Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 513: Trong lúc nói cười

Long Duyệt Hồng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý với phản ứng của Thương Kiến Diệu, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy khá hoảng hốt.

Nơi này chính là thành phố Ban Sơ... nhiệm vụ của chúng ta vừa mới bắt đầu... tùy tiện gây chuyện không được ổn lắm? Hắn định nói như vậy, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện tổ trưởng, Bạch Thần đều không ngăn cản Thương Kiến Diệu, cũng im lặng đứng lên theo, mà Gnawa lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng Long Duyệt Hồng không xác định ông ta có phải là phân tích xong cảm thấy nên làm như vậy, cố tình bắt chước ra hành động tương ứng, dùng việc này để khiến mình giống con người hơn hay không.

Tổ trưởng và Tiểu Bạch xem ra đều khá có khuynh hướng làm gì đó, chỉ có điều các cô sẽ cân nhắc hậu quả, phân tích lợi hại, cho nên đều rất do dự... Trong hành động cần mạo hiểm, Thương Kiến Diệu chính là người "chịu trách nhiệm" hạ quyết tâm trong tổ đội... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm mấy câu, kiểm tra vũ khí tùy thân rồi đi ra cửa.

Địa điểm mục tiêu cũng không khó tìm, dựa vào tiếng kêu của "sói mẹ" thỉnh thoảng vang lên, "Tổ điều tra cũ" chỉ mất mười phút đã tới một tòa nhà cao tám tầng.

Liếc mắt nhìn, họ thấy trên mái nhà treo một biển hiện rất to, bên trên dùng tiếng Hồng Hà viết:

"Ổ sói Đất Xám."

"Tầng bảy và tầng tám đều là..." Long Duyệt Hồng tìm lời để phá vỡ bầu không khí im lặng duy trì từ lúc tổ đội đi đường tới giờ.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nhìn Thương Kiến Diệu đi vào trong tòa nhà, ấn nút.

Một chiếc thang máy nhanh chóng đáp xuống, năm thành viên của "Tổ điều tra cũ" lần lượt đi vào.

Gnawa là người cuối cùng, khi ông ta bước vào, thang máy hơi trầm xuống, lắc lư vài cái.

Long Duyệt Hồng nhìn xung quanh bên trong thang máy, phát hiện vách thang máy cũ kỹ, có nhiều chỗ loang lổ.

Bên ngoài nó còn dán một ít giấy trắng, bên trên có chỗ là bức tranh, có chỗ là ảnh chụp, nội dung vô cùng giống nhau, đều là phụ nữ, hoặc đang uốn éo hoặc để một vài bộ phận như ẩn như hiện, đặc điểm tướng mạo rõ ràng đều là người Đất Xám.

Long Duyệt Hồng thu lại đường nhìn, thầm thở hắt ra.

Không lâu sau, thang máy lên tới tầng bảy, cửa thang máy và cửa tầng lần lượt mở ra.

Long Duyệt Hồng vừa đi ra, đã thấy ba bốn người đàn ông vác súng, họ đều là người Hồng Hà, có màu tóc khác nhau, mặc áo sơ mi ngắn tay màu đen đồng phục, cánh tay gồ lên cơ bắp.

Phía bên cạnh họ, trên tường hai bên hành lang, có một vài bức bích họa màu sắc diễm lệ, vẽ nam nữ đang làm tình với tư thế khác nhau.

"Có sự sùng bái bộ phận sinh dục nam một cách rõ ràng." Tương Bạch Miên cũng nhìn thấy những bức họa này, không để ý Long Duyệt Hồng đang đỏ mặt tới tận mang tai, đánh giá một câu ngắn gọn.

Lúc này, một tên bảo an tiến lên, dùng tiếng Hồng Hà nói:

"Xin lỗi, ở đây không tiếp khách nữ."

"Anh nói không tính, bảo ông chủ của các anh tới đây." Thương Kiến Diệu khẽ hất cằm, bày ra điệu bộ ngạo mạn.

Sau khi quan sát thấy người máy phía sau họ, tên bảo an vừa lên tiếng nói chuyện trước kia ngoan ngoãn lùi vào trong hành lang, đi về phía "ổ sói".

Chỉ một hai phút sau, một người đàn ông hơi mập mạp dẫn theo tên bảo an vừa rồi đi đến chỗ thang máy.

Một tay gã cầm "Liên hợp 202", chiều cao chỉ khoảng một mét bảy, tóc xoăn ngắn màu nâu, vành mắt hai bên hơi sưng phù, miệng để đầy râu quan nón.

"Mấy vị, rốt cuộc có chuyện gì?" Người đàn ông mặc quần áo màu đen xộc xệch trầm giọng hỏi.

"Anh là ông chủ của nơi này?" Thương Kiến Diệu lịch sự hỏi lại.

Người đàn ông kia gật đầu:

"Cứ coi là vậy đi, còn có đối tác khác."

"Xưng hô thế nào?" Thương Kiến Diệu cười hỏi.

Người đàn ông hơi cau mày nói:

"Auge, rốt cuộc các người muốn làm gì?"

Thương Kiến Diệu vẫn mỉm cười nói:

"Anh Auge, tôi tới cho anh một đề nghị."

"Cách làm ăn của anh không được ổn lắm, chi bằng tìm chút thời gian huấn luyện các cô ấy làm thức ăn nấu nướng, đổi thành tiệm lẩu."

Auge giơ tay không cầm súng, móc móc bên tai tương ứng.

Gã vô cùng nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.

Đùa gì thế? Gã không khỏi thầm mắng một tiếng.

Gã còn tưởng rằng nhóm người này tới để quấy rối, nghĩ rằng nếu mất tiền mà đuổi đi được thì sẽ làm, còn nếu thực sự không được thì tìm cơ hội trốn, quay lại tập trung nhân thủ, thuê đoàn đội có thể đối phó với người máy, trả thù lại.

Nào ngờ, nhìn họ y như một đám say rượu.

Sau khi trầm ngâm, Auge cười nhạo:

"Tôi dùng tiền mua nữ đày tớ về đây, muốn cho bọn nó làm cái gì thì bọn nó phải làm cái đó, các người đừng xen vào!"

"Lại nói, rốt cuộc ai phái các người tới đây gây rối?"

Lúc nói chuyện, bốn tên bảo an đã gọi đồng bọn trong "ổ sói" tới.

Chừng mười giây sau, bốn năm người ôm súng tự động mini xông ra, chĩa ngay vào đám người Thương Kiến Diệu.

Bọn họ cũng mặc áo phông ngắn tay màu đen.

Kỹ nữ trong "ổ sói" cũng nhận ra sự bất thường, một phần thẫn thờ tụ tập lại, nhìn về phía thang máy.

Họ đều là người Đất Xám, quần áo mỏng manh, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt hơi trống rỗng, thiếu đi sức sống của những cô gái ở lứa tuổi mười mấy đôi mươi.

Thương Kiến Diệu mỉm cười, nói với đám người Auge.

"Các anh xem."

"Các cô ấy sống ở đây, các anh cũng sống ở đây."

"Các cô ấy là con người, các anh cũng là con người."

"Cho nên..."

Auge và tám bảo an khác chợt mang vẻ mặt mù mịt, sau đó đột nhiên xoay người xông về phía đại sảnh tiếp đón của "ổ sói", lao đến bên cạnh những kỹ nữ Đất Xám.

Họ thò đầu ra ngoài cửa sổ, há miệng phát ra tiếng kêu:

"Ngao..."

Hệt như một con sói đực đang tìm bạn tình.

Tên bảo an duy nhất không bị ảnh hưởng nhìn mà ngây dại cả người.

Kỹ nữ Đất Xám này tuy không nghe hiểu tiếng Hồng Hà, nhưng thấy rõ ông chủ mọi ngày hung ác và đám bảo an đang làm gì.

Họ đảo con ngươi, trên gương mặt tê dại có vẻ kinh ngạc.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, dùng tiếng Đất Xám nói:

"Anh đã nghĩ xong cách giải quyết hậu quả chưa?"

Thương Kiến Diệu đầu tiên là nói với tên bảo an còn lại kia:

"Đi theo tôi."

Sau đó, anh vừa đi vào "ổ sói" vừa cười trả lời câu hỏi của Tương Bạch Miên:

"Tôi vừa nói rồi, cải tạo nơi này thành tiệm lẩu hoặc là nhà hàng khác."

Anh xác định có thể kinh doanh được tiếp sao? Tương Bạch Miên không màng cảm khái ý tưởng của Thương Kiến Diệu, mà bất giác nghĩ một câu như thế.

Lúc này, hai kỹ nữ Đất Xám nghe hiểu đối thoại của họ có chút kinh hãi, nhưng cũng vội vàng tiến tới nói:

"Các cô, các cô tới cứu chúng tôi sao?"

Cô ấy có gương mặt cũng coi như sạch sẽ, dung mạo thanh tú, chỉ là nhìn có vẻ uể oải, tinh thần cũng không nhanh nhẹn.

"Không, là tìm các cô nói chuyện hợp tác." Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói: "Cùng kinh doanh một tiệm lẩu hoặc là nhà hàng khác, thế nào?"

Tương Bạch Miên nhịn xuống xúc động giơ tay lên che mặt, lên tiếng hỏi:

"Xưng hô thế nào?"

Kỹ nữ Đất Xám kia vội vàng đáp:

"Tôi là Tô Na."

Lúc nói chuyện, các kỹ nữ Đất Xám khác cũng chậm rãi đến gần, ánh mắt không còn trống rỗng như trước nữa.

"Tô Na đúng không..." Tương Bạch Miên cân nhắc rồi hỏi: "Chỗ này mở tiệm lẩu hoặc là một nhà hàng nào đó có thể kinh doanh được không, có thể nuôi sống được nhiều người như các cô không?"

... Tổ trưởng cũng bị Thương Kiến Diệu lây rồi... Không ngờ lại thực sự tính tới chuyện mở nhà hàng... Long Duyệt Hồng đang cố gắng tìm kiếm sự tán đồng của Bạch Thần, lại phát hiện đồng đội nhỏ nhắn đeo khăn quàng cổ này đang trầm tư.

Dường như cô cũng đang nghĩ cách sắp xếp tương lai cho đám kỹ nữ Đất Xám này.

Tô Na mờ mịt, liếc mắt nhìn những người bạn khác, do dự rồi nói:

"Nơi này chắc chắn không được, nếu mở ở tầng một tầng hai, có thể lấy được lương thực rẻ, vẫn nên mở ở dưới. Bên này gần cảng, có rất nhiều thủy thủ, họ tuy không nhiều tiền, nhưng chịu chi cho đàn bà, đồ ăn và rượu, ừm, không ít thương nhân và đám vệ sĩ bình thường cũng ở khu vực cảng này."

"Cô quan sát rất tỉ mỉ." Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái.

Tô Na mím môi nói:

"Khách chúng tôi mời chào chủ yếu đến từ cảng."

"Nhưng Auge không cho chúng tôi học tiếng Hồng Hà, sợ chúng tôi trao đổi với khách, quấy rầy anh ta."

Lúc này, một cô gái khác nói xen vào:

"Anh ta sẽ bắt chúng tôi làm cơm, như vậy có thể tiết kiệm tiền thuê đầu bếp."

Ánh mắt cô ấy sáng sủa hơn lúc trước nhiều, vội vàng chứng minh nhóm người mình có năng lực nấu nướng.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Nguồn nguyên liệu nấu nướng cho nhà hàng không cần lo, chúng tôi có đường."

Ý chỉ mấy trang trại của nhà họ Triệu.

Nếu trong thời gian ngắn không đuổi được "Giáo dục phản tri thức", thì liên lạc với Hứa Lập Ngôn, hắn cũng có trang trại ở thành phố Ban Sơ.

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút, tò mò hỏi:

"Chỉ dựa vào các cô để làm ăn, Auge có thể nuôi được nhiều tay chân như thế?"

"Tòa nhà này thuộc về Auge, anh ta còn đang, còn đang bán một vài thứ khiến người hút rất hưng phấn." Tô Na thật thà nói ra tình hình mình quan sát được.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, trong tiếng gào thét của đám sói đực, nghiêng đầu nhìn về phía đám thủ vệ còn lại kia.

Thủ vệ kia "ngoan ngoãn" giải thích:

"Ma túy và một vài sản phẩm mới từ đảo Cực Lạc."

"Các cô có hút không?" Tương Bạch Miên hỏi đám người Tô Na.

Lúc này, những kỹ nữ Đất Xám lúc trước không ra ngoài cũng đã tràn vào đại sảnh, một vài khách hàng cũng mờ mịt theo, được Gnawa và Long Duyệt Hồng lịch sự mời sang một bên.

"Không có, đồ đắt tiền như vậy, làm sao anh ta nỡ cho chúng tôi dùng?" Tô Na lắc đầu.

Cô ấy không khỏi cấp thiết hỏi:

"Mở nhà hàng cũng được, nhưng bọn họ thì phải làm sao?"

Cô chỉ đám người Auge.

Thương Kiến Diệu mỉm cười, cười đến mức tên bảo an còn lại có chút run sợ.

"Việc này giao cho tôi." Anh chỉ vào căn phòng sâu trong "ổ sói": "Anh theo tôi qua đây một chuyến."

Nửa câu đầu là tiếng Đất Xám, nửa câu sau là tiếng Hồng Hà.

Tên bảo an kia bày ra gương mặt đau khổ:

"Đừng mà..."

Lời này, gã cũng không dám từ chối.

Cứ thế, Thương Kiến Diệu đưa đám người Auge vào trong một phòng, hoàn thành một vòng "Thằng hề suy luận" mới, để họ tạo thành luận chứng tuần hoàn.

Đám người Tô Na kinh ngạc phát hiện ra, ông chủ hung ác và bảo an đáng sợ đã biến thành một lũ cừu, gọi gì bảo nấy, ngoan ngoãn nghe lời.

"Họ giờ sẽ thành người làm cho các cô." Thương Kiến Diệu vừa nói vừa nhìn tờ giấy trong tay: "Ừm, lần lượt nói đi nói lại những thứ trong danh sách này, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, ôi, nhìn có vẻ như là một băng xã hội đen lớn."

"Sau thời gian ngắn đó thì sao?" Tương Bạch Miên hỏi hộ tiếng lòng của đám người Tô Na.

Thương Kiến Diệu đưa khẩu "Liên hợp 202" trong tay Auge cho Tô Na.

Vẻ tươi cười trên mặt anh càng thành khẩn:

"Nắm chặt thời gian, giữ lấy nó, khi họ tỏ ra bất thường, thì "pằng" cho hắn một phát."

"Việc này..." Đám người Tô Na có chút sửng sốt.

Nụ cười của Thương Kiến Diệu càng thêm rạng rỡ:

"Tôi nói rồi, chúng tôi tới là để hợp tác."

"Cuối cùng có thể cứu được mình không chỉ có bản thân các cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận