Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 930: Đau lòng

Nhìn các cư dân trong khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu Số 4 đều tỏ vẻ lạnh lùng cứng đờ, khiến người ta sợ hãi, Thương Kiến Diệu sải bước đi tới.

Sau lưng anh khói mù bốc lên, dung nham đỏ thẫm chảy ra, cả khu vực cổng chính biến thành một miệng núi lửa vô cùng sinh động, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến một ngọn cây cọng cỏ trong khu vực nhà ở.

Hai bên giống như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mục tiêu đầu tiên mà Thương Kiến Diệu lựa chọn chính là bà cụ tóc bạc ngồi dưới bóng cây bóng mát, từng tán gẫu vào hôm trước.

Anh vừa tới gần, còn chưa kịp nói gì, bà cụ đã mang theo vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn chút căm hận đứng phắt lên, lui về sau hai bước.

Phụt!

Trên ngực Thương Kiến Diệu đột nhiên xuất hiện một vết thương!

Vết thương này do đạn gây ra, nhưng anh không nhận thấy người nổ súng ở đâu, "hệ thống cảnh báo tổng hợp" của thiết bị khung xương quân dụng cũng không hề phản ứng chút nào, viên đạn giống như từ hư không mà đến, hơn nữa còn có quy tắc, nó giống như đã được định sẵn sẽ trúng mục tiêu, muốn tránh cũng không được.

Thương Kiến Diệu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về phía ngực mình.

Nơi đó máu tươi trào ra, máu thịt lẫn lộn, có thể lờ mờ nhìn thấy trái tim đang co bóp.

Phát súng này khiến Thương Kiến Diệu cảm thấy vị trí trái tim vô cùng đau đớn, nhưng kỳ tích chính là rõ ràng vết thương nặng như vậy, lại không chí mạng.

"Có nói lý không vậy? Tôi đã mặc thiết bị khung xương quân dụng, trước ngực có tấm bảo hộ chống đạn bọc thép, làm sao có thể bị đạn bắn xuyên qua dễ như trở bàn tay như vậy? Cho dù là súng trường cũng không dễ dàng đến thế đâu!" Thương Kiến Diệu "thành thực" lẩm bẩm.

Anh lập tức vuốt cằm nói:

"Chẳng lẽ đây là cái được gọi là đả kích "đau lòng"?"

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" thò đầu ra từ bên cạnh, nói như hiểu ra:

"Bởi vì chúng ta đang đóng vai chủ nhân của căn phòng này, sau khi bị bà cụ trước mắt tỏ vẻ căm hận, giống như nhìn thấy một người xa lạ không được chào đón, ký ức tương tự được điều động ra, bóng ma tâm lý tiềm tàng cuộn trào lên, vì vậy cảm xúc đau lòng này thực thể hóa thành chuyện tim bị trúng một phát súng, mà chuyện liên quan đến cảm xúc, thiết bị khung xương quân dụng không thể ngăn trở, đồng thời cũng không có dấu hiệu nào, một khi phát sinh lập tức có phản ứng."

Đây là bóng ma tâm lý, rất nhiều chuyện không thể dùng logic hiện thực để giải thích, rất nhiều hình thức biểu hiện ra chỉ có ý nghĩa tượng trưng.

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cười khẩy một tiếng:

"Tố chất tâm lý của chủ nhân căn phòng này quá yếu đuối."

"Mới như vậy mà đã đau lòng gần chết?"

Anh ta mở miệng từ trán.

Thương Kiến Diệu "thành thực" không giành được quyền kiểm soát cơ thể, chỉ có thể đáp lại từ một bên vai khác:

"Nếu không thì làm sao lại diễn hóa thành bóng ma tâm lý?"

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Nếu quả thật là vậy, suy đoán của Đại Bạch chính xác rồi, bóng ma tâm lý ở nơi này thực chất là ký ức đau khổ khi chủ nhân căn phòng bị tất cả người quen, thậm chí gồm cả một bộ phận người nhà vứt bỏ, căm hận, thờ ơ."

"Xác nhận thêm một chút. Tôi cảm thấy chúng ta còn có thể chịu được hai ba lần đả kích "đau lòng" nữa." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" hăng hái muốn thử, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng kia.

Các Thương Kiến Diệu còn lại rút trở về cơ thể, tránh dọa đến mục tiêu, ảnh hưởng đến hiệu quả thí nghiệm.

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" lập tức đi về phía người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ở bên kia.

Anh bỏ mặt nạ bảo hộ ra, treo nụ cười trên mặt.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng không biểu cảm của người đàn ông chợt vặn vẹo, hét lên như bị bệnh tâm thần:

"Cút ngay!"

Xoẹt một tiếng, phần bụng được thiết bị khung xương quân dụng bảo hộ của Thương Kiến Diệu bị rách ra, mang theo cả tấm bọc thép và da thịt, phần ruột đầm đìa máu tươi trôi tuột ra, một phần đã bị đứt lìa.

Thiền sư Phổ Độ thay thế Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ", thở dài:

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề, đây là "đứt từng khúc ruột"."

"A ha "đứt từng khúc ruột" cũng không oán than..." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ, thích hát thích nhảy" cướp lại quyền điều khiển.

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt nhưng nhắt gan yếu đuối" rốt cuộc không nhịn được nữa, một lần nữa cho miệng nứt ra từ trán, thúc giục:

"Mấy người không xử lý vết thương à, không đau sao?"

"Bị thương ở tim" và "đứt từng khúc ruột" đều là cơn đau ở mức độ cao nhất.

"Vậy thì giao cho anh." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" lúc này nhường cơ thể ra.

Sau khi xử lý xong vết thương, Thương Kiến Diệu sờ cằm, lầm bầm:

"Hiện giờ có thể cơ bản xác định bản chất của bóng ma tâm lý này là hồi ức đau khổ đối với việc bị vứt bỏ của chủ nhân căn phòng."

"Nhưng đối diện với đau khổ lại tràn đầy nguy hiểm, nếu còn bị tổn thương giống như "bị thương ở tim" và "đứt từng khúc ruột", xác suất cao là chúng ta sẽ chết ở nơi này."

Hiện thực sẽ trở thành người thực vật.

"Thử cách khác xem." Thương Kiến Diệu "yếu đuối nhát gan" không muốn chịu thêm "bị thương ở tim" và "đứt từng khúc ruột" thêm lần nào nữa.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu loại hình phụ họa lập tức bày tỏ tán thành.

Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm nhưng tuổi tâm lý vẫn còn là đứa trẻ" rất sợ đau đớn, cũng thấy không thể lỗ mãng đối mặt với đau khổ.

Qua một hồi trao đổi, họ trấn áp thiền sư Phổ Độ "ta không vào địa ngục thì ai vào", và Thương Kiến Diệu "lỗ mãng", quyết định tìm hướng đi khác.

Thương Kiến Diệu "thích nói đùa" cười nói:

"Nếu bóng ma tâm lý của chủ nhân căn phòng là bị người nơi này vứt bỏ, căm hận, thờ ơ, vậy chúng ta cho người này được tiếp nhận một lần nữa không phải là được rồi sao?"

"Đây là thế mạnh của chúng ta!"

"Thử xem đi." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" đồng ý với phương án này.

Họ mười người hợp làm một, dựa vào thiết bị phóng đại âm thanh trong thiết bị khung xương quân dụng, hô to về phía người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng và khoảng một trăm người còn lại:

"Mọi người chung sống nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có chút tình cảm, tôi biết mọi người có nỗi khổ riêng, nhưng tôi không trách mọi người, tôi có thể chấp nhận được, hi vọng mọi người cũng vứt bỏ hồi ức không tốt đẹp kia đi, một lần nữa trở lại như lúc đầu..."

Anh trực tiếp sử dụng "Cấy ghép tư duy".

Mà để "Cấy ghép tư duy" có đầy đủ hiệu quả, anh đã giở bài tình cảm "mọi người quen biết đã lâu".

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng và khoảng một trăm người gần đó trên mặt dần dần nở nụ cười.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng nói lời tương tự với khoảng một trăm người ở chỗ khác, tránh họ phá vỡ hiệu quả của "Cấy ghép tư duy".

Một lần anh chỉ có thể ảnh hưởng đến từng ấy người, phải lặp đi lặp lại công việc này, đồng thời còn luôn phải chú ý không khiến người khác nghi ngờ.

Đổi thành thế giới hiện thực, những người này thấy đồng nghiệp, hàng xóm thay đổi thái độ một tám mươi độ, lúc đầu có thể còn nghĩ bài tình cảm của Thương Kiến Diệu có tác dụng, nhưng sau hai ba lần, nhất định sẽ nhận thấy sự khác thường, sẽ thử cảnh tỉnh những người bị ảnh hưởng, khiến "Cấy ghép tư duy" của Thương Kiến Diệu trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng đây là bóng ma tâm lý, chủ nhân căn phòng và những người ở nơi đây có lẽ chưa từng có sự tương tác tương tự, bản thân người này cũng thiếu trải nghiệm tương ứng, cho nên Thương Kiến Diệu có thể nhiều lần thuyết phục các nhóm người riêng biệt dưới ánh mắt vây xem của hàng trăm người, không bị phản tác dụng, thuận lợi hệt như đang tiến hành diễn thuyết.

Cuối cùng Thương Kiến Diệu hoàn thành "Cấy ghép tư duy" với toàn bộ nhân loại trong khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu Số 4.

Anh một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của mọi người, cảm nhận được thái độ thân thiết của đa số người, nhận được sự đối đãi nhiệt tình.

Tất cả lại trở về thời điểm trước khi xảy ra biến cố.

Nhưng bóng ma tâm lý ở đây vẫn không hề tan vỡ, vấn đề không được giải quyết một cách thực chất.

"Lẽ nào tiềm thức của chủ nhân căn phòng còn có thể phân biệt được thái độ lượng thứ và tiếp nhận của mọi người chỉ là giả, không muốn tin vào?" Thương Kiến Diệu vừa sờ cằm vừa thầm nói.

Đột nhiên anh chọn có linh cảm, lặp lại một câu nói:

"Không muốn tin tưởng..."

"Trong bóng ma tâm lý, mình đang sắm vai chủ nhân căn phòng, mình đã biết trước sự thân thiết trước mặt chỉ là giả tạo, là kết quả do cấy ghép tư duy mang tới..."

"Mình không tin, thì chủ nhân căn phòng cũng không tin."

"Thì ra cá lọt lưới chính là mình!" Thương Kiến Diệu "thành thực" đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nói.

Để không khiến bất cứ Thương Kiến Diệu nào quên đi, họ không dùng biện pháp Thương Kiến Diệu "Cấy ghép tư duy" cho Thương Kiến Diệu, mà quay trở lại giai đoạn đầu tiên, dùng mặt nạ bảo hộ của thiết bị khung xương quân dụng coi như một cái gương, tự thuyết phục mình:

"Các anh xem..."

"Ở đây cũng giống như quay trở về công ty."

"Mọi người mỉm cười rất chân thành, nói chuyện lại dễ nghe."

"Cho nên..."

Thương Kiến Diệu đồng thời hiểu ra:

"Đây không phải là nhà sao?"

Anh đi khắp nơi trò chuyện với mọi người, chậm rãi tổ chức một nhóm người khiêu vũ, một nhóm người hát hò, tận chức tận trách phát huy tác dụng của chủ quản trung tâm hoạt động.

Bầu không khí vui vẻ hoan ca dần dần bao phủ khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu Số 4.

Khách sạn "U Mộng", Tarnan.

Bà chủ Ainol ngồi trước quầy lễ tân, một tay chống cằm, xem phim truyền hình của thế giới cũ với vẻ không tập trung lắm.

Đột nhiên bà ta rùng mình một cái.

Vừa rồi trong lúc ngẩn người, bà ta đã nhớ lại một vài chuyện cũ chôn sâu trong đáy lòng, nhớ lại từng gương mặt vốn thân thiết hiền hòa nay lại lạnh lẽo cứng đờ.

Lúc vượt qua hòn đảo sợ hãi, thực ra bà ta đã buông bỏ được, nhưng trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh tương ứng, trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở chua xót.

Mà khác với lúc trước, đoạn ký ức ngắn vừa hiện ra trong đầu bà ta là: Mọi người đột nhiên mỉm cười với mình, vừa nhảy vừa hát, vô cùng niềm nở!

"Điều này càng khủng khiếp hơn, không biết à..." Ainol thấp giọng tự nói.

Sở dĩ bà ta nói như vậy là vì bà ta rất rõ ràng: Những người trong khu nhà ở đã chết vào lúc đó.

Người chết sẽ không thay đổi vẻ mặt, mỉm cười.

Căn cứ vào điều này, Ainol nghi ngờ có người xông vào căn phòng tâm linh của mình, đang thăm dò bóng ma tương ứng.

Vẻ mặt bà ta thay đổi mấy lần, cuối cùng bà ta hơi co người lại, lầu bầu:

"Xem phim, xem phim thôi, đợi người này thăm dò xong sẽ tự mình bỏ đi."

Cái giá phải trả của bà ta là "trốn tránh hiện thực".

Mãi cho đến khi tinh thần sắp kiệt quệ, phải lui ra khỏi căn phòng "506", Thương Kiến Diệu mới thoát khỏi hiệu quả của "Cấy ghép tư duy", tìm về phán đoán tương ứng.

Anh sờ cằm, nghi hoặc lầm bầm:

"Mình bắt mình tin cũng không được..."

"Vậy nên làm gì bây giờ?"

Lúc này, số 12 khu C tầng 349, Tương Bạch Miên cũng đang nghĩ về chuyện bóng ma tâm lý trong căn phòng "506".

Trong lúc mặc kệ cho suy nghĩ tự do bay lượn, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một vài nghi vấn:

"Chủ nhân của căn phòng "506" chắc hẳn là cư dân trong khu nhà ở của Viện nghiên cứu Số 4, hoặc từng ở đó một thời gian khá dài, và gần như quen thuộc tất cả mọi người ở nơi đó, có tình cảm nhất định."

"Vậy tại sao người này lại bị người trong khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu số 4 đồng loạt vứt bỏ, tại sao lại bị đối xử lạnh lùng, căm hận?"

"Rốt cuộc người này đã làm chuyện gì, gây ra họa gì?"

"Hoặc là đã phát hiện ra bí mật nào đó không nên phát hiện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận