Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 651: Ứng thân phật

Trong một căn phòng ở tầng sáu ngôi miếu Sikhara, nơi giam giữ "Tổ điều tra cũ".

"Lẽ nào thủ tịch đã tiên đoán được điều gì, cố ý để lại cho chúng ta một tờ giấy như thế trước khi tiến vào thế giới mới?" Long Duyệt Hồng vốn định nhìn quanh một vòng, xác định tình huống rồi mới thảo luận vấn đề này, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này chẳng có ý nghĩa gì, đang ở đại bản doanh của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", sẽ bị nghe thấy, đề phòng kiểu gì cũng vẫn bị nghe thấy.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, cười như tự giễu:

"Chúng ta có tài đức gì?"

Luận về thực lực, "Tổ điều tra cũ" chỉ có thể miễn cưỡng được tính là bậc trung trong thành phố Ban Sơ như vũng nước đục này, luận về quen biết, không đề cập đến tăng lữ trong miếu, với quan hệ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" và chính quyền thành phố Ban Sơ, làm sao cũng không đến lượt "Tổ điều tra cũ".

Chắc hẳn không thể nói là vì họ có chỗ dựa là thế lực "phản diện" lớn "Sinh vật Bàn Cổ" này được.

Nhân viên tình báo, tiểu đội chấp hành những nhiệm vụ khác của "Sinh vật Bàn Cổ" ở thành phố Ban Sơ vẫn còn nhiều mà!

Thương Kiến Diệu suy tư một lát, nghiêm mặt nói:

"Có lẽ là ông ta tiên đoán được chúng ta sẽ cứu vớt toàn bộ nhân loại, bằng lòng giúp đỡ một chút trước khi tiến vào thế giới mới."

"..." Long Duyệt Hồng không cười nhạo Thương Kiến Diệu cảm thấy bản thân tốt đẹp, dù sao những hòa thượng hiểu về "tiên đoán" này đều kỳ quặc khó hiểu, căn cứ vào lý do gì để làm ra hành động như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Thiện Na Già chính là một ví dụ sống sờ sờ!

"Chúng ta thực sự quan trọng như vậy sao?" Tương Bạch Miên dùng giọng điệu đùa giỡn đáp lại Thương Kiến Diệu một câu.

Bạch Thần lại đưa ra một vấn đề khác:

"Nếu quả thật thủ tịch cố ý để lại tờ giấy kia, vì sao không viết rõ ràng các tin tức liên quan một chút? Chỉ là vị trí của năm đại thánh địa, cùng lắm là khiến chúng ta suy đoán thật nhiều, không có tác dụng quá lớn."

Thương Kiến Diệu đi vào chỗ bóng tối trong góc phòng, để ánh sáng và bóng tối đan xen trên gương mặt mình.

Anh nói bằng giọng âm trầm:

"Có lẽ viết rõ ràng sẽ xảy ra chuyện không tốt gì..."

Mặc dù Long Duyệt Hồng biết tên này cố tình nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

Trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng đẫm máu thủ tịch của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" nhảy từ tầng cao nhất của ngôi miếu xuống, não văng ra đầy đất.

"Cũng có khả năng thủ tịch cũng không rõ ràng năm đại thánh địa rốt cuộc cất giấu bí mật gì, chỉ là tiên đoán ra nó rất quan trọng, vì vậy cố ý để lại cho người từ ngoài đến gần đây nhất." Tương Bạch Miên liếc Thương Kiến Diệu, đưa ra một khả năng khác.

Cách nói của tổ trưởng rất phù hợp với phong cách của đám "buôn thần bán thánh"... Long Duyệt Hồng dùng một từ học được từ tư liệu giải trí của thế giới cũ để hình dung về các hòa thượng am hiểu "tiên đoán".

Lúc này, Tương Bạch Miên đảo mắt qua, thấy "Garibaldi" đã trở lại bình thường, nằm im ở đó, mờ mịt nghe nhóm người mình trao đổi.

Cô chợt có linh cảm, ra hiệu cho Long Duyệt Hồng đỡ "Garibaldi" dậy, ngồi dựa vào đầu giường, cũng lấy cục vải trong miệng hắn ra.

"Anh có hiểu biết gì về "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh"?" Tương Bạch Miên hỏi thăm nhân viên tình báo của "Sinh vật Bàn Cổ" ở thành phố Ban Sơ này.

"Garibaldi" liếc nhìn xung quanh:

"Thì ra là đang ở trong ngôi miếu Sikhara... thảo nào nhiều hòa thượng vậy."

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhớ lại rồi nói:

"Tôi chủ yếu phụ trách tin tình báo của quý tộc, không hiểu nhiều về các thế lực tôn giáo."

"Theo tôi được biết, "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" đã xuất hiện không lâu sau khi thành phố Ban Sơ được xây dựng nên, dùng nơi này làm cơ sở, truyền giáo cho các điểm định cư xung quanh."

"Nơi này là tổng bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh"?" Long Duyệt Hồng sợ hết hồn.

Hắn vốn tưởng ngôi miếu Sikhara chỉ là một phân bộ khá quan trọng của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", không ngờ đây lại là tổng bộ!

Chỗ này có khác gì nơi gọi là "Niết Bàn" mà tăng lữ máy móc đã bắt họ về đâu!

"Garibaldi" gật đầu:

"Chắc vậy."

"Mặc dù "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" có truyền giáo, có phát triển tín đồ, nhưng không tích cực lắm, trọng điểm đặt ở việc tu hành bản thân, chiêu mộ tăng lữ, cách mà họ áp dụng rất giống hình thức sư đồ ở thế giới cũ, danh tiếng của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" ở thành phố Ban Sơ không lớn lắm, nhiều người cũng không biết."

"Đúng vậy, nếu bình thường họ bố thí đồ ăn, công dân tầng lớp thấp nhất thành phố Ban Sơ và dân du cư ngoại lai đã sớm coi đây là thánh địa rồi." Thương Kiến Diệu cho rằng lời "Garibaldi" nói không có bất cứ vấn đề gì.

"Hòa thượng của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" không giống với tăng lữ máy móc của giáo đoàn tăng lữ. vẫn cần ăn cần uống, lương thực của họ có lẽ chỉ gắng gượng đủ, thỉnh thoảng có thể bố thí một lần cho bên ngoài." Tương Bạch Miên bật cười một tiếng.

Hơn nữa, nếu "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" tích cực phát triển tín đồ, mưu cầu danh lợi mà truyền giáo, thì quan hệ của họ với thành phố Ban Sơ chưa chắc đã hòa hợp như vậy.

Tương Bạch Miên nhìn "Garibaldi", cân nhắc vài giây rồi nói:

"Anh biết "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" gần với thế lực nào của thành phố Ban Sơ không?"

"Garibaldi" nói không chắc chắn lắm:

"Hình như họ thích duy trì trật tự hơn là thay đổi."

"Dù sao chỉ cần điều kiện hoàn cảnh còn có thể khiến họ sống sót, họ sẽ coi việc tự mình tu hành, tiến vào thế giới mới mới là cốt yếu."

Xem ra có khuynh hướng của "phái bảo thủ"... Long Duyệt Hồng lý giải ý "Garibaldi" muốn biểu đạt.

Hắn vừa hiện lên suy nghĩ như vậy, "Garibaldi" đã bổ sung:

"Nội bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" cũng không bền chắc như thép, "Người viên giác" của họ tự có quan điểm và suy nghĩ của riêng mình, đúng rồi, lãnh đạo cao cấp của họ gọi là "Người viên giác"."

"Vậy à..." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu: "Anh còn biết gì về chuyện phân chia cấp bậc? Đúng rồi, xưng hô thế nào, không thể gọi anh là "Garibaldi" mãi được đúng chứ?"

"Gọi Giuseppe là được." "Garibaldi" thuận miệng nói.

Đây dường như cũng không phải tên thật.

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói về tình huống của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" mà mình biết:

"Tôi không biết nhiều lắm, công ty có người chuyên phụ trách về phương diện này."

"Ừm, tín đồ của họ gọi là "Người ngũ thức", bên trên là "Người lục thức", "Thầy thất thức" và "Người viên giác"..."

Đợi Giuseppe đưa ra tin tức liên quan mà mình nắm giữ, đêm hè rốt cuộc cũng phủ xuống hoàn toàn.

Lại đến thời gian giao hẹn trao đổi điện báo của "Tổ điều tra cũ" và công ty.

Họ lấy máy thu phát vô tuyến điện ra, lần lượt ngồi bên mép giường, kiên trì đợi "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện trả lời.

Qua mấy phút, máy thu phát vô tuyến điện mới có phản ứng.

Nội dung lần này không ít, Tương Bạch Miên phải mất một lúc lâu mới dịch ra được.

Tay cô vừa viết nội dung điện báo lên giấy, vừa liếc nhìn "Garibaldi":

"Công ty đã biết chuyện của anh, không cho là anh phạm sai lầm gì, trong tình huống đó, ngoại trừ những người đặc thù có tình huống cực cá biệt, những người khác đều không chịu nổi."

"Anh có hai lựa chọn, một là ở lại một thế lực hoặc một băng đảng khác trực thuộc thành phố Ban Sơ, vẫn phục vụ cho công ty như trước, sẽ có người đưa thuốc điều trị tương ứng cho anh, hai là quay về công ty, chuyển sang làm hậu cần."

"Garibaldi" đã bị bại lộ ở thành phố Ban Sơ, không thể ở lại nữa.

Vẻ mặt Giuseppe chợt ngây ra:

"Quay về công ty..."

Tương Bạch Miên thấy thế, như có điều hiểu ra, hỏi:

"Có phải anh chưa từng đến công ty không?"

"Đúng vậy, cha tôi là nhân viên của công ty, ông ấy hi sinh ở thành phố Ban Sơ, tôi tiếp nhận công việc nhân viên tình báo của công ty từ ông ấy."

Nhân viên mà công ty phái ra ngoài phần lớn đều đã kết hôn... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu, không nói ra miệng.

Tương Bạch Miên khẽ đảo mắt, gặng hỏi một câu:

"Cha anh ở thành phố Ban Sơ bao nhiêu năm?"

"Sắp hai mươi năm rồi thì phải?" Giuseppe nhớ lại rồi nói: "Cách vài năm ông ấy sẽ quay về công ty báo cáo công việc một lần, tôi còn chưa đến lúc."

Nhân viên được công ty phái ra ngoài không phải đều đặt ba đến năm năm làm một chu kỳ sao? Trừ phi bản thân tự xin, hẳn là sẽ không được phái ra ngoài làm nhiệm vụ giống nhau nữa..." Long Duyệt Hồng nhớ lại quy định liên quan.

Tương Bạch Miên không nói thêm gì nữa, thành khẩn đề nghị:

"Anh có thể nhân cơ hội này về công ty báo cáo công tác, đến lúc đó rồi đưa ra quyết định ở lại hay đến nơi khác làm nhân viên tình báo."

Giuseppe im lặng một lát, chậm rãi gật đầu nói:

"Được."

Quyết định chuyện này xong, Tương Bạch Miên nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Công ty nói phải mau chóng đàm phán với "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh"."

Đàm phán? Long Duyệt Hồng lặp lại từ này trong lòng.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Công ty còn cung cấp một ít tin tức về "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh"."

"Đứng đầu tôn giáo của họ được gọi là "Ứng thân phật", đã tiến vào thế giới mới từ lâu, dựa vào phân hóa ý thức để duy trì cơ thể ở trên Đất Xám, cho nên, người này quanh năm ngủ say, thỉnh thoảng mới hoạt động."

"Quanh năm ngủ say?" Long Duyệt Hồng không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà.

Nếu miếu Sikhara là tổng bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", thì "Ứng thân phật" trên lý thuyết hẳn là đang ngủ say trong một căn phòng ở nơi này.

"Giống với Diêm Hổ." Thương Kiến Diệu hăng hái nói.

Nghe thấy câu này của anh, vẻ mặt Bạch Thần chợt nghiêm lại, lặp lại lời tương ứng:

"Không thể ở các nơi khác trên đảo quá ba ngày, không thể ở khu vực gần miếu thần quá nửa tiếng đồng hồ, không thể ở trong miếu thần quá mười lăm phút."

Đây, đây là những việc cần chú ý khi thăm dò miếu thần của Diêm Hổ mà công ty đã đưa ra... Nếu, nếu vị "Ứng thân phật" kia có cùng trạng thái với Diêm Hổ, vậy thì những việc cần chú ý này hẳn là cũng áp dụng... Chúng, chúng ta đã ở nơi này một ngày rưỡi rồi! Trong lòng Long Duyệt Hồng chợt căng thẳng, nảy ra đủ loại suy nghĩ.

"Hẳn là có sự khác biệt, ít nhất tăng lữ trong ngôi miếu này đều không sao." Tương Bạch Miên trấn an tổ viên.

Thương Kiến Diệu cũng nhìn về phía Long Duyệt Hồng, nghiêm túc nói:

"Anh đừng nói chuyện."

Long Duyệt Hồng ngậm chặt miệng lại.

Tương Bạch Miên lại cúi đầu, đọc nội dung tiếp theo trong điện báo:

"Lúc "Ứng thân phật" ngủ say, sự vụ cụ thể trong "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" sẽ do thủ tịch trong "Người viên giác" chủ trì."

Thủ tịch đêm qua viên tịch? Đám người Bạch Thần, Long Duyệt Hồng rốt cuộc cũng hiểu thủ tịch đại diện cho điều gì.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, qua một hồi mới nói với vẻ mặt nghiêm trọng:

"Nói cách khác, vị kia chính là người mạnh nhất của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" trên bề nổi, cái chết của ông ta sẽ trở thành một sự đả kích lớn đối với sự cân bằng của thành phố Ban Sơ..."

Nội dung điện báo dừng ở đây, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" bận rộn làm chuyện khác.

Thi thể tăng lữ được giữ ở tư thế trang nghiêm, làn da lấp lánh màu vàng kim được khiêng vào tháp thiêu.

Trước khi cửa lò bằng thép đóng lại, gương mặt của thi thể này đột nhiên vặn vẹo, trở nên vô cùng dữ tợn.

Rầm!

Khi cửa lò đóng lại, bên trong vang lên một tiếng hét thảm thiết thê lương.

Long Duyệt Hồng mở bừng mắt, bị cơn ác mộng dọa sợ đến nỗi đầu tóc ướt đẫm mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận