Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 730: Cái giá phải trả

Tổ hạng mục C-14, tầng ba tòa nhà ngầm.

Tương Bạch Miên đeo ba lô chiến thuật, gặp được Mai Thọ An.

"Miên Miên tới đấy à?" Mai Thọ An nở nụ cười hiền hòa: "Đội ngũ phụ trách làm ốc tai sinh học cho con cùng thiết bị và dụng cụ tương ứng đều đã chuẩn bị xong, các chú đã xin cho con làm tất cả trong một lần, tránh con phải chịu thêm tội."

Dựa theo quy trình đã định, vào bước cuối cùng của thí nghiệm người thức tỉnh, Tương Bạch Miên sẽ được gây mê, tiến vào giấc ngủ say, Mai Thọ An định chia làm hai phần, nửa trước để cho cô thức tỉnh, nửa sau sẽ cấy ghép ốc tai sinh học.

Nếu sắp xếp theo thời gian thì hoàn toàn có thể thực hiện được.

"Cảm ơn chú, chú Mai." Tương Bạch Miên chân thành cảm ơn đối phương.

Cô chỉ sợ bị gây mê, mất đi tri giác, rơi vào bóng tối, không thể kiểm soát được bản thân, cho nên nếu có thể giải quyết trong một lần, cô chắc chắn sẽ tán thành hai tay hai chân.

Mai Thọ An gật đầu một cái, vẻ mặt dần nghiêm túc:

"Trước khi chính thức bắt đầu, có vài lời muốn nói với con."

"Con cũng biết tính nguy hiểm của hạng mục C-14 vô cùng thấp, nhưng điều này không có nghĩa là hoàn toàn không có."

"Người tham gia thí nghiệm có xác suất 5 phần trên 1000 không tỉnh lại nữa, có 20% xảy ra các vấn đề, gồm lo nghĩ, bồn chồn, mất trí nhớ ngắn hạn, làn da rất dễ mắc các bệnh dị ứng trong thời gian ngắn, những vấn đề này sau khi điều trị, đại đa số đều chuyển biến tốt lên, có thể khôi phục trong tương lai dự kiến."

"Mà xác suất thành công của thí nghiệm, cũng chính là xác suất xuất hiện người thức tỉnh vô cùng bất ổn, đôi khi, một nhóm có hai ba người, đôi khi liên tục ba bốn nhóm không có một người thức tỉnh nào."

"Mặt khác, liên tục thí nghiệm, xác suất xảy ra các vấn đề sẽ tăng lên rất cao, gần như tương đương với tự sát."

"Bây giờ con suy nghĩ thêm một chút, còn có cơ hội đổi ý."

Dặn dò về các mối nguy hiểm xong, Mai Thọ An thở dài nói:

"Con đã D9 rồi, tiến vào cấp quản lý chỉ là vấn đề thời gian, nếu như con là con gái của chú, chú tuyệt đối không muốn con mạo hiểm như vậy."

Ẩn ý trong câu này của ông ta là: Miên Miên à, con phải cân nhắc đến tâm trạng của bố mẹ con.

Tương Bạch Miên vừa cười vừa nói:

"Chú Mai, chú cũng biết, con vẫn luôn ở bên ngoài, nhiệm vụ phụ trách đều nguy hiểm, xác suất tử vong không chỉ 5 phần trên 1000."

Nói là vậy, trên thực tế cô chưa từng bàn bạc với bà Tiết, lôi kéo ông Tương tiền trảm hậu tấu.

Mai Thọ An "ừm" một tiếng:

"Nếu con đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thì chú cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp bắt đầu đi."

Ông ta gọi một nhân viên nghiên cứu nữ đến, để cô ta dẫn Tương Bạch Miên đi thay quần áo, dù sao sau đó cũng phải phẫu thuật.

Tương Bạch Miên mang theo tâm thái mở mang kiến thức và nghiên cứu, tâm trạng khá ổn định, theo chỉ dẫn đi thay quần áo, cất ba lô, sau đó tiến hành xét nghiệm, đến khi có kết quả thì được tiêm một ống thuốc.

Tiếp đó cô liên tục được chiếu xạ ba loại tia sáng, đợi trong một căn phòng tối không có ánh sáng cũng không có tiếng động gần mười lăm phút.

Quy trình này khác với những gì Thương Kiến Diệu miêu tả lúc trước, có thể thấy được tổ hạng mục C-14 đã có nhiều cải tiến trong hơn một năm qua.

Đến cuối thí nghiệm, Tương Bạch Miên tiến vào một căn phòng được đúc bằng kim loại màu bạc trắng, có nhiều nhân viên y tế và thiết bị chờ ở bên cạnh.

"Nằm lên giường." Mai Thọ An chỉ vào giường mổ di động được cố định ở giữa căn phòng rồi nói.

Tương Bạch Miên gật đầu, đi tới, nằm xuống, một loạt động tác rất lưu loát liền mạch.

"Tiếp theo là tiêm thuốc gây mê." Mai Thọ An nói ngắn gọn một câu.

Cùng lúc đó, hai nhân viên y tế đã cầm sẵn hộp y tế, tiến vào căn phòng.

"Đợi đã!" Tương Bạch Miên đột nhiên giơ tay lên, ngồi dậy.

"Sao vậy?" Mai Thọ An hỏi với thái độ ôn hòa.

Tương Bạch Miên "a" một tiếng, lắp bắp hỏi:

"Có thể bật chút nhạc không?"

Vừa nghĩ rằng sắp rơi vào trong bóng tối không thể kiểm soát, cô lập tức căng thẳng.

Mai Thọ An hơi nhíu mày:

"Nhạc?"

Tương Bạch Miên mỉm cười lấy lòng:

"Chú Mai, chính là bật bài hát, để trạng thái tinh thần con thả lỏng một chút, đợi tiêm thuốc gây mê xong, các chú có thể tắt đi."

"Nhạc trong máy tính của con, máy tính của con trong ba lô, phiền chú gọi người lấy giúp con."

Mai Thọ An cho đến giờ vẫn luôn làm thí nghiệm dựa theo quy trình nghiêm ngặt, vốn định nói việc này liệu có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng hay không, nhưng nghe thấy Tương Bạch Miên nói là sau khi tiêm thuốc gây mê xong có thể tắt nhạc đi, bèn nuốt lại lời này.

Việc này không thành vấn đề, bây giờ chúng ta nói chuyện, bật thêm một bài hát bản chất cũng không khác nhau... Mai Thọ An suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói:

"Được."

Chẳng mấy chốc một nhân viên nghiên cứu nhận chìa khóa Tương Bạch Miên đưa cho, mang ba lô của cô tới.

Dựa theo lời dặn dò lấy cẩn thận làm trọng của Mai Thọ An, chiếc máy tính xách tay không được mang vào trong căn phòng đúc bằng kim loại bạc trắng, mà đặt ở lối vào.

Tương Bạch Miên hướng dẫn vài câu, nhân viên nghiên cứu không xa lạ gì với máy tính xách tay dễ dàng mở phần mềm phát nhạc.

"Còn nhớ ước mơ thời niên thiếu không?"

"Như đóa hoa mãi mãi không tàn."

"Theo ta trải qua bão táp mưa sa."

"Nhìn thế sự vô thường."

"Nhìn bể dâu đổi dời..."

Tiếng hát du dương vang lên, Tương Bạch Miên hít sâu hai lần, một lần nữa nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Qua vài giây, cô hơi hé mắt.

"Sao lại to thế?" Tương Bạch Miên lại ngồi dậy, chỉ vào ống tiêm, thốt lên hỏi.

"Tố chất của cô vượt xa người bình thường, lượng thuốc mê cần dùng đương nhiên phải khác." Nhân viên nghiên cứu phụ trách gây mê giải thích.

Tương Bạch Miên phản bác theo bản năng:

"Tôi cũng không phải là voi!"

"Chỉ nhiều hơn bình thường một chút thôi." Nhân viên nghiên cứu phụ trách gây mê trấn an một câu.

Tương Bạch Miên há miệng, do dự vài giây, nhắm chặt mắt lại, nằm thẳng xuống.

Nhắm mắt làm ngơ!

"Còn nhớ ước mơ thời niên thiếu không?"

"Như đóa hoa không tàn..."

Tiếng ca lặp đi lặp lại lẩn quẩn trong đầu óc cô, khiến cô ép buộc bản thân không ngồi dậy nữa.

Sau khi nhói lên một cái, cô biết cơn hôn mê và bóng tối đã ập xuống không thể tránh khỏi.

Trong lúc mơ màng, trước mặt Tương Bạch Miên xuất hiện ánh sáng.

Cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đi đến một nơi xa lạ.

Đây là một đại sảnh trống trải vô cùng rộng lớn, tường bốn phía lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, do kim loại màu đen đúc thành.

Phía trên đại sảnh là một mảng u ám, giống như bầu trời ban đêm.

Trên bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, chúng chậm rãi chuyển động, đan vào nhau tạo thành mười ba con sông mộng ảo.

Vô số ánh sao rơi xuống, ngưng tụ ra một bóng người mơ hồ ở giữa đại sảnh.

Bóng người này dang hai tay ra, đối xứng một cách nghiêm cẩn, giống như đang ôm lấy thế giới, lại giống như đang mô phỏng chiếc cân.

Giọng của "ông ta" to nhưng trống rỗng, vang vọng trong đại sảnh hết lần này đến lần khác:

"Một cái giá phải trả, ba lần ban ơn."

"Một cái giá phải trả ba lần ban ơn..."

Tương Bạch Miên thấy cảnh tượng này, đã hiểu đại khái mình đến nơi nào.

"Đại sảnh Quần Tinh"!

Nơi này giống hệt như "Đại sảnh Quần Tinh" mà Thương Kiến Diệu miêu tả!

Mình thức tỉnh rồi... Thí nghiệm thành công rồi... Tương Bạch Miên đầu tiên là vui vẻ, tiếp đó nảy ra nghi hoặc mãnh liệt.

Cô chưa bao giờ cảm thấy vận may của mình vượt qua những người khác, đã sớm chuẩn bị tâm lý thức tỉnh thất bại, kết quả, chuyện lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của cô.

Lẽ nào mình có điều kiện gì phù hợp với yêu cầu thức tỉnh? Hoặc là bọn mình đã điều tra khá sâu về nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, cho nên một vị hoặc một vài vị nào đó tặng cho chút "chút phúc"? Tương Bạch Miên luôn là người thông minh, mà người thông minh thường hay nghĩ nhiều, nghi thần nghi quỷ.

Cô lấy lại bình tĩnh, ép bản thân đặt sự chú ý vào bóng người giữa đại sảnh.

Nếu đã đến bước này, bất kể nguyên nhân là gì, cô chỉ có thể tiếp tục.

Đối với năng lực thuộc lĩnh vực thức tỉnh nào, Tương Bạch Miên thích đưa ra các phương án cũng đã nghĩ xong từ sớm.

Lĩnh vực mà cô khá vừa ý, cảm thấy có thể bổ trợ cho các đặc điểm khác của bản thân, cũng như tình huống cụ thể của tiểu đội gồm có "Trang Sinh", "Bồ Đề", "Bình Minh", "Mạt Nhân", "Gương Vỡ" và "Tư Mệnh".

Bởi vì trong đội ngũ đã có một người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh", hơn nữa thực lực còn rất mạnh, cho nên lúc liệt kê ra, cô đã loại bỏ tùy chọn này.

Lĩnh vực "Bình Minh", cô biết cái giá phải trả chỉ có hôn mê mang tính gián đoạn, tinh thần phân liệt và năm giác quan bất thường, hai cái giá phải trả trước cô hoàn toàn không thể tiếp nhận, không định lựa chọn, còn cái giá phải trả sau, tốt nhất nên theo hướng vị giác, nhưng nếu như vậy, cô cảm thấy bản thân sẽ mất đi rất nhiều lạc thú làm người, cuộc đời đã khổ như vậy, ngay cả một chút an ủi cũng không có, thì sớm muộn gì cũng bị trầm cảm.

Lĩnh vực "Mạt Nhân", Tương Bạch Miên biết cái giá phải trả là thiếu sót ký ức, giấc ngủ khó khăn và thiếu sự kiềm chế ở một vài phương diện nào đó, đây đều là những vấn đề cô cảm thấy rất ảnh hưởng đến trạng thái bình thường, cho nên cô đã loại bỏ lĩnh vực này thứ hai.

Lĩnh vực "Bồ Đề", Tương Bạch Miên cũng không muốn bị tinh thần thất thường, giác quan dị dạng, cũng không muốn không thể nói dối, thời khắc mấu chốt sẽ mang đến phiền toái lớn, về phần tăng cường dục vọng, cô cảm thấy bản thân không thể nào ra tay với các thành viên trong tiểu đội.

Lĩnh vực "Tư Mệnh", liệt tứ chi và thèm ngủ, Tương Bạch Miên đều không cân nhắc đến, cái giá phải trả đầu sẽ trực tiếp làm giảm sức chiến đấu của cô, cái thứ hai rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tư duy của cô, mà đặc điểm nhãn cầu dị thường, cô cảm thấy coi như có thể chấp nhận được, chỉ là khá xấu, nên đặt nó vào vị trí tiếp sau.

Lĩnh vực "Gương Vỡ", sợ ánh sáng, sợ nước, sợ gương đều quá ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, hơn nữa còn dễ bị phát hiện, Tương Bạch Miên bỏ qua đầu tiên, "chứng sợ hãi không gian hẹp" cũng vậy, cái chết của chủ nhân "thế giới hư cấu" trong ký ức cô vẫn còn như mới, còn lại mù mặt và mù đường, cái trước dễ không phân biệt được địch ta, quá nguy hiểm, cái sau có thể cân nhắc...

Trong lúc suy nghĩ biến đổi thật nhanh trong đầu, Tương Bạch Miên nhanh chóng lướt qua một lượt các tùy chọn vị giác dị thường, nhãn cầu cố định và mù đường.

Mười giây sau, cô đưa ra quyết định.

"Mù đường"!

Đây là cái giá phải trả cô có thể dựa vào vi mạch phụ trợ trong cánh tay nhân tạo để làm giảm ảnh hưởng tiêu cực.

Tuy việc này có lẽ sẽ làm giảm đi năng lực quan sát và ghi nhớ cảnh vật xung quanh của cô, nhưng trong trường hợp quan trọng, cô có thể vừa nhìn là "nhớ", không sợ quên, không sợ hỏng việc.

Mặt khác, luôn hành động theo đội nhóm cũng có thể tránh được vấn đề này một cách hữu hiệu.

Phù... Tương Bạch Miên thở hắt ra, đi tới trước người kia, ngẩn đầu lên, cao giọng nói:

"Tôi dùng sự mù đường của mình để đổi lấy năng lực."

Cô vừa dứt lời, trên cao lập tức có ba ngôi sao rơi xuống.

Chúng hóa thành ba quả cầu ánh sáng khác nhau, bay về phía người Tương Bạch Miên.

Trong những quả cầu ánh sáng này có một vài chữ viết, chúng lần lượt là:

"Ảo giác không gian", "mất nhận thức vật phẩm", "mất phối hợp kích thích".
Bạn cần đăng nhập để bình luận