Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 572: Người độc hành

Trên lưng Vương Phú Quý đeo đai vũ trang, cắm hai khẩu súng lục, trừ những thứ đó ra thì không còn vũ khí khác.

Hắn ta vừa đi vào quán bar, đã bắt chuyện với các thợ săn di tích khác nhau một cách đầy quen thuộc:

"Williamson, thế nào, có tìm được căn cứ quân sự bỏ hoang kia không?"

"Locke, anh còn sống à, không phải đã đi tìm con sói trắng khổng lồ kia rồi sao?"

"Hôm nay có kiếm được con mồi nào không?"

"Vô tâm giả và sinh vật biến dị ở trong núi dạo gần đây yên phận nhỉ?"

Một người Đất Xám như Vương Phú Quý lại tỏ ra giống như một tên đầu sỏ ở đây, ai cũng quen, ai cũng có thể nói chuyện vài câu.

Cứ thế, hắn ta chậm rãi đi tới trước quầy bar, gõ xuống mặt bàn: "Cho một ly thịt chưng."

Lúc nói chuyện, hắn ta nghiêng đầu, nhìn về phía Waite.

Điều này khiến hắn ta quét mắt nhìn thấy đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu.

Trên mặt Vương Phú Quý nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc, vài giây sau mới bật cười ha hả nói:

"Cuối cùng các cô cũng vẫn tới nhỉ?"

Hắn ta không cố ý sử dụng tiếng Đất Xám.

"Anh nhận ra chúng tôi?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "không thể tin được".

Mặc dù so với hai cô gái, anh ngụy trang khá ít, chỉ đội tóc giả, sửa sang phần dưới mặt một chút, nhưng bất kể thế nào, chỉ có duyên gặp mặt một lần mà Vương Phú Quý đã có thể nhận ra anh thì cũng coi như không đơn giản.

Vương Phú Quý liếc mắt nhìn Tương Bạch Miên cười nói:

"Các anh để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, đội ngũ như các anh không giống thợ săn di tích lắm, ồ, còn có cả người máy này?"

Những câu khen phía sau của hắn ta là thật lòng.

Bất kỳ ở nơi nào, một đội ngũ thợ săn di tích có thể được phân phối cả người máy đều là một chuyện đáng để hâm mộ.

"Trong khu vực xung quanh thành phố Ban Sơ, đây cũng không phải là tình huống hiếm thấy chứ nhỉ?" Tương Bạch Miên dùng cách hỏi lại để đáp.

Không đợi Vương Phú Quý lên tiếng, cô đã hỏi tiếp, không che giấu sự tò mò:

"Anh đã gặp được con sói trắng khổng lồ kia rồi à?"

"Vẫn chưa." Vương Phú Quý tự giễu lắc đầu: "Nếu không thì các cô có lẽ đã không nhìn gặp được tôi rồi. Tuy rằng nghiệp đoàn có cung cấp một ít tin tức hữu dụng, nhưng vẫn có không ít thợ săn di tích chết vì việc này, hoặc nên nói là mất tích."

Nói đến đây hắn ta vỗ vai Waite:

"Giống như vị này, mất đi tất cả đồng đội, nhưng các cô cũng đừng xem thường anh ta, có thể sống sót trở về chứng tỏ anh ta không hề bình thường như vẻ bề ngoài."

Vẻ mặt Waite chợt có chút thay đổi, anh ta lập tức phản bác:

"Bề ngoài của tôi đâu có bình thường?"

Không phủ nhận bản thân mình không bình thường... Vẻ đau thương, sợ hãi, kinh hoàng vừa rồi của anh ta có bao nhiêu phần là giả vờ? Hay nên nói, một thợ săn di tích có thực lực không kém cũng sợ vỡ mặt vì chuyện của con sói trắng khổng lồ kia? Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt lại không có sự biến đổi nào.

"Việc này còn phải xem là so sánh với ai." Vương Phú Quý không định cãi cọ đến cùng, dễ dàng ngăn lại vấn đề của Waite.

Hắn ta cười nói với mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ":

"Ở đây không có nghiệp đoàn, không có công chứng, chỉ có trật tự cơ bản nhất, khá là yếu kém, chuyện gì các cô cũng cần phải lưu tâm."

"Vừa rồi có phải Waite muốn bán tin tức về hành tung của con sói trắng cho các cô đúng không?"

"Ha ha, anh ta quả thực rất đau lòng, nhưng điều này không trở ngại việc anh ta nghĩ cách kiếm tiền, đây là bản năng của phần lớn thợ săn di tích."

"Tôi không nói tin tức của anh ta chắc chắn có vấn đề, anh ta sẽ trở mặt với tôi, tôi chỉ có thể nhắc nhở các cô, lấy được bất cứ tin tức gì ở nơi này, nghe được bất cứ câu nói nào, cũng cần phải xác minh nhiều mặt, mới có thể tin tưởng được."

Biểu hiện của Vương Phú Quý rất thân thiết, tỏ vẻ như đang chiếu cố đồng hương.

"Là chúng tôi chủ động hỏi về phương diện này." Tương Bạch Miên nói giúp Waite một câu.

Thương Kiến Diệu lại tò mò hỏi:

"Vậy vừa rồi anh nói những câu này có phải cũng cần xác nhận nhiều mặt rồi mới được tin tưởng hay không?"

Vương Phú Quý nhất thời á khẩu không trả lời được, hồi lâu mới cười tự giễu nói:

"Anh nói đúng."

"Ha." Waite thấy thế bật cười.

Anh ta lau khóe mắt nói:

"Vương, rốt cuộc anh cũng đã được trải nghiệm cảm nhận ngày thường của tôi."

Anh ta chợt thở hắt ra nói:

"Tôi còn gắng gượng ở lại chỗ này kiên trì bán tin tức chứ không phải là quay trở về, trốn vào trong chăn khóc lóc, là bởi vì họ còn có người nhà, con cần tiền tài và vật tư."

Vương Phú Quý nghiêm mặt đáp lại:

"Lúc đó nhìn anh như hoàn toàn sụp đổ, tôi cũng nghi ngờ anh sẽ phát điên bất cứ lúc nào, không ngờ anh lại có thể thoát ra."

Việc này... Hình tượng của Waite trong lòng Long Duyệt Hồng một lần nữa lại thay đổi.

Lúc đầu hắn cho rằng đây là một người đáng thương đã mất đi đồng đội, nhưng bản thân vẫn được coi như là may mắn, đến khi Vương Phú Quý vạch trần chuyện trong khoảng thời gian này Waite vẫn luôn bán tin tức về con sói trắng khổng lồ kia, lại cảm thấy đây là một tên lọc lõi, có lẽ cũng đau lòng, nhưng nhiều hơn là vì làm ăn, điều này không có gì đáng để trách cứ, trên Đất Xám phần lớn mọi người đều như thế, tất cả đều vì sinh tồn, sinh tồn chính là tất cả.

Mà bây giờ Long Duyệt Hồng đã đánh giá Waite cao hơn, đồng thời rất khó dùng ngôn ngữ cụ thể để hình dung người này, cảm giác anh ta rất phức tạp, vừa có mặt tốt, vừa tồn tại mặt giả dối, có đôi lúc còn phải cảnh giác anh ta.

Vương Phú Quý một lần nữa nhìn về phía "Tổ điều tra cũ", tiếp tục đề tài lúc trước:

"Nơi này không hề yên ổn, có khả năng có người rút súng xử lý các cô bất cứ lúc nào. Ha ha, xe của các cô đâu? Có để người ở lại trông không? Tôi sợ lúc ra ngoài các cô không tìm thấy nữa."

"Chúng tôi có lắp đặt thiết bị báo trộm và camera giám sát." Thương Kiến Diệu thành khẩn trả lời.

Đây là những thiết bị điện tử đã mua khi đối phó với "cha xứ" thật lúc trước, "Tổ điều tra cũ" đã bán một phần, để lại một phần, để đề phòng bất cứ tình huống nào.

"..." Vương Phú Quý đột nhiên cảm thấy lời nhắc nhở của mình dường như có phần lo bò trắng răng.

Đội ngũ ở đối diện này thoạt nhìn có vẻ đã rời khỏi tầng lớp cần phải phái người trông coi đồ đạc, so với tuyệt đại đa số thợ săn di tích, khoa học kĩ thuật của họ đã vượt hơn ít nhất một cấp bậc.

Những sản phẩm điện tử này, có những thợ săn biết dùng nhưng không mua nổi, không kiếm được, lại có những người không biết dùng.

Tương Bạch Miên mỉm cười hóa giải sự xấu hổ cho đối phương:

"Có người máy, việc này không cần chúng tôi quan tâm."

"Cũng phải." Vương Phú Quý nhận lấy cái ly mà ông chủ đẩy tới, nhai nuốt thịt chưng.

"Tổ điều tra cũ" cũng gọi mỗi người một ly, thưởng thức đặc sản ở doanh trại này.

Về phần Gnawa, đã tìm được nơi sạc điện.

Chỗ đó có dựng một tấm biển, đề giá cả.

Thịt được chưng rất tanh, đây là cảm thụ đầu tiên của Long Duyệt Hồng, mùi vị hơi chua tràn ra miệng, rồi lại bị mùi rau đậm đà ngăn lại, không khó nuốt lắm.

Đủ loại mùi vị lẫn lộn vào với nhau, cũng coi như không tệ.

Ăn thịt chưng xong, gặm một miếng bánh mì, Vương Phú Quý đứng dậy phất tay:

"Tôi đi nghỉ ngơi đây, có gì khó khăn có thể tới tìm tôi."

Nói xong, hắn ta nở nụ cười:

"Có thu lệ phí."

Nhìn theo Vương Phú Quý rời đi, Waite quay lại nhìn về phía đám người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu:

"Mọi người quen nhau rất lâu rồi à?"

"Không, từng gặp một lần ở nơi khác lúc trước." Tương Bạch Miên thành thật trả lời.

Cô cố gắng ra vẻ tò mò:

"Anh biết anh ta là hạng người gì không?"

Waite im lặng hai giây rồi nói:

"Tôi vừa mới nói rồi, ở chỗ này, các thợ săn thường cần tạo thành đội ngũ mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, chỉ có số rất ít người là độc hành."

"Anh ta chính là một trong số đó, chỉ thỉnh thoảng mới hành động với người khác."

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì khẽ nhướng mày, bất giác liếc mắt nhìn ra cửa quán bar.

Hắn nhớ lúc đó Waite có đánh giá người độc hành là: Mạnh đến đáng sợ.

Sau khi tốn hai mươi Orey mua tin tức của Waite, đám người Tương Bạch Miên đứng lên, chuẩn bị quay trở về chỗ đỗ xe.

Họ không hỏi mức độ trị an ở nơi này rốt cuộc là tệ đến mức nào, bởi vì trước đó Bạch Thần đã nói cho những người khác biết.

Ở nơi này, căn bản không có trị an, trừ phi anh nguyện ý trả tiền.

Phụ trách duy trì trật tự của doanh trại tiền tuyến này là một đội binh lính của thành phố Ban Sơ, họ chủ yếu giám sát sự biến động trong núi, kịp thời báo động với bên ngoài trước.

Với họ và nói, những thợ săn di tích này chỉ cần không làm loạn đến mức bắn nhau quy mô lớn, thì đều không cần quan tâm, dù sao người chết cũng không phải là người quen của mình.

Cho nên trong doanh trại tiền tuyến, bị người ta ăn cắp cướp giật, thậm chí là ám sát đều không phải chuyện quá hiếm.

Lời ẩn ý của Waite trong khi nói về người độc hành chính là: phải đoàn kết lại mới có thể sinh tồn.

Rất nhiều nơi ở Đất Xám đều là như vậy.

Có thể là hình tượng của Gnawa đã trấn áp những người đang âm thầm theo dõi, thiết bị cảnh báo trên xe của "Tổ điều tra cũ" không bị ai động vào, camera giám sát cũng không chụp được ai đến gần.

Bởi vì lúc trước họ lái xe vào núi tốn quá nhiều thời gian, bây giờ sắc trời đã rất tối, cách đó không xa còn có tiếng quạ đen kêu vang vọng.

"Theo quy củ cũ, ngủ ở trên xe, thay phiên trực đêm." Tương Bạch Miên ấn tay lên nắp ca bô xe jeep, ra lệnh.

Ở doanh trại chỗ này có khách sạn, đồng thời cũng cung cấp bãi đỗ xe an toàn, nhưng không có nhiều thợ săn di tích ở.

Một mặt là họ tin tưởng vào khẩu súng trong tay và bạn bè quen biết nhiều năm hơn, mặt khác là tiếc tiền.

Còn lý do duy nhất mà "Tổ điều tra cũ" không ở chính là Tương Bạch Miên muốn cho tổ viên thích ứng với đủ loại hoàn cảnh.

Giống như Bạch Thần trước kia có nói, dân du cư hoang dã và thợ săn di tích trên Đất Xám sống cuộc sống biết nay không biết mai, tăm tối, áp lực, đau đớn.

Trong tình cảnh tương tự, họ đương nhiên sẽ tìm chỗ để trút ra ở phương diện khác, thỉnh thoảng trở nên tùy tiện và phóng túng.

Liếc nhìn lại, Long Duyệt Hồng nhìn thấy một số lượng lớn xe ô tô và mô tô đã được cải tạo, mà chúng có khí chất hoàn toàn khác biệt với sự cải trang của các "Vô căn giả", nhấn mạnh vào sự đặc biệt, cá tính, đa dạng, độc đáo hơn.

Ngoại trừ điều này, lúc trai gái gặp nhau, chỉ cần không có người bên cạnh bầu bạn, đối phương cũng coi như thuận mắt, hơn nữa bản thân có thể đảm bảo an toàn về mọi mặt, thì đều vui lòng phát sinh quan hệt cực kỳ thân thiết, dùng cách này để quên đi ngày mai rốt cuộc sẽ tới.

Họ đương nhiên không nỡ đi vào khách sạn của doanh trại, cũng không dám đi ra khu rừng ở nơi đất hoang bên ngoài, hoặc là chui vào trong xe, hoặc là tùy tiện tìm một góc nào đó để che đậy.

Kết quả là, thỉnh thoảng có vài tiến động chui vào tai Long Duyệt Hồng, có vài chiếc xe rung lắc đến mức hắn đỏ cả mặt.

Lúc này, Gnawa đề nghị:

"Hay là đêm nay để tôi phụ trách toàn bộ đi, dù sao cũng đủ pin rồi?"

"Không được." Tương Bạch Miên nghiêm mặt nói: "Mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình, ông không thể lần nào cũng thay thế họ. "

Lúc Gnawa phân tích câu nói này, một chỗ nào đó trong ngọn núi đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú.

Điều này khiến cho Long Duyệt Hồng, Bạch Thần lập tức có ảo giác quay trở về di tích đầm lầy Số 1.

Có điều, tiếng gào thét này không khủng khiếp đến vậy, không khoa trương đến vậy, cũng không có ai đáp lời.

"Là con sói trắng khổng lồ kia?" Thương Kiến Diệu lập tức phấn khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận