Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1081: Chuẩn bị

"Chân Lý không phải là Chấp tuế!" Thương Kiến Diệu không hề kinh ngạc, lập tức phản bác.

Lưu Xuyên nghiêng đầu, tức giận nhìn về phía tên này.

Thương Kiến Diệu không hề tỏ ra yếu kém, trong đôi mắt lóe lên tia lửa điện trắng bạc.

Sau khi hai người nhìn nhau mấy giây, Lưu Xuyên dường như có chút không chịu nổi, chậm rãi chuyển ánh mắt đi.

"Anh không được rồi!" Thương Kiến Diệu có sao nói vậy.

Hành vi đổ thêm dầu vào lửa này của anh khiến Lưu Xuyên lại đưa ánh mắt tới.

Đúng vào lúc này, tất cả ngọn đèn trong tầng hầm ngầm đồng thời lóe lên, nhanh chóng sáng lên như một mặt trời nhỏ.

"Mắt tôi!" Thương Kiến Diệu hô to một tiếng, giơ tay che trước mặt.

Các cường giả "Thế giới mới" khác cũng có phản ứng tương tự, hoặc là lấy tay che mắt, hoặc hạ mí mắt xuống, đều không dám nhìn thẳng vào ánh sáng mạnh kia.

Sau khi bừng lên một thời gian ngắn ngủi, ánh sáng trở lại bình thường, trong tai đám người Thương Kiến Diệu đồng thời vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp, hư ảo, dường như được truyền tới từ thế giới khác.

"Các vị, cuộc bạo động sắp bắt đầu."

Thương Kiến Diệu mở mắt, nhìn thấy một "bóng đen" cao gầy đang lơ lửng trên bức tường bên trái của tầng hầm ngầm, nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai.

"Anh là "Chân Lý"?" Thương Kiến Diệu hoàn toàn không hề kính sợ, lên tiếng ngắt lời "cái bóng".

"Cái bóng" im lặng một hồi rồi nói:

"Đúng vậy."

Thương Kiến Diệu "à à" một tiếng, không xen vào nữa.

Anh nhìn quanh một vòng, phát hiện Lưu Xuyên và một người khác đang cúi đầu, biểu hiện vô cùng cung kính, đám người Flora và Barnard mặc dù không khoa trương như thế, nhưng cũng biểu hiện ra đầy đủ sự tôn trọng.

Họ đều rất chuyên chú.

"Cái bóng" cao gầy lay động trên tường rồi nói:

"Đợi đến khi dấu hiệu bạo động xuất hiện, mọi người hãy hợp sức, đi đến tòa tháp cao, giữa đường đừng lãng phí thời gian."

"Đối diện với đám chó săn "Charlie", "Giáo sư Lý", nếu không thể giải quyết nhanh gọn, thì để lại một nhóm người cầm chân họ, những người còn lại tiếp tục tiến về phía trước."

"Đến lúc đó tôi sẽ giúp mọi người mở cánh cửa tòa tháp cao, sau khi mọi người tiến vào, chỉ cần phá hủy thiết bị trung tâm nơi đó, là có thể nhìn thấy con đường trở về Đất Xám."

"Sức mạnh của các Chấp tuế quanh quẩn trong tòa tháp cao, lúc này sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn cho mọi người, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất của mọi người."

"Không nhân lúc bạo động, các Chấp tuế không thể phân tâm, mọi người vĩnh viễn không thể chạy khỏi nơi này!"

"Các vị, cứ ở yên trong này, kiên trì chờ đợi dấu hiệu bạo động đi."

"Chân Lý" vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu lập tức giơ tay phải lên: "Tôi có một câu hỏi."

"Lúc bạo động, các Chấp tuế vì sao không thể phân tâm?"

"Cái bóng không trả lời anh, bởi vì nói xong câu cuối cùng, nó nhanh chóng mở rộng, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến mất khỏi tầng hầm ngầm.

Thương Kiến Diệu thấy thế, nói với vẻ mặt thất vọng:

"Chạy nhanh thật!"

"Giống như đám người chúng ta là hồng thủy mãnh thú vậy."

Lưu Xuyên nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.

Thương Kiến Diệu hoàn toàn phớt lờ sắc mặt anh ta, lại tự nói tiếp:

"Dấu hiệu của bạo động rốt cuộc có gì?"

Đến giai đoạn này, Lưu Xuyên cũng không giấu giếm nữa, thản nhiên nói:

"Cứ cách một khoảng thời gian không cố định, "Thế giới mới" sẽ xuất hiện sự rung lắc rõ rệt."

"Bắt đầu từ tòa tháp cao lan ra đến bên ngoài, bao gồm các tình huống như động đất, gió bão, nhà cửa đổ sập..."

"Không cố định?" Vậy làm sao các anh biết gần đây sẽ xảy ra bạo động?" Thương Kiến Diệu không hiểu thì hỏi.

Lưu Xuyên lặng lẽ hít vào một hơi, nói:

"Đây là thông tin do "Chân Lý" vĩ đại từ tháp cao truyền ra, mỗi lần đều vô cùng chính xác."

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tạm thời tin tưởng anh".

Sau đó anh kéo đề tài về lại chuyện vừa rồi:

"Vì sao "Chân Lý" không trả lời câu hỏi của chúng ta?"

"Sắp phải làm một chuyện quan trọng như vậy, nguy hiểm như vậy, then chốt như vậy, trong lòng mọi người đều rất thấp thỏm, chắc chắn có không ít câu hỏi."

Hoàn toàn không nhìn ra anh thấp thỏm ở chỗ nào... Lưu Xuyên thấy mấy vị cường giả "Thế giới mới" hiểu tiếng Đất Xám ở bên cạnh đều khẽ gật đầu, tán thành lời Thương Kiến Diệu nói, anh ta mới giải thích một câu bằng giọng trầm ổn:

'Sự tồn tại vĩ đại chắc chắn sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, sẽ không trả lời những nghi ngờ."

"Ai nói?" Thương Kiến Diệu lập tức phản bác: "Lúc trước tôi khẩn cầu Chấp tuế, Chấp tuế đều sẽ trả lời."

"Trả lời như thế nào?" Vẻ mặt Lưu Xuyên trở nên căng thẳng.

Một bộ phận cường giả "Thế giới mới" bao gồm cả Flora và Barnard đều đưa mắt tới.

Tuy rằng việc các Chấp tuế đáp lại lời khẩn cầu và nghi vấn của các tín đồ đã từng xảy ra, thường được gọi là ban bố thần dụ, nhưng những người hiện có mặt trong tầng hầm ngầm này đều định phản kháng lại tòa tháp cao, cố gắng trốn thoát, khi nghe thấy hai chữ "Chấp tuế", trong lòng khó tránh khỏi có chút run sợ.

Thương Kiến Diệu nghiêm mặt nói:

"Tuy rằng cáp Chấp tuế không nói gì, nhưng tôi có thể hiểu rõ ý của họ."

"Ý gì?" Lưu Xuyên gặng hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Bảo tôi cút."

Bây giờ là Thương Kiến Diệu "thích nói đùa".

Nếu cái giá phải trả của Lưu Xuyên không phải là "tính cách nhu nhược", thì hiện giờ chắc chắn đã giơ tay đấm vào mặt Thương Kiến Diệu một phát.

Trong phòng 14, tầng 647, "Sinh vật Bàn Cổ".

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần ngồi trong phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ", có chút rảnh rỗi.

Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực tế họ đang cân nhắc một vài vấn đề.

"Chúng ta tốt nhất cứ cách hai ngày lại ra ngoài huấn luyện dã ngoại một lần, duy trì trạng thái cơ thể và tinh thần thật tốt." Long Duyệt Hồng chủ động nói.

Mà ẩn ý của hắn là nếu không làm vậy, có lẽ không thể kịp thời nhận được điện báo mà Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu thông qua Gnawa gửi về.

Như vậy, hai người ở trong tòa nhà ngầm dưới lòng đất chưa biết chừng sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất.

Đương nhiên, lúc trước lên kế hoạch chia nhau hành động, Tương Bạch Miên đã từng cân nhắc đến vấn đề này, cho rằng không thể gửi gắm toàn bộ hy vọng vào việc trao đổi qua lại bằng điện báo, như vậy có quá nhiều trắc trở, không kịp phối hợp.

Một cách truyền tin khác chính là chiếc bút ghi âm kia.

Nguyên lý là, sau khi Thương Kiến Diệu tiến vào "Thế giới mới", có thể thông qua khí tức, sức mạnh mà mình để lại bên ngoài cùng cơ thể của chính mình, hoàn thành việc định vị.

Nói cách khác, anh chắc hẳn có thể giống Tiểu Xung và Ngô Mông, dưới sự thao túng của anh, chiếc bút ghi âm sẽ chuyển phát tin tức, từ đó nhắc nhở đồng đội.

Nhưng việc này cần thời gian nhất định để vượt qua lá chắn "Thế giới mới", truyền lại sức mạnh, đưa ra suy nghĩ, sẽ tồn tại độ trễ nhất định, không thể so sánh với tốc độ để cơ thể mất kiểm soát.

Mà đặt chung với điện báo, thì cách này lại đủ nhanh, cùng lắm là mất gần mười phút, không đến mức khiến Long Duyệt Hồng và Bạch Thần bỏ lỡ cơ hội.

Có điều, việc này cũng tồn tại một vài biến số, cấp bậc của Ngô Mông rốt cuộc là ở mức độ nào, Tương Bạch Miên cũng không rõ lắm, không thể xác định sau khi tiến vào "Thế giới mới", Thương Kiến Diệu có làm được chuyện giống vậy hay không.

Cho nên hai con đường truyền tin tức là điện báo và bút ghi âm, Long Duyệt Hồng đều không dám lơ là.

"Được." Bạch Thần gật đầu: "Để em gửi báo cáo cho phó ban Tất Ngu."

Long Duyệt Hồng lập tức nhìn về phía máy tính để bàn và điện thoại của tổ trưởng, cảm thán từ tận đáy lòng:

"Thực ra, bây giờ chúng ta vẫn chưa được tính là thành viên của "Tổ điều tra cũ"..." Chức vụ của hắn và Bạch Thần gần với nội gần hơn.

"Chỉ cần tiểu đội còn chưa giải tán, thì vẫn trực thuộc." Bạch Thần nghiêm túc trả lời một câu.

Đằng sau cánh cửa đường hầm, viện nghiên cứu Số 8.

Tương Bạch Miên mặc thiết bị khung xương quân dụng, ngồi tựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô vừa tiêm xong một ống dinh dưỡng cho Thương Kiến Diệu, bản thân cũng định tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một hồi, đợi trận bạo động ở "Thế giới mới" xảy ra.

Đến lúc đó, cô sẽ thử tiến vào tòa kiến trúc thần bí ở khu vực trung tâm của "Thế giới mới" ngoài hiện thực.

Ảo ảnh mà nó biểu hiện ra ngoài chính là tòa tháp cao!

"Thế giới mới", trong tầng hầm ngầm của tòa nhà đặc thù.

Thương Kiến Diệu đang nói chuyện phiếm với đám người Flora, Barnard, đột nhiên kêu lên một tiếng:

"Hỏng rồi, quên mất một chuyện!"

"Chuyện gì?" Flora ngồi trên ghế thân viết hỏi.

Thương Kiến Diệu đứng ở đó, đáp:

"Trước khi cuộc bạo động bắt đầu, tôi còn có một số việc phải xử lý, phải thông báo cho một vài người bạn!"

Ví dụ như, anh còn phải đến toàn hợp viện phong cách Đất Xám, tiếp tục trò chuyện với người phụ nữ đang khóc lóc trong bóng tối, xem việc bạo loạn có thể gây ra sự thay đổi tương ứng nào không, từ đó khiến cô ta nói ra nhiều hơn, ví dụ như, đến chỗ giam giữ đám người Diêm Hổ, nhắc nhở họ cuộc bạo động sắp bắt đầu, cẩn thận người nhốt họ lại sẽ nhân cơ hội làm việc gì đó, ví dụ như hỏi mấy người thân mật như Jacob, xem họ có muốn cùng nhau thoát khỏi "Thế giới mới" hay không...

"Chuyện này phải bảo mật một cách nghiêm ngặt." Nghe Thương Kiến Diệu nói vậy, Lưu Xuyên nhấn mạnh.

Barnard run rẩy giải thích:

"Có một nhóm người lựa chọn phục tùng cấp quản lý trong tòa tháp cao, muốn dùng cách này để đổi lấy quyền lợi thường xuyên quay về Đất Xám, mà đám chó săn như "Phó viện trưởng", "Charlie" cũng có người theo đuôi.

"Nếu như chúng ta muốn nhân cuộc bạo động lần này, lan truyền một vài tin tức ra ngoài, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể khiến chúng ta gặp hình phạt của các Chấp tuế trước khi cuộc bạo động bắt đầu."

"À..." Thương Kiến Diệu thất vọng quét mắt nhìn một vòng.

Thấy những người nghe hiểu đoạn đối thoại vừa rồi đều tỏ ý phản đối, anh đành phải mau chóng nói:

"Được rồi."

Giây tiếp theo, tư duy anh nhảy cóc, hỏi sang một chuyện khác: "Lan truyền bí mật này ra bên ngoài sẽ chịu sự trừng phạt như thế nào, đến từ ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận