Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 840: Thuyền trưởng

Không lâu sau màn đêm lạnh lẽo buông xuống.

Trong phòng Gioan chỉ có thể nhìn thấy một phần của mạn thuyền, không thể xác định được tình bên ngoài, hắn đành phải nói với Thương Kiến Diệu: Chúng ta mở cửa, tôi muốn biết tình hình hiện giờ có giống với những gì anh miêu tả không.

Tuy hắn đã chấp nhận thiết lập người tương lai xuyên qua thời không đến điều tra chân tướng sự việc, tìm ra nguyên nhân thế giới bị hủy diệt, nhưng vẫn muốn xác nhận thêm, dù sao việc này cũng liên quan đến trạng thái mấy ngày kế tiếp của hắn.

Phải biết rằng người tương lai kia từng nói anh ta không phải không thể thay đổi được lịch sử, mà là không dám thay đổi lịch sử, nếu như ở giữa thực sự xảy ra nhánh rẽ nào đấy, dẫn đến một người muốn sống sót như hắn lại bất ngờ chết đi thì hối hận không kịp.

Đến lúc đó, tất cả tương lai đều sẽ thiết lập lại một lần nữa, chưa chắc các nhà khoa học còn có thể phát minh ra máy thời gian, phái một điều tra viên đến đây.

Hơn nữa các điều tra viên sau đó tất nhiên sẽ duy trì lịch sử từng bị thay đổi, không thử chỉnh sửa, bởi vì điều này lại dẫn đến tương lai thiết lập một vòng mới, khiến sự tồn tại của điều tra viên này bị xóa đi.

Căn cứ vào lý do như vậy, Gioan mất gần nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ mà vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, hắn quyết định làm rõ tình hình trước mắt thì hơn.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ vài giây, gật đầu một cách trịnh trọng:

"Được, nhưng phải chú ý an toàn."

Gioan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại.

Sau lưng hắn, vẻ mặt Thương Kiến Diệu từ từ trở nên phấn khởi, đồng thời còn mang chút biểu cảm xem náo nhiệt không sợ to chuyện.

Gioan mặc áo phông dài màu đen đi về phía cửa phòng, hắn không vội vàng đi ra ngoài, mà nghiêng đầu, nép vào tấm ván cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Xa xa dường như có tiếng động, nhưng chỗ gần lại rất yên ắng.

Gioan vặn nắm đấm cửa, nhìn ra bên ngoài.

Cả hành lang trải thảm tối om, không có một bóng người.

"Giờ này, chắc là mọi người đều đến nhà hàng rồi." Thương Kiến Diệu nói oang oang đằng sau Gioan.

Gioan bất giác lắc đầu:

"Không thể cùng lúc như vậy, luôn có người đến sớm, có người đến muộn."

Hắn vừa dứt lời, từ thang máy có một người đi ra.

Người này mặc đồng phục thuyền viên, đẩy một chiếc xe đồ ăn, hốt hoảng chạy về phía bên này.

Trên mặt anh ta lộ vẻ kinh hãi, thỉnh thoảng lại quay đầu, dường như bị một sinh vật đáng sợ nào đó đuổi theo đằng sau, nhưng Gioan phát hiện đằng sau anh ta không có gì cả.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Gioan đi một bước ra bên ngoài, cố gắng trao đổi.

Thủy thủ kia hoàn toàn không để ý đến hắn, coi như hắn là Thương Kiến Diệu là người vô hình, vừa sợ hãi vừa đẩy xe đồ ăn chạy về phía boong tàu bên này.

Gioan hoàn toàn tin vào những gì mà Thương Kiến Diệu miêu tả, người trên du thuyền này, ngoại trừ một số rất ít, đều rơi vào trạng thái hỗn loạn nào đó sau khi màn đêm buông xuống.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đối diện phòng hắn đột nhiên được kéo về phía sau, để lộ ra một khe hở nhỏ.

Một người đàn ông người Hồng Hà cởi trần thò đầu ra, vừa vặn nhìn thấy người thủy thủ kia quay đầu lại, gương mặt vặn vẹo, biểu cảm hoảng hốt.

Gã lập tức nhìn về phía Gioan và Thương Kiến Diệu vẫn còn giống như người bình thường.

Mà Gioan nhìn thấy trong căn phòng của người đàn ông kia, có một cô gái mặc quần áo hở hang đang lắc lư đầu, lúc thì khóc lúc thì cười.

Rầm!

Người đàn ông kia đóng cửa phòng lại.

"Anh ta cũng không sao." Gioan dùng giọng nói có chút thất vọng.

"Anh ta là ai vậy?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Gioan thở hắt ra nói:

"Anh ta tên là Sally, cũng là một người năng lực, là loại người thích trêu chọc phụ nữ."

Ở thời đại này, cách gọi người thức tỉnh còn chưa thống nhất, có người thích gọi họ hoặc tự xưng là người năng lực.

"Anh đố kỵ với anh ta?" Thương Kiến Diệu "thành thật" thốt lên hỏi.

Sắc mặt Gioan chợt trở nên thâm trầm:

"Làm gì có chuyện đó?"

"Anh ta có chỗ nào đáng để tôi đố kỵ?"

Thương Kiến Diệu "thành thực" "à" một tiếng:

"Lòng đố kỵ của anh có vẻ mạnh."

Lúc vẻ mặt của Gioan trở nên nhăn nhó, Thương Kiến Diệu đã đổi nhân cách khác sờ cằm nói:

"Có điều anh ta quả thực chẳng có chỗ nào khiến người ta đố kỵ, anh chính là đứa con của thời đại, liên tục gặp hai sự kiện có liên quan đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt vậy mà vẫn còn có thể sống sót."

Vẻ mặt Gioan dịu đi:

"Câu nói đùa vừa rồi của anh chẳng hay chút nào."

"Nghi ngờ đồng đội nói xạo là một chuyện rất không tốt."

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu đáp lại.

Gioan lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

"Sally là người năng lực, tôi cũng vậy, mà chúng tôi cũng không có rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng, có lẽ người năng lực không bị ảnh hưởng."

"Anh không nói tôi thấy." Thương Kiến Diệu chỉ ra.

Trong lúc Gioan tỏ vẻ mờ mịt, Thương Kiến Diệu nhắc nhở:

"Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, người năng lực một khi sử dụng năng lực vào buổi đêm, cũng sẽ bị lây nhiễm, trở nên điên cuồng và hỗn loạn."

"Kinh nghiệm?" Gioan nghi hoặc.

Có điều, hắn nhanh chóng bày tỏ đã hiểu.

Người tương lai xuyên qua thời không quay trở về quá khứ, có lẽ không phải là lần đầu tiên xuyên không, lúc trước có thể vì tùy tiện sử dụng năng lực, bị lây nhiễm trạng thái hỗn loạn, cho nên mới bị ép buộc đuổi về tương lai.

"Anh còn muốn đến chỗ khác xem không? Tình hình ở nhà hàng chắc chắn rất đặc sắc." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" hỏi bằng giọng xúi giục.

Gioan lập tức lắc đầu:

"Tôi xác nhận những gì anh nói, không cần phải kiểm chứng thêm làm gì."

"Mấy ngày tiếp theo, buổi tối chúng ta chỉ cần trốn trong khoang thuyền, đừng đi ra ngoài, ban ngày cũng cố gắng làm vậy, hơn nữa thỉnh thoảng phải thay đổi địa điểm."

"Nếu như đói thì lén lút đến phòng bếp tìm đồ ăn đường đến nhà hàng."

"Được rồi." Thương Kiến Diệu nói với chút thất vọng.

Anh lập tức vỗ tay:

"Anh thật là cẩn thận."

Gioan nhận được lời khen, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Cứ thế, sau vài lần lùi ra tiến vào, Thương Kiến Diệu và Gioan đã đến buổi tối cuối cùng.

Nghe tiếng huyên náo hỗn loạn bên ngoài, hai người ẩn núp trong bóng tối ở góc phòng bếp cố gắng hết sức giữ sự yên lặng.

Qua một hồi, Gioan dường như đã tự hỏi rất lâu, há miệng ra, chậm rãi nói:

"Tôi cảm thấy cứ đợi mãi như thế này có lẽ không được."

"Chuyện kỳ dị khiến người ta kinh sợ này chỉ dựa vào ẩn náu thực sự có thể khiến chúng ta chống đỡ được đến cuối cùng, yên ổn đến đích sao?"

"Tôi không biết." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

Gioan kinh ngạc hỏi lại:

"Không phải anh quen tôi ở tương lai sao? Sao anh không hỏi cuối cùng tôi làm thế nào trốn thoát được tai nạn này?"

"Anh không chịu nói." Thương Kiến Diệu hùng hồn đổ hết vấn đề lên đầu đối phương.

"Tôi không chịu nói?" Gioan rơi vào trầm tư, tự mình lẩm bẩm.

Dường như hắn đang muốn từ điểm mình không chịu nói cho Thương Kiến Diệu biết quá trình chạy trốn để đẩy ngược lại sách lược nên áp dụng lúc này.

Điều này rất dễ đưa ra một kết luận: Nếu chỉ đơn thuần ẩn nấp đến ngày cuối cùng, chống đỡ được đến lúc du thuyền cập bến, không có gì không thể nói được!

Gioan đứng dậy, đưa ánh mắt về phía cửa phòng bếp.

Hắn cân nhắc rồi nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh đã nói, cuối cùng chỉ có một số ít người sống sót."

"Bây giờ tuy bên ngoài đã rơi vào tình trạng điên cuồng hỗn loạn, nhưng đợi đến hừng đông thế nào cũng trở lại bình thường, mà ngày mai du thuyền sẽ cập bến."

"Đến cuối cùng, rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện đáng sợ gì, khiến cho không còn ai sống sót?"

"Chuyện như vậy có xảy ra ở chỗ chúng ta hay không?"

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, thành khẩn trả lời:

"Không biết."

Gioan đi lại vài bước, nói:

"Tôi muốn đến phòng thuyền trưởng xem, ông ta là chủ nhân của chiếc du thuyền này, nếu như trạng thái dị thường hiện giờ là vốn có, thì ông ta hẳn là biết một chút tình hình."

"Anh quyết định." Thương Kiến Diệu Kiểm soát sự thay đổi trên mặt, sau đó nói thêm một câu: "Tôi không thể can thiệp vào lịch sử."

Gioan hạ quyết tâm, siết chặt áo, đi ra cửa phòng bếp.

Có lẽ vì đang là mùa đông, tuy hải vực này gần phía nam, nhưng buổi tối vẫn khiến người ta cảm thấy rất lạnh.

Thương Kiến Diệu đi theo phía sau Gioan, tiện tay xé một miếng vải không biết là gì bọc lên người, để chống chọi với cái lạnh ban đêm.

Dựa vào việc có thể cảm nhận ý thức nhân loại, hai người đi vòng qua các hành khách và thuyền viên đang trong trạng thái điên cuồng hỗn loạn, nhất là những người có khuynh hướng bạo lực.

Cuối cùng họ đi đến phòng thuyền trưởng.

Nơi này đóng kín cửa phòng, bên trong thỉnh thoảng có tiếng hô lớn truyền ra.

"Thuyền trưởng cũng ở trong trạng thái điên cuồng?" Gioan nói với vẻ khá thất vọng.

Ý của hắn là có lẽ sẽ không hỏi ra được điều gì, chưa biết chừng còn bị tấn công.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vặn nắm đấm cửa.

Cửa phòng không hề động đậy.

"Để tôi!" Thương Kiến Diệu hăng hái muốn thử nhấc chân đạp cửa.

"Không phải là anh không thể can thiệp vào lịch sử sao?" Gioan kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.

Thương Kiến Diệu đáp lại vô cùng phấn khích:

"Lẽ nào tôi không mở cửa, anh sẽ từ bỏ?"

"Cũng phải." Gioan tiếp nhận lời giải thích này.

Lịch sử cũng không hề thay đổi.

Rầm!

Thương Kiến Diệu giơ chân phải lên, đạp thẳng vào cửa phòng.

Gioan lập tức nhìn thấy tình huống bên trong.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cả người trông khá đẫy đà, trong thời đại hỗn loạn này dường như ông ta có thể đảm bảo được việc thu hoạch lương thực cơ bản, đang khoác ga trải giường màu trắng, quỳ một gối xuống đất.

Ông ta không để ý đến việc cánh cửa bị đá văng ra, chỉ nhìn lên trần nhà, dùng giọng điệu như ngâm thơ để hô lớn: "Ôi nữ thần của tôi!"

"Xin hãy nhận lấy tình yêu của tôi!"

Lại một người nữa bị điên... Gioan nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu cân nhắc rồi nói:

"Chúng ta tự mình đi tìm xem sao, biết đâu trong căn phòng này có ẩn giấu đầu mối gì."

Thương Kiến Diệu không đáp lại lời đề nghị của hắn, nhìn vị thuyền trưởng kia, tốt bụng nhắc nhở:

"Nữ thần của ông không có ở đây."

Thuyền trưởng đột nhiên quay ngoắt người lại, trên mặt toàn vẻ say mê và cuồng nhiệt.

Ông ta cao giọng đáp:

"Nàng ở trong cơ thể của tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận