người tạo thành, ha ha, không giống với đội ngũ tình cờ gặp gỡ kết thành đội nhóm như chúng ta, họ đều được lựa chọn kĩ càng, năng lực có thể bù đắp thiếu hụt cho nhau, cho nên, mặc dù không có cường giả cấp bậc "hành lang tâm linh", nhưng họ phối hợp lại, cũng vô cùng khủng khiếp."

"Vậy à..." Thật ra Tương Bạch Miên đã có sự hiểu biết nhất định về những chuyện này.

Vương Phú Quý nói thêm:

"Chuyện các cô có thiết bị khung xương quân dụng không phải là bí mật trong doanh trại, tôi sợ đám người tự cho mình tài giỏi này sẽ nhắm vào các cô, muốn kiếm một khoản tiền bất chính, cho nên mau chóng hoàn thành cuộc thăm dò, sớm rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt nhất."

"Được, vậy hẹn vào ngày kia." Tương Bạch Miên cảm thấy cường long chưa chắc đã trấn áp được đám rắn trong ruộng, đặc biệt là bản thân đám rắn này chính là cường long.

Thấy Vương Phú Quý chuẩn bị xoay người muốn đi, Bạch Thần đột nhiên hỏi:

"Anh biết quý tộc treo thưởng con sói trắng rốt cuộc là ai không?"

"Hình như là..." Vương Phú Quý nhớ lại rồi nói: "Con trai của quan chấp chính Beulius."

"Là anh ta à?" Tương Bạch Miên nhớ lại gương mặt của Asus.

Bạch Thần không hỏi thêm nữa.

Đêm khuya, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần vừa tỉnh dậy, bắt đầu gác đêm thay cho Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Sau khi chui vào ghế sau của xe jeep, Thương Kiến Diệu nằm xuống, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, anh đột nhiên nhìn thấy một chiếc móng vuốt mũm mĩm vỗ vào cửa sổ xe.

Phần đệm thịt của móng vuốt không có da và lông, chỉ thấy máu me be bét.

Thương Kiến Diệu ngồi phắt dậy, mở cửa xe ra.

Xuất hiện trước mặt anh chính là Mèo an giấc có đuôi giống như bò cạp, bả vai mọc ra hai gai xương.

"Meo meo." Mèo an giấc có làn da lõa lồ đỏ như máu lại phát ra tiếng kêu mềm mại.

Nó lập tức xoay người, cong đuôi lên, đi vào phía khúc quanh của con đường phía trước.

Thương Kiến Diệu bật cười:

"Tiểu Xung bảo mày dẫn tao đi tìm cậu ta à?"

Mèo an giấc dùng tiếng "meo meo" để đáp lại.

Sau khi rẽ trái ở khúc quanh, Thương Kiến Diệu nhìn thấy con đường quen thuộc.

Đây là một chỗ ở khu Kim Bình Quả, gần với khu Hồng Cự Lang, "Tổ điều tra cũ" đã từng đến đây, nhưng không dừng lại.

Thương Kiến Diệu theo Mèo an giấc đi xuyên qua phố, qua ngõ, nhanh chóng đi tới trước một căn nhà không cao lắm ở bên đường.

Sau khi từng bước đi lên lầu năm, anh phát hiện tay phải có một cánh cửa khép hờ, Mèo an giấc "soạt" một tiếng chui vào.

"Tiểu Xung!" Thương Kiến Diệu hưng phấn đẩy cửa phòng ra, hô lên.

Bên trong cánh cửa, một đứa trẻ mặc quần áo màu vàng đang ngồi ở đó, chơi game.

Cậu ta quay đầu lại, chính là Tiểu Xung có mái tóc đen, khoảng bảy tám tuổi.

Thương Kiến Diệu lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, ngồi dậy.

Trên mặt nhanh chóng hiện ra vẻ vui mừng, anh lầm bầm:

"Tiểu Xung bảo Ngựa ác mộng dùng cách này để nói cho mình biết chỗ ở hiện tại của cậu ấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận