Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 402: Vô thương bất gian

Lúc "Tổ điều tra cũ" trở lại doanh trại khách sạn, Lehman đã chờ ở bên ngoài cửa phòng "05".

Tay buôn lậu vũ khí có tướng mạo như nông dân đôn hậu này vừa thấy đám người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu xuống xe, đã ra nghênh đón, cười lấy lòng:

"Nghe nói các cô đã vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", gặp được Dimarco rồi?"

Trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy chờ mong.

Lần này hắn ta không mang theo vệ sĩ, để bọn họ đứng chờ ở đằng xa, bởi vì hắn ta đã suy nghĩ rõ ràng, sức mạnh của đội ngũ này vượt quá sức tưởng tượng của mình, có vệ sĩ với không có vệ sĩ chằng khác gì nhau.

Hắn ta nghĩ cho dù mình đem thiết bị khung xương quân dụng đặt cho khách hàng ra dùng cho bản thân trước thì cũng chẳng có ý nghĩa quá lớn, dù sao đối phương cũng có một bộ, hơn nữa, ở cự ly gần, thiết bị khung xương quân dụng làm sao mà chống đỡ được người thức tỉnh?

Cho nên chẳng bằng không mang theo vệ sĩ.

Theo cách nói của người Đất Xám thì chính là "đối đãi bằng chân thành".

Nghe Lehman hỏi, Tương Bạch Miên buồn cười trêu chọc một câu:

"Ông nhiều bạn thật đấy."

"Trong giáo đường Cảnh Giác cũng có bạn của ông?"

Lehman không phủ nhận, khẽ gật đầu nói:

"Thế nào? Dimarco nói thế nào?"

"Ông ta nói Halmir đã tìm được tình yêu của đời mình trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", sẽ không quay về mặt đất nữa. Nếu ông không tin có thể đến giáo đường Cảnh Giác, ông ta sẽ cho ông và Halmir nói chuyện qua cuộc gọi video." Lúc Tương Bạch Miên trả lời, thấy vẻ mặt Lehman có sự thay đổi khó mà kìm nén.

Hắn ta dường như có chút không tin, lại dường như có chút giận dữ, nhưng cuối cùng yên lặng khi nghe thấy có thể nói chuyện qua video.

Điều này có nghĩa là Dimarco không nói dối.

Có rất ít người có sẽ nói dối một chuyện có thể bị vạch trần như thế.

Im lặng một hồi, Lehman khẽ động đậy khóe miệng, dường như đang nặn ra một nụ cười:

"Tôi sẽ đi xác nhận."

"Cảm ơn các cô đã giúp đỡ."

Tuy hiểu được tâm trạng của đối phương, cũng mang theo sự đồng cảm nhất định, nhưng Tương Bạch Miên vẫn lên tiếng hỏi:

"Vậy thù lao đâu?"

"Các cô muốn loại nào?" Lehman nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Trước khi Tương Bạch Miên trả lời, hắn ta lại bồi thêm một câu:

"Lúc trước ý của tôi là sẽ dốc toàn lực lấy được đồ cho các cô, gồm thiết bị khung xương quân dụng và cánh tay người máy T1, lần này tiêu hao toàn bộ tình nghĩa mà tôi tích góp được, khiến mối quan hệ khó khăn lắm tôi mới xây dựng nên xuất hiện vết rạn nứt."

"Nói cách khác, thù lao chỉ là con đường, con đường là thứ vô hình nhưng lại vô cùng có giá trị, bản thân vật phẩm vẫn cần các cô bỏ ra cái giá tương ứng."

"Đương nhiên tôi sẽ giảm giá cho các cô, dành ưu đãi lớn nhất cho các cô."

Tương Bạch Miên còn chưa kịp đáp lại, Thương Kiến Diệu đã xen vào:

"Đây chính là người yêu của ông!"

Lehman nở nụ cười cay đắng:

"Hiện giờ xem ra, rất có khả năng không phải."

Cho nên giá trị sẽ giảm xuống? Tương Bạch Miên bị những lời này chọc cười.

Cô phát hiện ra bản chất của Lehman mà một tên gian thương.

Nhưng bản thân cô cũng cảm thấy không thể chỉ dựa vào việc thuận miệng hỏi hai ba câu đã có thể đổi được một thiết bị khung xương quân dụng hoặc là một cánh tay người máy kiểu mới được. Trong tưởng tượng của cô, chắc hẳn nhóm người mình phải đội mưa bom bão đạn và sự quấy nhiễu của mấy người thức tỉnh, mạnh mẽ xông vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", lôi Halmir ra ngoài, sau đó mới có thể hùng hồn nhận thù lao từ tay Lehman.

Cho nên cô mới không tức giận, mỉm cười nói:

"Khiến chúng tôi hiểu lầm như thế, không sợ không ra được khỏi chợ Đá Đỏ à?"

Lehman nhất thời cứng người.

Chẹp, hình tượng nhân vật phản diện của bọn này đã đi sâu vào lòng người... Thấy cảnh này, Long Duyệt Hồng buồn cười cảm khái một câu.

Thấy tình hình phát triển tiếp sẽ biến thành "dọa dẫm bắt chẹt", Tương Bạch Miên kịp thời ngăn Thương Kiến Diệu đang cố gắng thể hiện, thở dài nói:

"Nể tình ông mất đi người yêu, cứ làm thế đi."

"Sau khi ông quay về, thông qua con đường của công, lợi dụng mối quan hệ của ông, lấy giúp chúng tôi một thiết bị khung xương quân dụng và một cánh tay người máy, loại đừng cũ quá."

"Đến lúc đó, ông thông báo với chúng tôi, chúng tôi sẽ góp vật tư tới giao dịch."

Vật phẩm khống chế loại này, cho dù tổ mình đến lúc đó không dùng đến, bán qua tay cũng được khối tiền.

"Muốn cả thiết bị khung xương quân dụng và cánh tay người máy?" Lehman có chút khó xử.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên không hề khách sáo.

Thấy "nhân vật phản diện" đã nhượng bộ rồi, Lehman không tiện cò kè mặc cả thêm, chỉ đành gắng gượng cười nói:

"Không thành vấn đề, nhưng cần phải có thời gian."

"Tôi thông báo cho các cô thế nào?"

Lúc Tương Bạch Miên đưa ra yêu cầu cũng đã có phương án hoàn thiện, lúc này trực tiếp nói:

"Tôi sẽ cho ông tần số và mật mã tương ứng của điện báo, sau khi ông lấy được hai vật phẩm kia thì tám giờ tối hàng ngày gửi điện báo cho chúng tôi, duy trì liên tục một tháng."

"Nếu chúng tôi vẫn không đáp lại, thì một tháng sau ông có thể tự do xử lý hai vật phẩm này."

Cô định đưa mật mã điện báo là loại thông thường trên Đất Xám, dù sao cũng không phải chuyện cơ mật gì.

Lehman suy tư một chút rồi đồng ý.

Sau khi tiễn tay buôn lậu vũ khí này đi, Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, nói:

"Lại giải quyết xong một việc rồi."

"Tiếp theo, chúng ta vào chợ Đá Đỏ, tìm bà Teresa, hỏi xem tháng trước Herwig đã từng gây chuyện không vui với ai."

Cô giảm mức độ từ "gây ra mâu thuẫn" xuống còn "gây ra chuyện không vui", để tránh bỏ sót.

"Tôi cảm thấy rất khó điều tra ra." Bạch Thần phát biểu ý kiến: "Dựa theo cách nói của Dimarco, chỉ trêu đùa vài câu đơn thuần cũng có thể khơi ra ác ý của hung thủ, mà trong cuộc sống hàng ngày, nói đùa là chuyện xảy ra mỗi ngày, không ai có thể nhớ rõ, giống như Long Duyệt Hồng cũng không nói nổi một ngày Thương Kiến Diệu đả kích anh ta bao nhiêu lần."

Long Duyệt Hồng vừa há miệng ra, phát hiện quả thực là mình không thể nói ra được.

"Nếu anh ta có thể nói ra được thì sao?" Thương Kiến Diệu hỏi một câu sai trọng điểm.

Bạch Thần mấp máy môi, không trả lời, Tương Bạch Miên lại bật cười một tiếng:

"Vậy chứng tỏ tinh thần của anh ta đã bị anh đả kích đến mức xảy ra vấn đề."

Không đợi Long Duyệt Hồng phản ứng lại, cô bồi thêm một câu:

"Cũng may Tiểu Hồng của chúng ta là người lạc quan, tích cực."

"Cũng may đấy." Long Duyệt Hồng nhất thời hơi ngượng ngùng.

Thương Kiến Diệu thấy thế, cười nói một câu:

"Anh hồi năm tuổi vẫn còn tè dầm."

"Cút!" Long Duyệt Hồng giận dữ, thốt lên một tiếng.

Trong chợ Đá Đỏ, cửa hàng "Súng ống", nhóm bốn người "Tổ điều tra cũ" một lần nữa gặp được bà Teresa.

Bà ta vẫn mặc quần áo màu đen kịt, đội mũ voan rủ xuống tận mặt.

"Có tiến triển?" Teresa hỏi bằng giọng bình tĩnh.

So với lúc trước, bà ta dường như không còn sợ hãi, kích động và bất an nữa, chỉ là có phần lo lắng.

"Là thế này, trong danh sách kẻ thù của ông Herwig, chúng tôi đã điều tra sơ bộ một lượt, không có ai đáng nghi cả." Tương Bạch Miên nói dối không chớp mắt: "Chúng tôi muốn có được nhiều tin tức hơn, ví dụ như mấy tháng gần đây ông Herwig có mất vui với ai không? Hoặc là, có vui đùa quá trớn với ai không?"

Teresa suy nghĩ một hồi rồi đáp:

"Nhiều lắm."

"Ông ấy rất thích cười nhạo người khác, nếu dùng việc vui đùa làm tiêu chuẩn thì sợ rằng phần lớn người ở chợ Đá Đỏ đều đáng nghi."

Ông Herwig này rốt cuộc bị bao nhiêu người ghét vậy... Tương Bạch Miên hơi há miệng ra, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Thương Kiến Diệu lại thở dài:

"Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?" Long Duyệt Hồng hùa vào hỏi.

"Đáng tiếc không thể gặp được Herwig khi còn sống." Thương Kiến Diệu giơ tay sờ mặt nạ khỉ của mình: "Nếu không thì chúng tôi có thể so tài một chút, xem ai làm ai nổi giận trước."

Teresa không để ý đến Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nói chuyện, im lặng vài giây rồi nói:

"Nhiệm vụ này đến đây đi."

"Không điều tra nữa?" Tương Bạch Miên hỏi ngược lại như có linh cảm.

Teresa gật đầu:

"Có thể nhìn ra được hi vọng điều tra ra chuyện này cực nhỏ, hơn nữa còn liên quan đến phần lớn người ở chợ Đá Đỏ, tôi còn phải lo cho cuộc sống sau này của mình và con."

"Dù sao ông ấy cũng đắc tội rất nhiều người, tôi đã chuẩn bị tinh thần ông ấy có thể đột ngột mất đi rồi."

Lúc trước bà không nói thế... Tương Bạch Miên thầm phản bác một câu.

Đột nhiên, cô hiểu ra nguyên nhân Teresa thay đổi thái độ: Lúc Herwig chết bất đắc kỳ tử, Teresa lo rằng mối buôn bán vũ khí sẽ bị người khác cướp mất, lo đám tay chân sẽ vùng dậy chiếm chỗ, đương nhiên là phải tỏ ra coi trọng chồng, để ý đến chuyện này, mà bây giờ dường như bà ta đã ổn định được nội bộ trong thế lực của mình, xây dựng tình hữu nghị với đám người Lehman, không cần phải lo thù trong giặc ngoài nữa.

Cho nên, đối với bà ta mà nói, Herwig chết như thế nào không còn là việc cần phải quá để tâm nữa, dù sao bà ta và Herwig đã sớm không còn tình cảm gì.

Chưa biết chừng, trong những người muốn Herwig chết cũng có cả bà ta.

Thấy bốn người trong "Tiểu đội không làm mà hưởng" đều im lặng không nói, Teresa hiểu lầm họ muốn hạch sách, vội vàng bổ sung:

"Tôi không cần các cô phải trả lại thù lao tương ứng."

"Trong thời gian ngắn các cô có thể tìm lại số vũ khí kia cho tôi, thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

Herwig làm người đúng là thất bại... Tương Bạch Miên âm thầm cảm khái một câu, khẽ gật đầu nói:

"Vậy cứ thế đi, bà tới nghiệp đoàn xóa nhiệm vụ là được."

Ra khỏi "Súng ống", Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, điều chỉnh lại tâm trạng, vừa cười vừa nói:

"Đi, tới "Nhà hàng không độc" mua ít nguyên liệu nấu ăn, tối nay chúng ta tự làm thịt nướng, chúc mừng chút!"

Chúc mừng tiểu đội đã hoàn thành gần hết các công việc ở chợ Đá Đỏ.

"Được đấy!" Long Duyệt Hồng lập tức đáp, hai mắt sáng lên.

Tương Bạch Miên bật cười "ha hả":

"Đợi lát nữa tìm chút gia vị, than đá, tôi sẽ cho mọi người nếm thử thịt nướng bí truyền của đầu bếp."

"Muốn so tài thử không?" Thương Kiến Diệu phấn khởi hỏi.

"So thì so!" Tương Bạch Miên cảm thấy tài nấu nướng của mình vẫn rất đỉnh.

Nói xong, cô đột nhiên cảnh giác, gặng hỏi một câu:

"So cái gì?"

"So xem ai ăn nhiều hơn." Thương Kiến Diệu đáp rất thản nhiên.

Tương Bạch Miên xí một tiếng, không để ý đến anh ta nữa.

Chạng vạng, trong doanh trại khách sạn, "Tổ điều tra cũ" trải thịt bò đã ướp lên giá nướng được lắp tạm thời.

Lúc này, "Sinh vật Bàn Cổ" cũng gửi điện báo lại.

Tương Bạch Miên nhanh chóng dịch ra văn bản, tóm tắt nội dung điện báo của công ty thành hai câu:

"Thứ nhất, không cần thăm dò thêm ngôi miếu thần trong đảo giữa hồ nữa."

"Thứ hai, quan sát biểu hiện của Hàn Vọng Hoạch thêm một thời gian nữa."

Đọc xong điện báo, Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười trách móc một câu:

"Quan sát thêm một thời gian nữa? Người ta sắp đi đến nơi rồi, còn quan sát cái gì? Thật là!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận