Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 703: Cấp cứu

Người Long Duyệt Hồng vừa đỏ vừa đen, rất nhiều chỗ có thể gọi là máu thịt lẫn lộn.

Hắn nằm ở đó, trông có vẻ không có bất cứ động tĩnh gì.

Thương Kiến Diệu không thử lay hắn tỉnh như bình thường, sau khi kiểm tra qua các vết thương thì lập tức lấy thuốc sinh học Feca từ trong hộp cấp cứu ra, tiêm vào trong người hắn.

Là một thế lực lớn có sở trường về sinh học và y tế trên Đất Xám, không thể không nói "Sinh vật Bàn Cổ" khá xuất chúng về phương diện này, hiệu quả của Feca cực nhanh, Long Duyệt Hồng vốn trong trạng thái thở thì ít hít thì nhiều chẳng mấy chốc đã ổn định lại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng lấy những vật phẩm khác trong hộp cấp cứu ra, xử lý qua các vết thương lớn nhỏ trên người Long Duyệt Hồng.

"Sắp bọc anh ta thành xác ướp rồi..." Sau khi Tương Bạch Miên trở lại bình thường, cũng chạy tới bên này.

Cô lấy bông băng từ tay Thương Kiến Diệu, ngay tại hiện trường làm mẫu cho anh biết cái gì gọi là cấp cứu chiến trường tiêu chuẩn.

Thương Kiến Diệu cũng không hiếu thắng, tháo ba lô chiến thuật xuống giúp Tương Bạch Miên, lấy hộp y tế của cô ra, bổ sung vật tư mà hiện trường đã dần thiếu hụt.

Ở phía khác, Bạch Thần rốt cuộc ngừng cắn xé, ngẩng đầu lên.

Trên mặt cô đầy máu, lại bị nước mắt chảy ra tạo thành mấy vệt dài.

Asus gần như không còn hơi thở, máu phun ra khắp nơi.

Bạch Thần lấy lại lý trí, cuống quýt đứng dậy, nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Thấy Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều đang cấp cứu, trên mặt không có biểu cảm đau thương nào, cô cũng an tâm hơn chút, cúi người nhặt "Liên hợp 202" cách đó không xa, giơ lên ngắm ngay vào đầu Asus.

Phù, Bạch Thần thở hắt ra, bóp cò.

Pằng! Pằng! Pằng!

Cô bắn liền ba phát, cũng chỉ ba phát đã khiến đầu Asus nát bét như quả dưa hấu vỡ.

Làm xong việc này, Bạch Thần vội vàng chạy tới bên cạnh Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.

Cô thấy việc cấp cứu vẫn còn tiếp tục, bản thân lại không xen vào được, bèn mau chóng xách "Liên hợp 202", chạy về phía phòng ngủ, bắn thêm mấy phát vào Christina, không để lại chút tai họa ngầm nào.

Sau đó, cô xé ga trải giường, chăn trong phòng ngủ, làm một cáng cứu thương vô cùng thô sơ.

Lúc này, Tương Bạch Miên đã cấp cứu chiến trường xong, nghiêng đầu nói với Thương Kiến Diệu:

"Phải mau chóng làm phẫu thuật."

"Mau làm một cáng cứu thương, khiêng Tiểu Hồng vào trong xe."

Trạng thái của Long Duyệt Hồng bây giờ không thích hợp để cõng, cũng không thích hợp đỡ, việc này đều dễ khiến vết thương của hắn xấu đi.

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, Bạch Thần đã kéo cáng cứu thương thô sơ từ trong phòng ngủ ra.

Có đồng đội vừa ăn ý vừa nhiều kinh nghiệm tốt ghê... Tương Bạch Miên thầm khen một tiếng, kiềm chế tâm trạng lo lắng, gọi Thương Kiến Diệu, cẩn thận di chuyển Long Duyệt Hồng lên cáng.

Trong lúc họ bận rộn, Bạch Thần chạy đến bên cạnh thi thể Asus, lấy ra một đóa hoa khô như thẻ đánh dấu sách từ trong túi áo trước ngực hắn.

"Có muốn không?" Cô vội vàng hỏi Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu hỏi ngược lại:

"Nó có thể khiến vết thương của Long Duyệt Hồng nhẹ đi à?"

"Không thể." Bạch Thần trả lời.

Tác dụng của thứ này là "Bạo phát dục vọng", dùng trên người bị thương nặng, là sợ hắn chết không đủ nhanh à.

"Vậy không cần." Thương Kiến Diệu không cảm thấy có gì đáng tiếc.

Bạch Thần không nhiều lời, ném "Ngọc sáu giác quan" về lại cho Thương Kiến Diệu, sau đó nhặt vũ khí thuộc về "Tổ điều tra cũ", cầm bông hoa khô kia xông vào nhà vệ sinh, ném nó vào cống thoát nước.

Sau khi cố định Long Duyệt Hồng đang hôn mê lên băng ca xong, Tương Bạch Miên bảo Bạch Thần khiêng đầu còn lại.

Cô nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh phụ trách yểm trợ."

Nói đến đây, cô nở nụ cười hơi đáng sợ nhưng không có chút vui vẻ nào:

"Cầm dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!"

"Được." Thương Kiến Diệu không những cầm dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" mà còn đeo "Ngọc sáu giác quan" lên cổ tay trái.

Vật phẩm giống như được bện bằng tóc đen kia đã hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng, chỉ cần đụng nhẹ vào là rơi lả tả xuống.

Năng lực của "Vòng gây mù" đã tiêu hao hết, còn nhanh hơn dự liệu của Thương Kiến Diệu.

Không kịp kiểm tra trên người Christina có vật phẩm gì đáng giá không, "Tổ điều tra cũ" giành giật từng giây, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tương Bạch Miên quét mắt ra xa, chỉ thấy trên hành lang có một người đàn ông hôn mê, tín hiệu điện sinh vật ổn định, trong thời gian ngắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Cô thu lại đường nhìn, dưới sự bảo vệ của Bạch Thần và Thương Kiến Diệu, đưa Long Duyệt Hồng vào thang máy, đi thẳng một mạch xuống tầng dưới cùng.

Lúc này, không biết nhà ai báo cảnh sát, mấy thành viên của "Bàn tay trật tự" đã tụ tập dưới lầu.

Tương Bạch Miên trước khi tới đã ngụy trang nhất định, khiêng cáng cứu thương, không hề hoang mang đi tới, nói với vài thành viên của "Bàn tay trật tự":

"Trên lầu có hai tên côn đồ, nghi là mục tiêu truy nã. Bọn chúng đã đấu súng với chúng tôi, đả thương một đồng đội của chúng tôi."

Lúc cô nói những lời này vô cùng đường hoàng, thậm chí còn mang theo chút uy nghiêm của cấp trên.

Sau khi "Tổ điều tra cũ" ra khỏi phủ tướng quân, vẫn luôn mặc đồng phục của quân phòng thủ thành phố, hơn nữa còn có giấy chứng nhận và công văn!

Thấy Thương Kiến Diệu lấy giấy chứng nhận ra, một quản lý trị an trong đó vội vàng hỏi:

"Vậy hai tên côn đồ thế nào rồi?"

"Đã bị đánh gục, các anh đi xử lý hiện trường đi." Tương Bạch Miên ra lệnh.

Lúc này ngoại hình của cô khá giống người Hồng Hà, nhưng vẫn nhìn ra được rất xinh đẹp.

Mấy thành viên của "Bàn tay trật tự" không nghi ngờ, rầm rầm lao về phía thang máy.

Tương Bạch Miên dẫn theo Bạch Thần, bước chân như bình thường, thân hình ổn định khiêng cáng cứu thương, ra khỏi nhà trọ, tìm thấy chiếc xe jeep màu xanh lục của nhà mình đang đỗ gần đó.

Sau khi bố trí xong cho Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu canh chừng, Bạch Thần lao vào chỗ ghế lái, khởi động xe.

"Đi đâu?" Cô gấp gáp hỏi.

Tương Bạch Miên đánh giá khoảng cách:

"Đến phố Antana, tìm phòng khám phi pháp."

Nơi này đến phố Antana còn nhanh hơn quay về khu Kim Bình Quả, hơn nữa, cho dù tìm được tướng quân Forcas, cũng phải mất nhiều thời gian mới có bác sĩ, chẳng thà trực tiếp đến phòng khám phi pháp cho tiện.

Về phần trình đọ, bác sĩ phòng khám phi pháp không dám nói đến những thứ khác, nhưng xử lý vết thương do đạn bắn, nổ bom thì tuyệt đối là chuyên gia trong nghề, điều Tương Bạch Miên lo lắng nhất là thiết bị của bọn họ không đủ.

Bạch Thần không nói gì, đạp chân ga đến cực hạn, bão xe trong khu Thanh Cảm Lãm.

"Chậm chút." Tương Bạch Miên vội vàng thốt lên.

Bạch Thần không trả lời, vẫn giữ nguyên tốc độ lúc trước, dựa vào kỹ thuật lái cao siêu và việc quen thuộc đường mới miễn cưỡng không xảy ra tai nạn.

Tương Bạch Miên lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói:

"Dục tốc bất đạt, chưa nói đến chuyện có xảy ra tai nạn không, lái nhanh thế này, trong mắt phi cơ và máy bay không người lái ở trên trời chắc chắn sẽ cho là có vấn đề, đến lúc đó, bị "Bàn tay trật tự", quân phòng thủ thành phố chặn lại từng tầng từng lớp thì rắc rối to."

Bạch Thần cuối cùng cũng nghe lọt tai, thả chân ga ra, để xe đi chậm lại, khiến xe jeep không còn bắt mắt như trước nữa, nhưng vẫn khá nhanh.

Tương Bạch Miên nghiêng người sang, nhìn ghế sau, nói với Thương Kiến Diệu:

"Tất cả thuốc Feca đều đưa cho anh, lát nữa nếu trạng thái của Tiểu Hồng có gì bất ổn, thì anh tiêm ngay cho anh ấy một mũi, nhất định phải để anh ấy gắng gượng được đến phố Antana."

Về phần quá liều có thể gây ra vấn đề, hiện giờ không cần phải đến ý nữa.

"Được." Thương Kiến Diệu trả lời rất ngắn gọn, không giống bình thường.

Tương Bạch Miên lấy lại bình tĩnh, sử dụng máy thu phát vô tuyến điện, báo tình huống bên này cho Gnawa, nói với ông ta rằng tiếp viện có lẽ sẽ đến chậm, đồng thời xác suất cao là chỉ có hai người, bảo ông ta dẫn theo Hàn Vọng Hoạch, Tăng Đóa quyết đoán hành động, nếu không được thì chờ tập hợp, sau đó lại nghĩ cách,

Bởi vì buổi mít-tinh công dân gây ra bạo động và cuộc lục soát sau đó, trên đường đều không nhiều xe cộ lắm, "Tổ điều tra cũ" mất chưa đến mười lăm phút đã lái xe jeep đến phố Antana."

Đại đa số cửa hàng ở đây vẫn đang đóng cửa, mấy tay anh chị còn chưa giải trừ cảnh báo, bò ra khỏi hang ổ.

Bạch Thần không để ý đến chuyện này, cho xe dừng lại trước phòng khám lần trước Hàn Vọng Hoạch khám bệnh.

Cửa phòng khám cũng đang đóng chặt, nhưng ở chỗ tầng hai có động tĩnh nhất định truyền ra.

Tương Bạch Miên đẩy cửa xe đi xuống, vỗ mấy cái vào cánh cửa cuốn mành của phòng khám.

Trong tiếng rầm rầm, không có ai đám lại.

Tương Bạch Miên không lãng phí thời gian, rút "Liên hợp 202" ra, bắn mấy phát vào ổ khóa trên cửa.

Sau ba tiếng "pằng, pằng, pằng", cô cúi người xuống, tay trái giơ lên, dễ dàng nhấc cửa ra.

"Xuống đây!" Cô quay đầu hô lên với lầu hai.

Bác sĩ của phòng khám phi pháp đeo kính viền vàng trên lầu liếc nhìn xuống cửa sổ, thấy trên đường có một người đàn ông cao lớn đang xách súng phóng lựu canh chừng, nhất thời bỏ qua ý định nhảy lầu chạy trốn.

Hắn ta thấp thỏm đi xuống tầng một, nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Có, có chuyện gì không?"

"Biết phẫu thuật không? Chúng tôi có người bạn bị thương trong vụ nổ." Tương Bạch Miên hỏi, lời ít ý nhiều.

Bác sĩ đeo kính viền vàng vốn định nói không biết, nhưng liếc thấy tư thế của đối phương, lại không dám qua loa lấy lệ.

Nòng súng đen kịt sâu thẳm thực sự rất đáng sợ!

"Có thể, nhưng tôi không phải Chấp tuế, vụ nổ quá nghiêm trọng thì không cứu được." Hắn ta đề phòng trước.

"Khiêng Tiểu Hồng vào đây." Tương Bạch Miên ra lệnh cho Thương Kiến Diệu và Bạch Thần.

"Vậy tôi ra phòng phẫu thuật đằng sau chuẩn bị." Bác sĩ phòng khám phi pháp chỉ vào khu vực đằng sau phòng khám.

Tương Bạch Miên không để hắn ta hành động một mình, sợ hắn ta tìm cơ hội chạy mất.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ những thiết bị tương ứng, gọi trợ lý xuống hỗ trợ, bác sĩ nhìn Long Duyệt Hồng được khiêng lên bàn mổ.

Hắn ta tỉ mỉ kiểm tra một phen, thốt lên:

"Còn sống?"

Vết thương thế này, chỉ cần tố chất cơ thể kém một chút sợ là đã chết ngay tại trận rồi.

"Chúng tôi có thuốc tiêm cấp cứu." Tương Bạch Miên đặt Feca còn thừa vào bên cạnh: "Cứ việc dùng."

Bác sĩ không nói nữa, bắt đầu công việc.

Thấy động tác của hắn ta thành thạo, không hề lạ lẫm, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đeo găng tay y tế lùi về sau vài bước, tránh quấy rầy đến đối phương.

Phẫu thuật một hồi, bác sĩ phòng khám phi pháp lên tiếng nhắc nhở:

"Xử lý hiện trường của các cô không có vấn đề gì, tố chất cơ thể của người bị thương cũng không tệ, vận may lại tốt, bên tôi có nhóm máu phù hợp truyền cho anh ta, hi vọng sống sót không nhỏ."

"Nhưng anh ta nhất định sẽ bị tàn phế, cánh tay phải cơ bản không giữ được."

Tương Bạch Miên nghe vậy, vừa thương xót vừa lờ mờ nhớ lại một vật phẩm đã bị tiểu đội quên rất lâu rồi.

Thương Kiến Diệu thì trực tiếp nói:

"Chúng tôi có một cánh tay người máy, anh có thể lắp giúp không?"

Lúc trước "Tổ điều tra cũ" có giao dịch với lái buôn vũ khí Lehman của "Công nghiệp liên hợp" được một cánh tay người máy đa chức năng loại hình T1.
Bạn cần đăng nhập để bình luận