Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 871: Huy hiệu

Sau khi đẩy cửa sổ ra, Tương Bạch Miên chống tay xuống nhảy ra ngoài, sau đó dựa vào năng lực giữ thăng bằng siêu tốt và những phần nhô ra trên tường cùng đường ống cung cấp nước, giống như một con nhện nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ tương ứng với căn phòng 214.

Trong quá trình này, cô thiếu chút nữa thất thủ vì còn đang mang theo "Tay phải hỗn loạn", cả người xuất hiện phản ứng đông cứng, không linh hoạt như ngày thường.

Cũng may cánh tay nhân tạo của cô bị ảnh hưởng yếu hơn, kịp thời phát lực ổn định thân hình, Tương Bạch Miên mới không từ tầng hai rơi xuống đất.

Tuy cô có thực sự rơi xuống tầng một, với độ cao này mà nói cũng sẽ không bị tổn thương quá lớn, nhưng chắc chắn sẽ khiến cô mất đi cơ hội tốt nhất để đối phó với người trong căn phòng 214 kia, lúc đó vấn đề sẽ rất lớn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi đi đến cửa sổ tương ứng với căn phòng 214, Tương Bạch Miên giơ tay ra, phá nát cửa sổ thủy tinh.

Trong tiếng loảng xoảng, Tương Bạch Miên giơ một tay che trước mặt, một tay bám vào khung cửa sổ, thả người nhảy vào.

Cô vừa đáp xuống đất, đột nhiên "ủa" một tiếng.

Bởi vì trong cảm ứng của cô, ý thức nhân loại và tính hiệu điện sinh vật của người trong căn phòng 214 kia nhanh chóng biến mất, hoặc nên nói là yếu bớt đi.

Dùng ngôn ngữ bình thường để nói chính là mục tiêu đang trong trạng thái hấp hối, có thể ngừng hô hấp bất cứ lúc nào.

Sao lại có chuyện này? Rõ ràng chỉ cướp đoạt ý thức của hắn... Tương Bạch Miên vừa sợ vừa nghi hoặc.

Cô đang muốn dựa vào ánh sao yếu ớt ngoài cửa sổ quan sát tình huống trong phòng, kết quả một bóng người xuất hiện phía sau cô, khiến tầm mắt cô tối sầm lại.

Thương Kiến Diệu theo tới, chắn ở ngoài cửa sổ.

Tương Bạch Miên quyết đoán lấy ra đèn pin vừa nhét vào túi áo để tiện leo tường, bật công tắc lên.

Tạch, một luồng ánh sáng vàng chiếu về phía trước, khiến cho cảnh tượng trong căn phòng đập vào mắt Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Hai chiếc giường đơn đặt ở bên trái, bên phải là một chiếc bàn dài và một chiếc tủ bằng gỗ.

Lúc này, một bóng người đang ngã ở chỗ giữa giường và bàn, hai mắt trợn tròn, phần dưới cơ thể loáng thoáng bốc ra mùi tanh hôi.

Hắn là một người đàn ông Đất Xám, mặc áo phông màu trắng cũ kỹ và quần dài màu đen, dường như còn chưa đến ba mươi tuổi, mặt hơi dài, tóc tai bù xù.

"Chết rồi..." Thương Kiến Diệu vừa đi qua cửa sổ vào phòng, vừa lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ: "Rõ ràng tôi dùng "cướp đoạt ý thức", chứ không phải là "tim chợt ngừng đập"."

Hiển nhiên suy nghĩ của anh và Tương Bạch Miên giống nhau: Đối thủ lợi hại như vậy không thể dễ dàng chết đi như thế, thậm chí không thể dễ dàng bị khống chế, ở giữa có lẽ có ẩn tình nhất định.

Nhưng sự thực là mục tiêu đã tử vong, ý thức nhân loại biến mất khỏi cảm ứng của Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.

"Kiểm tra một chút." Tương Bạch Miên nhanh chóng ra lệnh.

Cô bước nhanh vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, đưa tay trái ra cẩn thận kiểm tra.

Lúc này, bởi vì tiếng cửa sổ vỡ khá rõ rệt trong đêm tối, nhân viên trực ban của khách sạn nhận thấy động tĩnh, đi lên tầng, tìm ra nơi bắt nguồn, đám lính gác phụ trách giới nghiêm ở phía xa xa cũng đưa ánh mắt về phía bên này.

Nhanh chóng tra xét xong vết tích, Tương Bạch Miên có phán đoán bước đầu.

Cô hơi cau mày nói:

"Người này bị cướp đoạt ý thức, lúc ngã xuống hình như đầu bị va đập."

"Trên đầu hắn có vết tích giống như bị đánh, bên cạnh chân bàn cũng có vết tích lưu lại."

"Cho nên đây là cùng gặp sự cố bất hạnh? "Cướp đoạt ý thức" gây ra hôn mê khiến mục tiêu ngã xuống đất, đầu đã bị va đập ngoài ý muốn, mà hắn trường kỳ bị huyết áp cao đến bất thường, mạch máu ở đầu yếu ớt, chỉ va chạm như thế đã khiến nhiều khu vực xuất huyết, ngay cả thời gian cấp cứu cũng không có?"

Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:

"Cái giá phải trả của hắn thực ra không phải là huyết áp cao, mà là không may?"

Lúc trước mục tiêu uống hết thuốc hạ huyết áp trên người, phòng thuê lại gặp phải chuyện hoang đường bị ăn trộm sạch, hiện giờ chỉ ngã một phát đã khiến hắn mất mạng.

Tương Bạch Miên nhất thời không thể phản bác suy đoán của Thương Kiến Diệu.

Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của cô, đây là lần đầu tiên gặp phải người xui xẻo như thế.

Qua vài giây, cô mới thở hắt ra:

"Cái giá phải trả hẳn là huyết áp cao, nếu không thì một lần không uống cũng không bị nghiêm trọng như thế."

"Cho nên đừng thấy cái giá phải trả huyết áp cao có thể dựa vào thuốc hạ huyết áp để khống chế, chẳng khác nào là ăn gian, trên thực tế vấn đề không giảm đi chút nào. Có một vài chuyện đối với người khác mà nói có lẽ hoàn toàn không là gì, với hắn mà nói lại là chuyện lớn, chỉ cần không may một chút là không thể cứu vãn."

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu cảm thán: "Tôi cảm thấy tình hình của chúng ta bây giờ rất tốt."

Có thể nói ra những câu này chứng tỏ là không tốt lắm đâu... Tương Bạch Miên thầm nói, ánh mắt dừng trên ngực người chết.

Ở đó có một đeo một huy hiệu có ảnh người.

Ảnh người rất mờ, hoàn toàn không nhìn ra là ai, mặt ngoài nó đã loang lổ, dường như là đồ từ thời thế giới cũ.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, nói với Thương Kiến Diệu;

"Anh lấy đi, xác nhận tình huống."

"Tôi đề phòng chuyện bất trắc."

Thương Kiến Diệu cầu còn không được, lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay về phía huy hiệu cũ kỹ kia.

Anh vừa cầm lấy, cả người lập tức cứng đờ tại đó, ngay cả mắt cũng không thể chuyển động.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống một chút, khiến cô vẫn còn đang quấn chăn mà vẫn run như cầy sấy.

Không ổn! Tương Bạch Miên không hề do dự, nghiêng người về phía trước, đưa tay phải cầm lấy tay trái của Thương Kiến Diệu.

Nơi đó có đeo "Ngọc sáu giác quan"!

Dựa vào "Ngọc sáu giác quan", Tương Bạch Miên nhìn thấy phía trước Thương Kiến Diệu, chỗ huy hiệu, có một bóng đen đang cố gắng từ hư vô chui ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng giống hình người!

Nó nối liền với Thương Kiến Diệu, đã có một phần xâm nhập vào cơ thể anh.

Chợt nhìn lại, việc này giống như phía trước người Thương Kiến Diệu mọc ra một ác quỷ, một ác quỷ tới từ địa ngục chứ không phải là hiện thực!

Tương Bạch Miên giơ tay trái lên, bắn ra dòng điện cao thế về phía bóng đen trên chiếc huy hiệu kia, không giữ lại chút nào.

Xẹt!

Vô số hồ quang điện phun ra, bắn liên tiếp về phía bóng đen kia.

Mùi khét cũng theo đó tràn ra khắp phòng, căn phòng chợt bị rọi sáng rốt cuộc đã khiến nhân viên khách sạn để ý đến.

Cuối cùng, trong "đường nhìn" của Tương Bạch Miên, bóng đen kia rút về hư vô, trong huy hiệu không còn thứ quái dị nào chui ra nữa, bên ngoài càng thêm loang lổ.

Đôi mắt Thương Kiến Diệu trở lại bình thường, cảm khái mà không sợ hãi chút nào:

"Rất giống ngài Dimarco, nhưng cảm thấy mạnh hơn khá nhiều."

"Nhưng cảm giác mạnh này không có phản ứng xảy ra... bởi vì cách tiếp điểm của "Thế giới mới"?" Tương Bạch Miên cũng đã biết đại khái chuyện gì vừa xảy ra.

Một vị trong "Thế giới mới" cố gắng dùng chiếc huy hiệu làm vật trung gian, "đoạt xá" Thương Kiến Diệu!

Mà nhìn từ việc người chết đeo huy hiệu vẫn không bị "đoạt xá", vị ở "Thế giới mới" kia có quan hệ khá sâu với hắn, nếu như hắn bị "bám thân", sau khi chết, "đoạt xá" không cần phải dùng tiếp điểm của "Thế giới mới" để thực hiện nữa, cứ trực tiếp di dời là được.

Thương Kiến Diệu không trả lời, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào chiếc huy hiệu, không hề để ý đến lớp da trên cánh tay phải bị điện giật biến thành màu đen và mái tóc dựng đứng lên.

Trong khoảng cách gần như vừa rồi, anh khó tránh bị dòng điện cao thế Tương Bạch Miên phát ra ảnh hưởng đến, cũng may không bị chính diện.

"Năng lực là "Thiên nhĩ thông", cái giá phải trả là mất vị giác." Thương Kiến Diệu nhanh chóng có kết luận.

Anh đã thử dùng huy hiệu, nghe thấy nhân viên trực khách sạn bàn bạc gọi điện thoại cho Ủy ban quản lý trị an.

"Thiên nhĩ thông"? Thảo nào có thể theo dõi động tĩnh của bọn mình, kịp thời xử lý... Tương Bạch Miên như hiểu ra, đứng dậy quan sát tình huống trong căn phòng.

Điều khiến người ta chú ý nhất chính là chiếc máy tính và mấy thiết bị đặt trên bàn.

Dựa vào thủ đoạn của hacker để xâm nhập vào hệ thống phát thanh? Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, nói với Thương Kiến Diệu đang chơi "Thiên nhĩ thông" đến quên trời quên đất:

"Bỏ huy hiệu xuống, gọi điện thoại cho Ủy ban quản lý trị an, để họ tới tiếp nhận."

Trong địa bàn của "Quân cứu thế", rất nhiều chuyện "Tổ điều tra cũ" vẫn phải biết cách tránh né.

Vì thế, trong quá trình Thương Kiến Diệu gọi điện thoại, Tương Bạch Miên cố ý bảo anh nhấn mạnh đến sự tồn tại của ủy viên Hoàng với Đinh Linh.

Lúc người của Ủy ban quản lý trị an đến, Gnawa cũng chạy tới phòng 214, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thì ở trong phòng mình coi vật phẩm, đề phòng bất trắc.

Giờ phút này, trên hành lang toàn là nhân viên trực khách sạn mặt đầy vẻ cảnh giác, ngoài cửa sổ có mấy đội binh sĩ phụ trách giới nghiêm được điều đến, giữa không trung có những chiếc máy bay không người lái bay qua bay lại.

Hiệu suất làm việc của "Quân cứu thế" khá cao, không lâu sau, Đinh Linh và bảy tám người của Ủy ban quản lý trị an đã cùng nhau chạy tới "Khách sạn lớn Đất Xám".

"Không cần lo lắng, ủy viên Hoàng đã đến gần đây, các cô cứ nói sự thật là được." Đinh Linh quét mắt nhìn nhân viên Ủy ban quản lý trị an đang kiểm tra căn phòng và thi thể, nói với Tiết Thập Nguyệt và Trương Khứ Bệnh.

Tiếp đó chị ta lại bổ sung:

"Thực ra chúng ta đang đi tìm những người xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong mấy ngày gần đây, không ngờ các cô lại nhanh chóng định vị được mục tiêu như vậy, được đó!"

Tương Bạch Miên kể lại những điểm trọng tâm về chuyện nhóm người mình làm thế nào hỏi được đầu mối từ chỗ lão Trương đội nồi nhôm, làm thế nào trao đổi với quản lý khách sạn Thẩm Khang, làm thế nào kiểm tra xe của mục tiêu, trong đêm khuya vắng người, làm thế nào hồi tưởng lại đủ chuyện xảy ra ban ngày, đột nhiên nhận thấy ký ức xuất hiện sự mâu thuẫn.

Đương nhiên, cô đẩy "công lao" chủ yếu cho Gnawa, tránh để lộ năng lực và đặc điểm đạo cụ của mình và Thương Kiến Diệu.

"Có người máy này tốt thật." Đinh Linh cảm thán từ đáy lòng.

Đúng lúc này, một nhân viên Ủy ban quản lý trị an kiểm tra căn phòng đi tới, cau mày nói:

"Không tìm thấy đầu đạn hạt nhân."

"Trong xe cũng không có."

Tương Bạch Miên nghe vậy thì thầm hít vào một hơi.

Tình huống hiện nay là đã tìm được, bắt được người bị tình nghi, nhưng đầu đạn hạt nhân thì mất tích?
Bạn cần đăng nhập để bình luận