Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1094: Phân công

Tương Bạch Miên không quan tâm đến việc những "Vô tâm giả" vẫn còn tự giết lẫn nhau.

Cô chỉ tập trung vào việc di chuyển, không cần phân biệt đường đi, không dừng lại.

Với phạm vi năng lực đã rộng hơn cùng với trang bị trên người mạnh khỏi phải nói, sau khi đánh lui ba đợt tấn công, cô đã thành công thoát khỏi thành phố nhỏ giống như "Thế giới mới" ngoài hiện thực này .

Tuy nhiên, điểm đến của cô còn khá xa so với vị trí mục tiêu cô đã dự định, cho thấy kể cả cô chỉ quan tâm đến hướng đi, cũng có thể xuất hiện sự sai lệch.

May mắn là điều này nằm trong dự kiến của cô, cô không hề ủ rũ, nhìn xuống bố cục của dãy núi và ngoại vi thành phố.

Chạy với tốc độ cực nhanh, cô mất chưa đến mười phút đã chạy hơn một nửa vòng tròn, nhìn thấy cánh cửa sắt màu đen nặng nề ở lối ra vào đường hầm.

"Tạm ổn..." Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhanh chóng mở cánh cổng, đi đến bên cạnh Thương Kiến Diệu, quỳ một chân xuống.

Tương Bạch Miên nhanh chóng hoàn thành quy trình, nhìn thấy bóng dáng của Thương Kiến Diệu, nhưng trước khi cô kịp nói gì, anh đã vẫy tay phải:

"Vừa vặn có việc muốn tìm cô!"

"Tôi cũng vậy." Thấy Thương Kiến Diệu vẫn vui vẻ như trước, trái tim Tương Bạch Miên nhất thời trở về vị trí cũ.

Lần này Thương Kiến Diệu rất có tinh thần khiêm nhường:

"Vậy cô nói trước đi."

Tương Bạch Miên cũng không từ chối, trực tiếp nói:

"Tôi đã phát hiện ra một số thứ trong tòa nhà hình vòng xoáy..." Cô bắt đầu từ nội dung của não người và các tờ ghi chú tương ứng, tiếp đến là xác của Triệu Đan Lâm, Winster Garand và khu vực mà cô hiện tại vẫn không thể vào được.

"Tôi đã gặp Winster Garand!" Thương Kiến Diệu vỗ hai bàn tay. Nếu không tư thế không cho phép, anh chắc chắn sẽ vỗ vào đùi mình.

"Anh đã gặp ông ta?" Tương Bạch Miên nghĩ rằng sau khi cuộc bạo động bắt đầu, Thương Kiến Diệu sẽ gặp nguy cơ trùng trùng, nhưng cô không ngờ anh lại nhanh chóng đối diện với Winster Garand - người được nghi ngờ là Chấp Tuế của tháng Tư, "Cái bóng vặn vẹo" - như vậy.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu thổn thức: "Ông ta vừa ăn bánh quy con gấu, vừa đe dọa tôi, may mắn là 'Bồ Đề' đã giúp tôi chống đỡ một trận, tôi mới có thể thoát ra."

Nói đến đây, anh nhấn mạnh:

"Winster Garand nghi ngờ là Chấp Tuế Cái bóng vặn vẹo của tháng Tư."

"Tôi đã đoán được rồi." Tương Bạch Miên rất bình tĩnh: "Nếu đúng như vậy, thì Triệu Đan Lâm, chủ quản hành chính của Viện nghiên cứu số 8, rất có thể là sếp tổng."

"Ồ." Thương Kiến Diệu phát ra tiếng thán phục: "Không hổ là sếp tổng."

Sau đó anh lại đưa ra một nghi vấn:

"Nhưng cô ta làm chủ quản hành chính của Viện nghiên cứu số 8, tại sao lại có thể trở thành sếp tổng của Sinh vật Bàn Cổ của chúng ta?"

"Điều này không liên quan đến nhau. Tương Bạch Miên kết hợp với những suy đoán trước đó, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sếp tổng phụ trách giao lưu giữa Viện nghiên cứu số 8 và các viện nghiên cứu khác, rất có thể biết về sự tồn tại của tòa nhà dưới lòng đất, biết có một nhóm người đang tiến hành nghiên cứu về gien. Sau khi trở thành Chấp Tuế, xem xét việc cơ thể của mình không thể bảo tồn, sẽ chết đi, có ý định thành lập Sinh vật Bàn Cổ, chuẩn bị cơ thể hoàn hảo cho bản thân, ừm, đây cũng là để nuôi nhốt thức ăn."

Nhân viên ban đầu của "Sinh vật Bàn Cổ" không phải là những người vào tòa nhà dưới lòng đất ngay sau khi thế giới cũ bị phá hủy, họ cũng đã trải qua sự bùng phát của "Bệnh vô tâm" và thế cục hỗn loạn, sau đó mới được một số người dẫn dắt, trốn vào lòng đất, thành lập "Sinh vật Bàn Cổ".

Về mặt thời gian, điều này phù hợp với suy đoán của Tương Bạch Miên.

"Đúng đúng đúng!" Thương Kiến Diệu lập tức bày tỏ sự tán đồng : "Chân Lý nói rằng, sếp tổng đã chuẩn bị một vài cơ thể phù hợp cho những Chấp Tuế và chuẩn Chấp Tuế muốn rời khỏi Thế giới mới."

"Chân Lý còn nói với anh về những điều này à?" Tương Bạch Miên cảm thấy khá ngạc nhiên.

"Anh ta nói rất nhiều..." Thương Kiến Diệu đột nhiên dừng lại, sau đó nói với giọng tức giận: "Anh ta lừa tôi!"

Nếu anh ta không lừa anh thì mới là không bình thường đấy... Tương Bạch Miên thầm thì trong lòng.

Cô phối hợp hỏi một câu:

"Anh ta lừa anh điều gì?"

"Anh ta nói trước khi có được cơ thể phù hợp, anh ta và các Chấp Tuế là thần linh, là sinh vật hoàn toàn khác biệt với loài người, vì vậy việc hút ý thức của nhân loại là điều đương nhiên." Thương Kiến Diệu nói với vẻ tức giận: "Anh ta còn nói vị trí của Chấp Tuế chỉ có mười ba, trong trường hợp bình thường, không ai có thể thay thế họ, vì vậy, họ có thể áp chế tất cả những người tỉnh thức, thiết lập một trật tự có lợi cho sự sinh tồn của nhân loại, lừa đảo!"

Bây giờ, mỗi Chấp Tuế đều có một lĩnh vực tương ứng với một bộ phận của não người, và do chức năng của các khu vực khác nhau trong não người có sự giao nhau, nên năng lực của các Chấp Tuế sẽ có một số điểm chung.

Khi loại bỏ nội dung về huyền học, chỉ còn lại khoa học, dù là Thương Kiến Diệu hay Tương Bạch Miên, đều không thể tìm ra lý do khẳng định một người tỉnh thức không thể trở thành Chấp Tuế.

Chỉ cần anh tuân thủ quy trình để phát triển khu vực tương ứng của bộ não, nâng cao thực lực của bản thân đến mức tối đa, thì anh có hy vọng trở thành Chấp Tuế.

Về cách khai phá, thành quả của Viện nghiên cứu số 8 chắc chắn sẽ có nội dung tương ứng, chỉ là có rủi ro lớn và tỷ lệ thất bại cao, nếu không thì các Chấp Tuế cũng không mất cơ thể trong thảm họa đó.

"Nếu bí mật này được lan truyền ra ngoài, dù sau lưng các phe phái lớn có sự kiểm soát của Chấp Tuế, những người tỉnh thức trong 'Hành lang tâm linh' cũng sẽ rục rịch, lúc đó, Viện nghiên cứu số 8 sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, là đối tượng bị tấn công vì 'mang ngọc có tội'." Tương Bạch Miên cảm thán từ đáy lòng.

Con đường "trở thành thần" đang nằm trước mắt, đại đa số mọi người đều không thể giữ bình tĩnh.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, lập tức hiểu ra:

"Chẳng trách 'Phó viện trưởng' nói rằng nếu bí mật họ bảo vệ bị tiết lộ, Đất Xám sẽ rơi vào sự hỗn loạn vĩnh hằng và thảm họa không ngừng."

"Đó chỉ là một khả năng, cuối cùng có lẽ sẽ hình thành cục diện một số ít người trở thành 'thần linh', cai trị những kẻ vô tri còn lại, còn về việc sẽ có bao nhiêu người chết trong quá trình đó thì không ai biết." Tương Bạch Miên nói dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của mình.

Cô không có thời gian để phân tích sâu hơn.

Không cho Thương Kiến Diệu cơ hội để kéo chủ đề lạc hướng, Tương Bạch Miên chủ động hỏi:

"Chân Lý còn nói với anh những gì nữa, tại sao anh ta lại nói với anh về những tình huống này?"

Thương Kiến Diệu nhanh chóng kể lại những điểm quan trọng trong cuộc trao đổi giữa mình và "Chân Lý" cho Tương Bạch Miên nghe.

"Có độ tin cậy nhất định, nhưng chi tiết chắc chắn chứa đầy lời nói dối." Tương Bạch Miên nói thẳng: "Một phần Chấp Tuế muốn thoát khỏi sự ràng buộc của 'Thế giới mới' và trở về Đất Xám có lẽ là sự thật, việc sếp tổng đã chuẩn bị một số cơ thể phù hợp cho họ cũng có thể là sự thật, phần còn lại, hoặc là được tô vẽ thêm, hoặc chỉ là lời hứa lèo, ít nhất tôi cảm thấy, họ vẫn có ý định thoát khỏi sự áp chế của 'Trang Sinh', mà một khi không còn bị 'Trang Sinh' áp chế nữa, những Chấp Tuế đã sớm biến thành sinh vật không phải nhân loại này sẽ làm ra chuyện gì, không ai có thể dự đoán được."

Dựa trên sự hiểu biết hạn hẹp của mình, ngoại trừ những lời nói dối rõ ràng như Chấp Tuế ban đầu đã là thần linh, cô không thể xác định được nội dung nào có thể là "Chân Lý" đang lừa Thương Kiến Diệu.

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Thương Kiến Diệu xin chỉ bảo theo thói quen.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nói: "Sau khi nghe ý kiến của phe muốn thay đổi hiện trạng, chúng ta nên tìm hiểu lý do của phe muốn duy trì tình hình. Nghe cả hai phía sẽ càng hiểu rõ tình hình, anh sẽ biết nên ra quyết định như thế nào."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay: "Ý tưởng hay."

Sau khi khen xong, anh chợt đổi giọng: "Nhưng những Chấp Tuế muốn duy trì tình hình hiện tại vừa gặp tôi, họ chỉ muốn lột da tôi, xé xác tôi, biến thành năng lượng tinh thần hấp thụ vào cơ thể, không cho tôi cơ hội trao đổi gì cả!"

"Cũng phải..." Tương Bạch Miên không bị khó khăn thực tế này cản trở, cô nghĩ suy rồi nói: "Trong số những Chấp Tuế muốn duy trì tình hình hiện tại, có những người thân thiện với chúng ta, chẳng hạn như 'Gương Vỡ', cô ta rất có thể là Lâm Toái. Nếu anh gặp được, có thể thử trao đổi với cô ta. Anh cũng có thể tìm hiểu xem tại sao 'Bồ Đề' lại ủng hộ phe muốn thay đổi hiện trạng, ừm, ông ta muốn các tăng lữ từ bỏ cơ thể, tiến vào 'Thế giới mới', việc này cũng rất kỳ quặc. Cuối cùng, anh nên hỏi trực tiếp nhân cách thân thiện của 'Trang Sinh', tại sao ông ta lại muốn thiết lập trật tự đó, ràng buộc các Chấp Tuế."

"Hiểu rồi." Thương Kiến Diệu trả lời với tinh thần sục sôi chiến đấu: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Để đảm bảo rằng tinh thần của mình không bị kiệt quệ trong vài giờ tới, Tương Bạch Miên không dám trao đổi quá nhiều, gật đầu và nói: "Được."

Cô đang chuẩn bị ngắt kết nối ý thức, Thương Kiến Diệu đột nhiên giơ tay lên: "Đợi một chút!"

Thấy Tương Bạch Miên nhìn về phía mình, anh nhanh chóng giải thích: "Cô vừa nói rằng năng lực người tỉnh thức xuất phát từ việc khai phá bộ não, mà khu vực mà cô hiện không thể vào có lẽ đang cất giấu những sản phẩm công nghệ cao kích thích bộ não, thúc đẩy con người tiến vào 'Vùng cấm của thần linh'?"

Tương Bạch Miên sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật: "Anh mới phát hiện ra à?"

Điểm trọng tâm mà cô chia sẻ rõ ràng chính là vấn đề này!

Thương Kiến Diệu cười nói: "Tôi chỉ muốn xác nhận."

"Sau này, cô hãy đưa cơ thể của tôi đến toà nhà hình vòng xoáy, chờ đến khi có thể vào khu vực đó, xem có thể sử dụng kết quả thí nghiệm ở đó để kích thích bộ não của tôi, để tôi từ 'Thế giới mới' thăng tiến lên cấp độ Chấp Tuế hay không."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một lát rồi nói: "Được."

Cô lại bổ sung thêm:

"Tôi suýt thì quên mất, tôi sẽ cõng cơ thể của anh đến khu nghiên cứu số 2, tránh việc phải chạy đi chạy về mỗi lần trao đổi, tiết kiệm thời gian."

Nếu cô không bị "mù đường" thì cũng không sao, với sự hỗ trợ của thiết bị khung xương quân dụng, việc đi lại chỉ mất chưa đến mười phút.

Nhưng tiếc thay, không có "nếu như".

"Vừa vặn!" Thương Kiến Diệu cười một tiếng, vẫy tay: "Cùng cố gắng nhé!"

Kết thúc cuộc trao đổi, Tương Bạch Miên đặt cơ thể của Thương Kiến Diệu lên phía sau thiết bị khung xương quân dụng, cố định chặt bằng dây đai.

Sau đó, cô kiểm tra lại các thuốc sinh học như Feca, rồi nhìn vào chiếc thùng gỗ chứa đầu đạn hạt nhân, nhấc nó lên, ôm trước ngực.

Tương Bạch Miên lập tức quay về lối ra của đường hầm, do dự vài giây, thở dài một hơi, sau đó chạy về phía thành phố nhỏ.

Trong "mê cung", Thương Kiến Diệu chậm lại bước chạy, một lần nữa mở các cánh cửa màu sắc khác nhau ở hai bên.

Cửa này qua cửa khác, anh không gặp ai cả.

Sau khoảng mười phút đi như vậy, ánh sáng trong mắt Thương Kiến Diệu đột nhiên ngưng đọng.

Phía trước anh, cuối hành lang, xuất hiện một cánh cửa màu đỏ như máu.

"Người đâu? Người đâu?" Thương Kiến Diệu rất thất vọng: "Tất cả đều bị cản lại rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận