Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 357: Người đi 0 dặm

Doanh trại khách sạn, bên trong căn phòng số "05".

Tương Bạch Miên ngồi bên cạnh giường nhìn Thương Kiến Diệu, nói:

"Sao rồi? Gần đây đã hiểu hơn về bệnh tật chưa?"

Thương Kiến Diệu bỏ quyển sách trong tay xuống, nghiêm túc nói:

"Tôi phát hiện phần lớn bệnh tật đều là bị nhiễm từ bên ngoài, chỉ cần phòng bệnh tốt, làm việc dựa theo quy trình nghiêm ngặt thì trên cơ bản sẽ không bị đổ bệnh."

"Nhận thức này không có vấn đề gì." Tương Bạch Miên đánh giá một câu.

Thương Kiến Diệu từ trước đến nay theo trường phái hành động, lúc này lại nằm ườn trên giường, giơ tay day hai huyệt thái dương.

Trong "Biển khởi nguồn" đang dập dềnh ánh sáng nhạt, anh dựa theo sách lược lúc trước, sử dụng "Thằng hề suy luận", để bản thân sinh ra nhận thức "ta chính là sinh vật Bàn Cổ", sau đó leo lên đảo bệnh tật.

Bóng người khoác ga trải giường trắng đúng hẹn hiện ra, đông nghìn nghịt.

Thương Kiến Diệu mỉm cười nhìn chúng, để bản thân phân chia ra rất nhiều bóng người, giống như "Sinh vật Bàn Cổ" do vô số nhân viên tạo thành.

Một lượng lớn bóng người này tập trung lại, biến thành bệnh viện đầy đủ trang thiết bị, bên trong chia ra những nơi khác nhau như khu khử trùng, khu chờ cho bệnh nhân, chấp hành nghiêm ngặt các biện pháp kiểm soát lây nhiễm.

Những Thương Kiến Diệu còn lại chia thành bộ phận khác nhau, có người đeo khẩu trang Thương Kiến Diệu, tạo ra ưu thế về nhân số trong một khu vực, đẩy ngã từng bóng người khoác ga giường trắng đáng sợ, trói lên cáng Thương Kiến Diệu, có người mang cáng cứu thương Thương Kiến Diệu, nhanh chóng tiến vào bệnh viện Thương Kiến Diệu, dựa theo quy trình, đưa những bóng người khoác ga giường trắng vào các khu điều trị, có người hóa thân thành bác sĩ Thương Kiến Diệu, sử dụng dịch khử trùng Thương Kiến Diệu, đeo khẩu Thương Kiến Diệu, kính bảo hộ Thương Kiến Diệu và trang phục phòng hộ Thương Kiến Diệu, các y tá Thương Kiến Diệu cùng đi tới khu vực khử trùng, sử dụng dịch tiêm Thương Kiến Diệu, điều trị cho bệnh nhân.

Trong quá trình này, những thiết bị y tế như dịch khử trùng Thương Kiến Diệu, khẩu trang Thương Kiến Diệu, cồn y tế Thương Kiến Diệu, trang phục phòng hộ Thương Kiến Diệu... bị tiêu hao, nhưng bác sĩ Thương Kiến Diệu, y tá Thương Kiến Diệu đều vẫn khỏe mạnh, không ai bị sinh bệnh.

Điều này khiến tình trạng quần thể Thương Kiến Diệu bị giảm quân số được cải thiện rất nhiều, khiến những bóng người khoác ga giường trắng được "điều trị" thành công, tiêu tan trên giường bệnh.

Lần đầu tiên các Thương Kiến Diệu chiếm thế thượng phong.

Sau khi chống chọi thời gian dài, những bóng người khoác ga giường trắng ngày càng ít đi, đến cuối cùng, trên hòn đảo chỉ còn lại các Thương Kiến Diệu.

Các bác sĩ và y tá Thương Kiến Diệu thấy thế, thong thả thở hắt ra, ngồi xuống ghế Thương Kiến Diệu.

Lúc này, họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cảm giác uể oải này khiến họ trở nên vô cùng yếu ớt, dường như có điều gì đó không rõ đang xảy ra.

Các bác sĩ và y tá Thương Kiến Diệu ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, phát hiện áo blu trắng trên người đối phương không biết từ lúc nào đã biến thành ga giường trắng.

Loại ga giường này rất lớn, bao bọc ở bên trong, chỉ còn lại một mảng bóng đen.

Bệnh tật lần thứ hai đột kích.

Thương Kiến Diệu mở mắt, ngồi dậy, thở hổn hển hai hơi.

"Sao rồi?" Tương Bạch Miên ngồi trên đầu giường mình, hỏi.

Cô dựa lưng vào chồng chăn, đầu thì tựa vào gối đầu được dựng lên.

Thương Kiến Diệu nói với đôi mắt ẩn chứa ánh sáng:

"Sắp thắng rồi!"

"Hả?" Tương Bạch Miên dùng giọng điệu nghi vấn.

Thương Kiến Diệu "giải thích" kỹ càng hơn:

"Chúng tôi đã khống chế được việc lây nhiễm, đánh cho bọn chúng tơi bời, thất bại thảm hại rồi."

"Chỉ là cuối cùng, khi sắp kết thúc thì chẳng hiểu sao chúng tôi lại bị đổ bệnh."

"Dừng lại đã!" Tương Bạch Miên vội vã ngăn lại: "Trở lại hiện thực đừng dùng "chúng tôi" để hình dung bản thân, điều này khiến bệnh của anh nặng thêm đấy. Trong thế giới tâm linh, anh có phân liệt như thế nào thì đi ra ngoài cuối cùng cũng chỉ có một cơ thể thôi."

"Đúng vậy, nếu hiện thực có nhiều cơ thể thì tốt rồi." Thương Kiến Diệu tỏ ý tán thành.

Tương Bạch Miên nhanh trí không tiếp tục đề tài này nữa, tránh làm sâu thêm nhận thức của Thương Kiến Diệu ở phương diện này, cô hỏi lại: "Trước khi mắc bệnh lúc cuối cùng, anh có cảm giác gì?"

Thương Kiến Diệu đáp:

"Mệt chết đi được."

"Rất mệt mỏi, rất yếu ớt."

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái:

"Bệnh tật không chỉ đến từ việc lây nhiễm, còn có thể phát ra từ cơ quan nào đó của bản thân hoặc đột biến ác tính trong lúc phân chia tế bào."

"Nó có sự liên quan nhất định đến các nhân tố như di truyền, trạng thái tinh thần, tình trạng cơ thể, thói quen sinh hoạt... Không phải chỉ cần đề phòng lây nhiễm thì sẽ tuyệt đối không phát bệnh."

Thương Kiến Diệu "ừm" một tiếng:

"Tôi cũng cho là vậy."

Đợt này anh đọc sách cũng không phải là vô ích.

"Nếu anh không cho là vậy thì tốt rồi." Tương Bạch Miên lại thở dài: "Nỗi sợ hãi trong thế giới tâm linh phần nhiều liên quan đến nhận thức của bản thân anh, nếu trong tiềm thức của anh cho rằng bệnh tật chỉ đến từ lây nhiễm, thì bây giờ chưa biết chừng đã chiến thắng đám ga giường kia, vượt qua được hòn đảo này rồi."

Mắt Thương Kiến Diệu sáng lên:

"Tôi có thể thử khiến bản thân cho là như vậy."

Tương Bạch Miên buồn cười nói:

"Hiện giờ xem ra có lẽ không được, thằng hề suy luận của anh chỉ có thể lừa gạt tri thức ở tầng ngoài, khiến người ta bất giác bỏ qua một vài ký ức, tưởng tượng ra một vài tình huống, không thể thao túng nội dung ký ức trong thực tế, cũng không ảnh hưởng đến tiềm thức tương ứng, mà các hòn đảo khác nhau trong biển khởi nguồn chắc hẳn là sự ánh xạ khác nhau từ tiềm thức và ý thức của anh. Ngươi có lừa dối bản thân đến mức nào thì chúng cũng sẽ hiện ra dựa theo tình hình thực tế mà anh biết."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên suy tư rồi nói tiếp:

"Cũng không biết năng lực bóp méo ký ức của cha xứ thật hoặc là khả năng cắt bỏ ký ức của người thức tỉnh trong nội bộ công ty có thể phát huy tác dụng ở phương diện này không. Ừm, không đủ ví dụ và thực tiễn, tôi không thể nào phán đoán được rốt cuộc năng lực của họ là thật sự thay đổi nội dung, hay là một loại dối gạt thời gian dài đáng sợ hơn nào đó."

Thương Kiến Diệu nghe đến dây, chợt lấy giấy và bút ra bắt đầu viết.

"Anh đang viết gì đấy?" Tương Bạch Miên xoay người xuống khỏi giường, đến gần hỏi.

Lúc cô nhìn thấy nội dung trên giấy, Thương Kiến Diệu đã viết xong tiêu đề:

"Kế hoạch bắt cha xứ thật."

"..." Nụ cười của Tương Bạch Miên chợt cứng lại.

Cô giơ tay miết hai khóe miệng:

"Tôi nghĩ dựa vào năng lực của người khác để làm việc hẳn là có khá nhiều tai họa ngầm."

"Suy đoán đơn giản nhất là: tuy rằng anh đã vượt qua đảo bệnh tật, nhưng lập tức đối diện với đảo ký ức, nó đến từ nỗi sợ hãi việc thay đổi ký ức trong tiềm thức của anh."

"Ký ức là một trong những đặc trưng bản chất nhất của con người, nỗi sợ hãi đến từ phương diện này có lẽ gấp mười, gấp trăm lần nỗi sợ hãi bệnh tật, không thể nào chiến thắng được, mà nếu anh từ bỏ việc thay đổi ký ức, trở về nguyên trạng, đảo bệnh tật sẽ ngóc đầu trở lại."

"Anh nghĩ xem, cha xứ giả không phải vẫn luôn kẹt lại trên một hòn đảo nào đó, không thể tiến về phía trước hay sao?"

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm:

"Bây giờ anh đã chiến thắng gần 90% rồi, chỉ cần có nhận thức rõ ràng hơn đối với bản thân bệnh tật, hơi thay đổi phương pháp một chút, tôi nghĩ không bao lâu nữa anh có thể thành công."

"Ừm." Thương Kiến Diệu rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ nên thay đổi từ chỗ nào.

Tương Bạch Miên cũng giúp anh cân nhắc, đắn đo rồi nói:

"Có muốn lấy chút vật tư y tế đi chữa bệnh từ thiện ở chợ Đá Đỏ không?"

"Việc này không cần bổ túc ngành y chính quy, mà thông qua cách này, tiếp xúc với các loại bệnh nhân, từ đó hiểu sâu hơn về bệnh tật."

"Dù sao với bệnh nhân mà nói, có thêm một cửa ngõ để nhận thuốc thang cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể thêm chút hi vọng."

Thương Kiến Diệu bỏ giấy bút xuống, tay phải nắm lại, vỗ vào lòng bàn tay trái:

"Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?"

Thấy anh đột nhiên hăng hái, Tương Bạch Miên bắt đầu nghi ngờ có phải mình vừa đưa ra một ý kiến tồi hay không.

Cũng may, người của chợ Đá Đỏ đều rất cảnh giác, về phương diện uống thuốc, khám bác sĩ chắc chắn cũng thế... Cô cố gắng tự an ủi mình một câu.

Bởi vì tạm thời không có vật tư y tế dư thừa, kế hoạch "chữa bệnh từ thiện" buộc phải chậm lại, sau khi bốn người "Tổ điều tra cũ" ngủ trưa xông, nhàn nhã ở trong phòng xây dựng phương án tiếp xúc vấn đề "Thiên đường máy móc" một cách chi tiết, trò chuyện về thế giới cũ, cũng đến gò đất ở doanh trại luyện tập chiến đấu.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Nửa đêm, Thương Kiến Diệu đang nằm trên giường bỗng mở mắt,

Anh lặng lẽ xoay người xuống giường, cầm lấy mặt nạ.

Tương Bạch Miên ở giường bên cạnh cũng đã tỉnh lại.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng đeo mặt nạ lên, cúi người xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh cửa sổ.

Nơi này buông rèm cửa sổ, khiến ánh trăng và ánh sao bị chặn ở bên ngoài.

Thương Kiến Diệu nửa ngồi, nắm lấy rèm cửa sổ kéo mạnh sang hai bên.

Trong tiếng "soạt", anh đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một gương mặt xuất hiện ở đó.

Gương mặt này màu xám đen, lóe lên tia sáng nhàn nhạt, nhìn giống như một lớp vảy, mang cá hai bên cổ dưới tai lại không ngừng run lên, mắt lồi, màu trắng thì nhiều mà màu đen thì ít.

Nó dán lên mặt thủy tinh, khiến thịt bị ép vào, trông vô cùng dữ tợn.

Giờ phút này, "quái vật" ngoài cửa sổ cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Đứng đó là một con "khỉ" mặt lông mỏ nhọn, có tướng hung dữ đáng sợ!

"Quái vật" phát ra âm thanh sợ hãi, chợt xoay người, chạy như điên ra khỏi doanh trại.

Thương Kiến Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng hưng phấn, định mở cửa sổ nhảy ra khỏi phòng, đuổi theo.

"Đã chạy ra khỏi phạm vi của người quái đản." Tương Bạch Miên ở đằng sau anh không xa nhắc nhở: "Tối mò đừng đuổi theo nữa, tránh xảy ra bất trắc."

Thương Kiến Diệu dừng lại, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, tiếc nuối thở dài.

"Thấy rõ không?" Tương Bạch Miên tò mò hỏi.

Trong chớp mắt đó, người Thương Kiến Diệu chắn mất tầm mắt cô, khiến cô không nhìn thấy hình dáng người đến thăm dò, chỉ nghe thấy âm thanh.

Thương Kiến Diệu lập tức hăng hái bừng bừng miêu tả những gì vừa nhìn thấy.

Lúc này, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng bị đánh thức cũng đã khoác áo đi sang.

Tương Bạch Miên nghe xong, lẩm bẩm như có điều suy nghĩ:

"Người dị biến theo hướng loài cá?"

"Nơi này là khu Nộ Hồ." Bạch Thần bồi thêm một câu.

Ý là khu vực bản địa có một cái hồ rất lớn, thích hợp cho những người không hoàn chỉnh như vậy sinh tồn."

Thương Kiến Diệu nhất thời ngộ ra:

"Chẳng trách tôi cảm thấy có thể kết giao bạn bè."

Long Duyệt Hồng liếc anh một cái:

"Vừa rồi anh không dọa người ta?"

Thương Kiến Diệu ngẩn ra, ảo não trả lời:

"Có lẽ tôi đã dọa hắn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận