Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 937: Không lòng vòng

Tương Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Sử dụng năng lực đối với cấp trên không phải là một chuyện nhỏ. Bất cứ tổ chức nào cũng không dễ dàng tha thứ cho chuyện này."

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt hờ hững :

"Sau khi tiến vào "Hành lang tâm linh", công ty từng nói tôi có thể thăng cấp lên M1, nhưng bị tôi từ chối."

"Dựa theo tiêu chuẩn này, tôi và phó ban Tất Ngu cùng một cấp bậc."

Anh dừng lại một chút, trên mặt lại nở nụ cười:

"Hơn nữa người nên biết chắc hẳn đều biết tôi có bệnh tinh thần nghiêm trọng."

Lý do này đúng là vạn năng... Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ.

"Con người tôi như vậy, cho dù phạm phải sai lầm nào cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không liên quan gì đến cô." Thương Kiến Diệu nói với vẻ khá đắc ý: "Trước khi dẫn tôi đi gặp phó ban Tất Ngu, cô không thể dự liệu tôi sẽ phát bệnh ngay tại chỗ, hơn nữa đối với bệnh nhân tâm thần có giá trị như tôi, nhốt tôi lại, giết chết tôi đều không phải là cách tốt nhất để ép kiệt giá trị, nếu như tôi là ông chủ, là thành viên của ban giám đốc, chắc chắn tôi sẽ lựa chọn ném người như vậy lên Đất Xám, phải đi chấp hành hết nhiệm vụ nọ đến nhiệm vụ kia, giảm thời gian người này ở trong công ty xuống, để hắn đi gây tai họa cho các thế lực khác..." Giờ phút này, Tương Bạch Miên nghe mà muốn vỗ tay.

Cô thậm chí còn tự động bổ sung thêm một vài chi tiết cho Thương Kiến Diệu: Không thể hoàn toàn cấm đối phương quay trở về công ty, cứ cách một thời gian lại bảo anh ta quay về thăm người thân, để duy trì ràng buộc tình cảm.

Thấy Tương Bạch Miên im lặng không nói, Thương Kiến Diệu tiếp tục mê hoặc:

"Chúng ta sống ở công ty, lớn lên ở công ty, đây chính là nhà của chúng ta, đối với bất cứ chuyện gì có khả năng uy hiếp đến nhà, đều phải nghiêm túc đối đầu, không mang tâm lý may mắn, thà phạm sai lầm cũng không được bỏ qua."

Lời này giống như một mũi tên nhọn đâm vào chỗ mềm mại trong nội tâm Tương Bạch Miên.

Người của thế lực khác rất khó lí giải tình cảm của những nhân viên sinh ra và lớn lên ở "Sinh vật Bàn Cổ" dành cho nơi này, nhưng cùng là người như vậy, Thương Kiến Diệu rất hiểu điều này.

Trong một hoàn cảnh theo kiểu khép kín, tương đối ổn định, bản thân nó có thể khiến người ta nảy sinh lòng trung thành, càng đừng nói đến cha mẹ của Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cả đời là cư dân bản địa, lớn lên ở đây.

Qua mấy giây, Tương Bạch Miên trêu chọc:

"Không phải anh sử dụng năng lực với tôi đấy chứ?"

"Nếu không vì sao tôi lại chấp nhận một kế hoạch mạo hiểm, to gan, điên cuồng, phạm quy nghiêm trọng như vậy?"

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu gật đầu.

"Hả?" Tương Bạch Miên hơi sửng sốt.

Cô rất xác định trong những trường hợp vô cùng nghiêm trọng như thế này, Thương Kiến Diệu sẽ không sử dụng năng lực với mình.

Hơn nữa, trước khi Thương Kiến Diệu đưa ra lý do, trong lòng cô đã xuất hiện sự dao động, ngọn nguồn cũng là xuất phát từ sự coi trọng công ty đại gia đình này.

Trong lúc suy nghĩ, Tương Bạch Miên đã hiểu ra nguyên nhân Thương Kiến Diệu gật đầu: Anh ta không muốn để mình phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, coi sự phối hợp của mình là do năng lực "Dẫn dắt tư duy"..."

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên cảm thấy trong lòng ấm áp, vừa cười vừa nói:

"Vậy tôi cứ coi là thế nhé."

Thương Kiến Diệu cười theo, rất hài lòng.

Trưa thứ hai, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đã ra mắt gia đình, xin nghỉ đến Cục giám sát trật tự của tầng 495 đăng ký, trong phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ" chỉ có hai người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.

Cơ hội này khá tốt, Tương Bạch Miên cầm ống nghe lên, bấm số điện thoại phòng làm việc của phó ban Tất Ngu.

Sau khi kết nối, cô nghiêm túc nói:

"Phó ban, tôi là Tương Bạch Miên, có chuyện muốn báo cáo với chị."

Cô lại "vâng vâng" thêm hai tiếng trả lời câu hỏi ở đầu dây bên kia:

"Khá gấp, rất quan trọng."

"Được, vậy tôi đến ngay đây."

Đợi Tương Bạch Miên cúp điện thoại, Thương Kiến Diệu tò mò hỏi:

"Vì sao không nói rằng tôi sẽ đi cùng?"

Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra, giải thích đơn giản:

"Nếu như phó ban Tất Ngu quả thực có vấn đề, hẳn là sẽ biết anh đi theo, nhất định sẽ nghĩ cách đề phòng năng lực "Dẫn dắt tư duy" từ trước, đến lúc đó kết quả chúng ta thử ra khó nói được là thật hay giả."

Trong nụ cười của Tương Bạch Miên mang theo chút ý tự giễu, dù sao cô đã có mưu mô nhắm vào nội bộ "Sinh vật Bàn Cổ", nhắm hẳn vào lãnh đạo trực tiếp của mình.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho sự tính toán sâu xa của Tương Bạch Miên.

Sau đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, ra khỏi phòng 14, đi thẳng đến thang máy dẫn đến tầng 646.

Có Thương Kiến Diệu ở đây, Tương Bạch Miên không bị lạc đường, thuận lợi đi đến phòng làm việc của phó ban Tất Ngu.

Cốc cốc cốc, dưới sự giám sát của hai cảnh vệ vũ trang đầy đủ, cô gập ngón tay, gõ cửa phòng.

"Mời vào." Giọng của Tất Ngu truyền ra.

Tương Bạch Miên vặn nắm đấm cửa, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tất Ngu mặc áo sơ mi trắng gọn gàng chỉnh tề, phối với quần đen, ngồi phía sau chiếc bàn làm việc rộng rãi.

"Cậu ta?" Tất Ngu có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu nâu, nhìn thấy Thương Kiến Diệu bèn quay sang liếc Tương Bạch Miên với ánh mắt nghi hoặc.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Chuyện đó là do anh ta phát hiện ra, tôi sợ mình sẽ quên mất chi tiết quan trọng cho nên dẫn anh ta đi theo."

Giải thích xong, Tương Bạch Miên bắt đầu đợi phản ứng của phó ban Tất Ngu.

Nếu như chị ta rất bài xích việc trao đổi với Thương Kiến Diệu vào lúc này, vậy thì mức độ hiềm nghi của chị ta sẽ tăng lên rất nhiều.

Tất Ngu chậm rãi gật đầu một cái, chỉ về khu vực sofa:

"Ngồi đó nói chuyện đi."

Chị ta lập tức đứng dậy, cầm theo tách trà bằng sứ thiên thanh của mình đi tới.

Tương Bạch Miên dẫn theo Thương Kiến Diệu đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế sofa dài đối diện Tất Ngu, Tương Bạch Miên mào đầu trước:

"Phó ban, chuyện là thế này, thực ra lúc Thương Kiến Diệu gặp giám đốc Tô đã đề cập đến, nhưng sau đó chúng tôi lại có phát hiện mới, tôi cảm thấy cần phải báo cáo với chị."

Tất Ngu không hề che giấu vẻ hiểu ra của mình:

"Ý các cô là chuyện của Mục Nhân Kiệt?"

"Giám đốc Tô đã trao đổi với tôi, tôi đang phụ trách chọn người tin cậy để tiến hành kiểm tra tương ứng."

"Sao, các cô muốn gia nhập?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tôi đến đây để tiến cử mình", vô cùng thành khẩn, không hề có chút giả tạo nào.

Trong phương án của Tương Bạch Miên, bởi vì Tô Ngọc không thể tự mình đi kiểm tra, tất nhiên sẽ tìm cấp dưới đáng tin cậy, sắp xếp nhiệm vụ, mà xác suất giao cho Tất Ngu khá cao.

Tương Bạch Miên không ngờ Thương Kiến Diệu lại biểu hiện tự nhiên như thế, hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

Có lẽ đây là lợi ích của nhân cách phân liệt đi... Cô chỉ có thể cảm thán như vậy.

Tất Ngu cười đáp lại:

"Tôi sẽ cân nhắc, có hai người tham gia, với năng lực của hai người, kiểm tra sẽ đơn giản hơn nhiều."

"Ừm, không phải nói có phát hiện mới sao?"

Tương Bạch Miên cố gắng nhìn về phía Thương Kiến Diệu bên cạnh.

Thương Kiến Diệu biểu hiện như đang cân nhắc lời lẽ, sau đó nói bằng giọng không nhanh không chậm:

"Phát hiện mới kia thực ra có chút liên quan đến phó ban Tất Ngu, vốn nên để chị tránh hiềm nghi."

Trên gương mặt cười mỉm của Tất Ngu để lộ ra vẻ nghi hoặc rõ ràng.

Thương Kiến Diệu bày tỏ "lòng trung thành":

"Nhưng chúng tôi tin tưởng chị, giống như chị vẫn luôn tín nhiệm chúng tôi."

"Chúng tôi vẫn luôn ở cùng bên với chị, là đồng đội cùng một chiến hào với chị."

Vẻ mặt Tất Ngu dịu xuống, mỉm cười nói:

"Nói về phát hiện mới kia đi."

"Là thế này, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần của tiểu đội chúng tôi ở chung một chỗ, trong cùng một đêm đã nằm mơ giấc mơ giống nhau." Thương Kiến Diệu nói ra chuyện bất thường trước, tiếp đó mới nói: "Trong giấc mơ đó, họ phát hiện sở trưởng Mai Thọ An là người của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", sau đó nghĩ cách đến tìm chị, báo cáo chuyện này với chị, kết quả chị cũng là thành viên của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh"."

Tất Ngu buồn cười:

"Nằm mơ như vậy quả thật có vấn đề."

"Nhưng không thể người khác "nói" cái gì, chúng ta cũng đều tin cái đó, đúng không?"

Thương Kiến Diệu nghiêm mặt hỏi lại:

"Phó ban Tất Ngu, chị có phải người của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" không?"

"Đương nhiên không phải." Tất Ngu trả lời rất thoải mái.

Tương Bạch Miên thấy thế, khẽ thở phào một hơi.

Bởi vì vừa rồi trong lúc nói chuyện, Thương Kiến Diệu đã lặng lẽ sử dụng năng lực "Dẫn dắt tư duy", khiến phó ban Tất Ngu coi hai người là bạn bè đáng tin cậy, là đồng đội cùng nhau đồng sinh cộng tử, là thành viên cùng một tổ chức nhỏ.

Trong tình huống như vậy, nếu Tất Ngu đúng là người của giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh", chị ta sẽ cho rằng Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên cũng giống vậy, từ đó thản nhiên nói ra sự thật.

Người tạo ra giấc mơ kia có động cơ bất lương... Cũng may bọn mình không manh động, ơ, hiện giờ không gọi là manh động, gọi là xác nhận... Tương Bạch Miên thầm nói trong lòng.

"Vậy là tốt rồi." Thương Kiến Diệu vui mừng ra mặt: "Tư Mệnh tượng trưng cho cuộc sống mới, mà giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" coi thường tính mạng con người, tùy ý tước đi, vừa nhìn vào đã thấy là đi con đường sai lầm, là loại tụng sai kinh."

Tất Ngu nghe vậy thì mỉm cười, không đưa ra đánh giá.

Dựa theo phương án, Thương Kiến Diệu phải xác nhận thêm một bước.

Anh lại hỏi:

"Phó ban Tất Ngu, cô có tín ngưỡng Chấp tuế không?"

Tất Ngu đảo mắt nhìn hai người, mỉm cười đáp:

"Tôi quả thực có tín ngưỡng một vị Chấp tuế."

Tinh thần Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đột nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc của phó ban trở nên đông đặc.

"Vị nào?" Thương Kiến Diệu cười hỏi.

Tất Ngu ấn tay lên vị trí trái tim, nghiêm trang đáp:

"Đêm dài đằng đẵng, "Tư Mệnh" phù hộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận