Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 833: Thử

Sau khi Tương Bạch Miên nói "bắt đầu", Thương Kiến Diệu không lập tức hành động, mà giơ bàn tay được bọc trong khung xương kim loại lên, vuốt cằm nói:

"Tôi cảm thấy không đủ an toàn."

"Lỡ đâu phương án của chúng ta thực sự hữu hiệu, "Tương lai" kia đang lén nhìn, trong lòng sẽ thầm kêu lên "a không được, cho thiết bị tự hủy khởi động trước đi", vậy phải làm thế nào?"

Trên lí thuyết mà nói, chúng ta đã phá hủy toàn bộ thiết bị điện ở nơi này, gồm cả những loại ẩn giấu, "Tương lai" không thể nào nhìn thấy được chúng ta đang làm gì, cũng không nghe thấy chúng ta thảo luận... Mình con cố gắng nói thầm... Ừm, loại kẻ địch chưa từng gặp bao giờ như thế này cần phải đối phó cẩn thận... Tương Bạch Miên hơi trầm ngâm, một lần nữa đến gần "Não nguồn" phiên bản rút gọn, thấp giọng nói:

"Bây giờ ông xâm nhập vào hệ thống điều khiển phòng thí nghiệm, dùng cách tấn công bằng số liệu dư thừa, chặn đường tiếp nhận tín hiệu của thiết bị tự hủy."

"Không, không phải bây giờ, đợi xem dấu tay của tôi, khi tôi dựng ngón cái tay phải lên, thì ông bắt đầu hành động."

"Não nguồn" được bọc trong quần áo che chắn điện từ gật đầu, cũng đáp lại bằng giọng thì thầm:

"Hệ thống điều khiển trung tâm đã đóng lại vì không có điện, hệ thống tự hủy là một hệ thống song song khác, bởi vì tường lửa ngăn lại cho nên tôi không biết rõ về cách thức cung cấp điện."

"Hơn nữa, nếu quả thật như Thương Kiến Diệu nói, "Tương lai" quyết định khởi động thiết bị tự hủy từ trước, hoàn toàn có thể sử dụng năng lực "thao túng điện từ" của mình, cho nó một tín hiệu ở đằng sau tường lửa."

"Như vậy, cho dù có bao nhiêu số liệu dư thừa, cũng không thể trì hoãn chuyện này xảy ra."

"Số liệu dư thừa sẽ làm tắc nghẽn đường truyền tín hiệu, chiếm dụng tài nguyên điện toán tương ứng, mà năng lực "thao túng điện từ" của "Tương lai" có thể trực tiếp sinh ra tín hiệu hữu hiệu từ trong thiết bị tự hủy, vòng qua những số liệu gây tắc nghẽn kia."

Chuyện của các trí tuệ nhân tạo các ông thật là rắc rối... Tuy Tương Bạch Miên từng bỏ công sức tự học khá nhiều tri thức liên quan đến máy tính để sử dụng vi mạch phụ trợ trong cánh tay nhân tạo loại hình "Cá chình điện" của mình tốt hơn, nhưng dù sao cũng không xuất thân chính quy, lại không quá miệt mài đắm chìm vào đó, trên nhiều khía cạnh chỉ là tìm hiểu sơ lược, thiếu nghiên cứu sâu, lúc này nghe vậy thì cảm thấy nhức đầu, không khỏi châm chọc một câu.

Cô lấy lại bình tĩnh, khiêm tốn hỏi:

"Vậy ông cảm thấy nên làm thế nào bây giờ?"

"Não nguồn" có chung ký ức với Gnawa, biết Tương Bạch Miên không chuyên về vấn đề này, vừa rồi có ý thức vận dụng cách miêu tả giúp đối phương dễ dàng hiểu được, chứ không phải là cách biểu đạt chính xác hơn.

Nó im lặng vài giây rồi nói:

"Không có cách nào, cho dù chúng ta có thể tìm ra thuốc nổ tính năng cao được kết nối với thiết bị tự hủy trong thời gian ngắn nhất, cắt được đường dây chính xác, thì "Tương lai" cũng có thể tự dưng sinh ra cho chúng một tín hiệu phát nổ."

"Hiện giờ chỉ có thể chờ mong biện pháp của các cô thực sự hữu hiệu, có thể khiến "Tương lai" không thể "thao túng điện từ" trong một thời gian nhất định, hoặc nên nói không thể dùng loại năng lực này để ảnh hưởng đến các loại trang bị trong phòng thí nghiệm."

"Mà trước đó, cầu khấn nó không nghe thấy chúng ta nói gì, không nhìn thấy chúng ta làm gì, không khởi động thiết bị tự hủy từ trước."

Thật là... Trong lúc Tương Bạch Miên cảm thấy bất đắc dĩ, trong đầu đột nhiên lóe lên hình vẽ "Chư thiên Chấp tuế phù hộ" của Thương Kiến Diệu.

Là một người thích phân tích, am hiểu lên kế hoạch, luôn chuẩn bị sẵn sàng từ trước, cô rất ít khi gửi gắm số phận vào việc cầu xin Chấp tuế phù hộ.

Trong lúc Tương Bạch Miên đang thầm thì với "Não nguồn" phiên bản rút gọn, Thương Kiến Diệu nhìn về phía Ngô Mông đang ngồi ở mép đại sảnh bán nguyệt, tò mò hỏi:

"Ngươi và "Tương lai" là hàng xóm, chắc hẳn là có sự hiểu biết nhất định về nó?"

"Có." Ngô Mông trả lời lại dường như không trả lời, bởi vì hắn chỉ đưa ra câu trả lời, chứ không hề giải thích thêm.

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không để ý mặt mũi, gặng hỏi:

"Nó là hạng người, trí tuệ nhân tạo gì?"

Ngô Mông cười nói:

"Nó là một kiệt tác mà Orey đã tạo ra lúc cuối đời, nhận được linh cảm từ tăng lữ máy móc, dùng cách thức mà người khác không thể tưởng tượng ra nổi để hoàn thành."

"Nếu như không phải có Chấp tuế, ông ta có thể tạo ra một vị thần, hai mươi tư tiếng tiếng đồng hồ không nghỉ, đồng thời có thể đáp lại hàng tỷ tín đồ, một vị thần không có khiếm khuyết, không, nếu như không có Chấp tuế ông ta cũng không thể nào tự dưng tạo ra được một vị thần như thế."

"Không phải các anh muốn tìm tài liệu bà Orey để lại sao? Ngoại trừ một bộ phận là cách thức format "Não nguồn", phần còn lại đều thể hiện trực tiếp trên người "Tương lai", chính là thứ mà hiện giờ các anh còn chưa thể giải mã được."

Nói đến đây, Ngô Mông lại dùng giọng điệu thản nhiên để nói tiếp:

"Tôi chờ đợi vào ngày các anh có thể thực sự tìm ra được nguyên lý của nó."

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật."

Ngô Mông đeo kính gọng nhỏ cứ thế ngồi ở trên chiếc ghế bành đặt bên cạnh bàn ghi chép, giống như một vị khách quý đến xem biểu diễn hí kịch.

Nơi đó chỉ tồn tại một bóng hình của hắn, đằng sau là không gian âm u ở gần và bóng tối phía xa xa.

Thương Kiến Diệu suy tư một hồi, đáp lại vô cùng thành thật:

"Ngươi nói chẳng khác nào chưa nói..."

Không hề tiết lộ chút thông tin then chốt nào!

Ở phía khác, "Não nguồn" vẫn dựa theo dặn dò của Tương Bạch Miên, đi tới một chỗ mối nối, ngồi xổm xuống.

Nó sử dụng công cụ, nhanh chóng hoàn thành xâm nhập, chuẩn bị đưa vào một cơn lũ số liệu.

Tương Bạch Miên thì cầm một công cụ mà "Não nguồn" đưa cho, quay trở về bên cạnh Thương Kiến Diệu.

Đó là một thiết bị nhiễu sóng điện từ, "Não nguồn" đã chuẩn bị để đề phòng Ngô Mông quấy rối mình, phạm vi hữu hiệu không lớn, chỉ trong vòng mấy mét, hơn nữa công suất cũng không mạnh lắm.

Lúc này, "Não nguồn" thông qua kế hoạch của Tương Bạch Miên, đóng góp một vật phẩm, hy vọng Thương Kiến Diệu có thể dùng nó để làm nhiễu sóng, che giấu việc thử nghiệm sau đó, không bị "Tương lai" phát hiện từ trước.

Điều này có hữu hiệu hay không, Tương Bạch Miên cũng không có lòng tin lắm, còn nước còn tát.

Thương Kiến Diệu không lập tức khởi động thiết bị nhiễu sóng điện từ, mà đặt nó ở bên cạnh, mình thì nằm xuống chiếc giường kim loại để không.

Anh lấy ra "Ngọc sáu giác quan", đưa ý thức của mình vào trong đó, mượn khí tức bên trong để tăng năng lực cảm ứng của mình lên.

Phạm vi cảm ứng của bản thân Thương Kiến Diệu thực ra xa hơn của "Ngọc sáu giác quan", chỗ này anh chủ yếu muốn tăng "cường độ".

Chỉ chớp mắt, "Ngọc sáu giác quan" đã lóe ra những tia sáng màu xanh lục yếu ớt.

Thương Kiến Diệu nhìn thấy những bóng đen hiện ra trên trần nhà, lúc thì rụt lại, lúc lại thò ra, giống như rong rêu đang đung đưa.

"Ngọc sáu giác quan cũng có thể cảm ứng được." Thương Kiến Diệu thông báo tình hình.

Bạch Thần phụ trách chiếu đèn cho trần nhà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Vật phẩm đặc thù của "Tổ điều tra cũ" không ít.

Tương Bạch Miên đang cùng Long Duyệt Hồng đề phòng chuyện bất trắc, lên tiếng hỏi:

"Có thể cảm ứng được ý thức nhất định, cũng như định vị và sử dụng năng lực với nó không?"

"Nó giống như bóng tối, không cách nào trực tiếp bắt lấy." Thương Kiến Diệu dùng ví dụ của riêng mình để đáp lại.

Nói thẳng là "không thể" không được sao? Long Duyệt Hồng cảm thấy hơi căng thẳng, miệng cũng phát khô.

Không đợi Tương Bạch Miên ra lệnh, Thương Kiến Diệu cất "Ngọc sáu giác quan" đi, lấy ngọc phật màu xanh biếc như hồ nước kia ra.

Anh thành thạo cho ý thức mình đi vào, nhưng ngọc phật không hề tỏa ra ánh sáng, Thương Kiến Diệu đương nhiên cũng không thể cảm ứng được những bóng đen trên trần nhà kia.

"Cái này thì không được..." Thương Kiến Diệu chê bai ngồi dậy, nói đại khái tình huống.

"Phương án tiếp theo." Tương Bạch Miên bình tĩnh đáp lại.

Thương Kiến Diệu quên đi sự cản trở vừa rồi, hào hứng mở thiết bị nhiễu sóng điện từ như đồng hồ cát lên.

Trong âm thanh xẹt xẹt, khóe mắt Long Duyệt Hồng liếc thấy bóng người Ngô Mông đang ngồi sát mép đại sảnh xuất hiện sự vặn vẹo và kéo dài, nhưng không biến mất.

Nhìn còn khủng khiếp hơn!

Tương Bạch Miên nhân cơ hội khởi động thiết bị khung xương quân dụng của mình, cũng bảo Thương Kiến Diệu làm vậy.

Trong lúc đợi thiết bị khung xương quân dụng hoàn toàn khởi động, Thương Kiến Diệu cho hai tay vào trong ba lô chiến thuật, không biết đang mò cái gì trong đó.

Qua chừng hơn mười giây, anh thu tay về, đeo "Ngọc sáu giác quan" lên cổ tay trái.

Sau đó, anh rút vật phẩm đã chuẩn bị từ trước trong ba lô chiến thuật ra, nhắm nó vào trần nhà.

Đây là một trang bị phóng điện vô cùng thô sơ, nó giống như một miếng gỗ nhỏ, bên trên đặt mấy thanh pin tính năng cao, giữa các thanh pin có dây điện kết nối.

Thương Kiến Diệu vừa chuẩn bị xong tư thế, còn chưa ấn chốt mở, Tương Bạch Miên đã không chút do dự giơ ngón tay cái bên phải lên.

"Não nguồn" vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến cô vừa thấy thế, không quan tâm thử nghiệm tiếp theo có hiệu quả hay không, lập tức truyền một cơn lũ số liệu dư thừa vào trong hệ thống điều khiển trung tâm.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu phóng điện về phía trần nhà, vô số tia lửa điện tạo thành cơn hồng thủy ào ào bắn ra, khiến cả đại sảnh hình bán nguyệt sáng rõ như ban ngày.

Uỳnh uỳnh!

Tương Bạch Miên cảm thấy choáng váng đầu óc, giống như cả phòng thí nghiệm đang rung lắc, nhưng cơ thể của cô lại không hề lắc lư chút nào.

Cô như vậy, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng như thế.

Còn chưa kịp bình phục lại từ phản ứng này, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" lại có cảm giác rất nhiều con mắt không biết xuất phát từ chỗ nào đang nhìn chăm chăm vào mình.

Lúc này, "Não nguồn" phiên bản rút gọn nhảy lên một cái, cao giọng hô lên:

"Tín hiệu tự hủy xuất hiện rồi!"

Tương Bạch Miên không những kinh hãi mà còn lấy là mừng, bởi vì điều này chậm hơn so với dự tính của cô.

"Chạy!" Cô cấp tốc ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận