Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 575: Nối giáo cho giặc

Long Duyệt Hồng đáp lại, vẻ mặt vẫn ngây ra như trước:

"Được."

Tương Bạch Miên lại nói:

"Bây giờ chúng tôi sẽ giúp anh mặc thiết bị khung xương quân dụng vào trước, như vậy cho dù có chuyện bất ngờ, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết."

"Được được." Long Duyệt Hồng giống như người vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, vội vàng gật đầu lia lịa.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên lập tức chia nhau làm việc, một người canh gác, một người giúp Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng loại hình "AC - 45" mua được ở chỗ Lehman.

"Đợi lát nữa nếu có người đề nghị, cho phép họ liên hệ với doanh trại, tìm kiếm cứu viện." Tương Bạch Miên một bên dặn dò, một bên vác thiết bị khung xương quân dụng loại cũ lên lưng.

Cô và Thương Kiến Diệu nhanh chóng chạy vào rừng, biến mất khỏi tầm mắt của Long Duyệt Hồng.

Sau khi đi được một đoạn, Tương Bạch Miên dừng chân lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn:

"Hay là tôi ở lại đây, trông Tiểu Hồng một lúc, tránh anh ta xảy ra vấn đề?"

"Một mình anh ta có thể xử lý được." Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói: "Hãy tin vào anh ta."

Tương Bạch Miên im lặng vài giây rồi nói:

"Được rồi."

Là tổ trưởng của tổ đội, trong lòng cô vẫn muốn đi vào hang động kia, tự mình quan sát hoàn cảnh, bố trí hành động săn bắt tiếp theo hơn.

Hai người không chần chừ nữa, căn cứ vào các dấu vết trên đường cùng những gì Gnawa và Bạch Thần miêu tả, đuổi đến vị trí của mục tiêu.

Khu vực xảy ra vụ bắn phá, Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng canh giữ ở nơi giấu hai chiếc xe ô tô, nhìn thi thể của Bob cách đó hơn mười mét cùng cỏ dại mọc um tùm, ngây ra một hồi.

Hắn chợt thở hắt ra, lên tinh thần, đưa ánh mắt về phía các thợ săn di tích đã được sơ cứu.

Họ hoặc là ngồi dựa vào cây cối, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, hoặc là chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngẩn ra ở đó như một khúc gỗ, có người lại thở hổn hển, không ngừng quan sát hoàn cảnh, dường như muốn xác nhận tình cảnh trước mặt, tự hỏi tiếp theo nên làm gì.

Những người bị thương nặng cơ bản đã chết đi, dưới đất toàn là thi thể.

Lần hành động này không giống với trận bạo loạn ở thành phố Cỏ Dại, phần lớn người chết đều là do "Tổ điều tra cũ" gây nên.

Long Duyệt Hồng dựa vào bản năng, quan sát khu vực này, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết nên suy nghĩ gì cũng không biết có thể suy nghĩ được gì, mãi đến khi hắn nhìn thấy một thợ săn di tích bị thương nhẹ lần mò đứng dậy, đi về phía mình.

Ánh mắt có phần dại ra của hắn nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn về phía thợ săn di tích kia nói:

"Anh có chuyện gì?"

Hắn hỏi rất lịch sự, nhưng súng trường trong tay đã giơ lên, về phần các loại vũ khí được lắp trong thiết bị khung xương quân dụng như máy bắn lựu đạn, lỗ bắn laser, súng tự động mini cũng đã sẵn sàng khai hỏa.

Thợ săn di tích kia khoảng ba mươi tuổi, để bộ râu rậm rạp, tóc màu nâu rối bù, trông bộ dạng bẩn thỉu.

Quần áo và của gã rách nát, không biết bao lâu rồi chưa được giặt và may vá.

Lúc này gã một tay ôm xương sườn bên phải một tay giơ lên, ý bảo không có vũ khí.

"Tôi muốn hỏi các anh định xử trí chúng tôi thế nào?" Ánh mắt của thợ săn di tích này lướt qua thiết bị khung xương quân dụng trên người Long Duyệt Hồng, vẻ mặt càng tỏ ra khiêm tốn, còn mang theo vài phần ý cười.

Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, nói:

"Các anh cũng không phải là phạm nhân."

Tư duy của hắn đã trở về, hỏi mà không che giấu sự tò mò:

"Lúc trước anh đã xảy ra chuyện gì? Mọi người hoàn toàn không quen biết, không có thù hận, cũng không tồn tại vấn đề cướp giật chiến lợi phẩm, vì sao các anh lại đột nhiên muốn tập kích chúng tôi?"

Hỏi một hơi, hắn mới nhớ ra mình hẳn là nên lịch sự:

"Xưng hô thế nào?"

"Gọi Long Ân là được." Thợ săn di tích kia thấy thái độ của Long Duyệt Hồng khá hiền hòa, cả người thả lỏng hơn nhiều.

Đôi mắt xanh nhạt của gã để lộ vẻ đang nhớ lại:

"Hiện giờ tôi cũng rất khó hiểu, vừa rồi tại sao chúng tôi lại điên cuồng như thế, muốn giết chết các anh, giống như có người đã đưa ra một mệnh lệnh như thế ở trong đầu."

"Thời gian này các anh đang, đi theo, con sói trắng kia?" Long Duyệt Hồng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cảm thấy từ "đi theo" này tương đối thỏa đáng.

Trên mặt Long Ân lập tức hiện lên vẻ lo lắng:

"Có thể nói là vậy."

"Hôm đó, tôi và đồng đội của tôi gặp được nó, tôi trơ mắt nhìn mấy người họ trở nên điên cuồng, dường như bản thân cũng trở thành sói hoang, không còn là con người nữa."

"Ánh mắt họ nhìn tôi đầy thù hận và đề phòng, tôi sợ quá, lập tức xoay người chạy trốn, nhưng chưa chạy được vài bước thì tôi, tôi, cảm thấy bản thân nên phục tùng con sói trắng kia, nó mạnh mẽ như vậy, có sức hấp dẫn như vậy, là chủ nhân trời sinh."

"Trong khoảng thời gian sau đó, tôi và đồng đội của mình, còn có các thợ săn khác, vẫn đi theo nó, loại trừ bẫy rập, xua đuổi con mồi, giải quyết kẻ địch giúp nó."

"Hiện giờ nhớ lại, tôi cảm thấy bản thân vô cùng xa lạ, cam tâm tình nguyện làm nhiều chuyện mất trí như vậy."

"Tôi, tôi nghi ngờ nó đã khống chế tâm hồn mình..." Nói đến đây, trên mặt Long Ân hiện ra vẻ sợ hãi, mờ mịt khó mà xua đi được.

Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Con sói trắng kia sẽ định kỳ ăn một người, hai đồng đội của tôi chết bởi việc này, nhưng lúc đó tôi không hề đau khổ, cảm thấy chủ nhân thỏa mãn là được rồi."

Giờ phút này trong đầu Long Duyệt Hồng hiện ra một từ ngữ "nối giáo cho giặc".

Nhớ tới đám thợ săn di tích liều mạng xông lên kia, cảm nhận này của Long Duyệt Hồng càng thêm rõ rệt.

Cùng lúc đó, hắn nhận thấy một vấn đề, không khỏi lên tiếng hỏi:

"Lúc gặp phải con sói trắng kia, đồng đội của anh bị mê hoặc, mà anh lại không sao, có thể xoay người chạy trốn?"

"Đúng vậy." Long Ân cho ra câu trả lời khẳng định.

Long Duyệt Hồng gặng hỏi:

"Lúc đó anh là người đi cuối cùng của đội ngũ?"

Người đằng trước đã tiến vào phạm vi năng lực, mà anh ta thì còn thiếu hai bước nữa?

"Tôi ở chính giữa." Long Ân lập tức trả lời không hề chậm trễ.

Việc này... Không giống với mê hoặc của Kiều Sơ lắm... Đợi đã, vừa rồi tổ trưởng và Thương Kiến Diệu cũng nói như vậy... Long Duyệt Hồng vội vàng cầm lấy bộ đàm, thông báo chuyện này cho đám người Tương Bạch Miên.

Lúc Tương Bạch Miên nhận được báo cáo của Long Duyệt Hồng, đã cùng Thương Kiến Diệu chạy tới hang động mà Gnawa và Bạch Thần miêu tả kia.

Vị trí này rất bí mật, được mấy tảng đá lớn và hoàn cảnh xung quanh che giấu kĩ càng, nếu không phải đuổi theo con sói trắng đến đây, ngay cả Gnawa cũng không phát hiện ra được.

"Khu vực xung quanh không có lối ra khác." Gnawa vừa đi một vòng quay trở về, báo cáo thu hoạch của mình.

Bạch Thần phụ trách canh giữ ở cửa động nói theo:

"Mục tiêu cũng không đi ra ngoài."

Tương Bạch Miên nhìn vào hang động tối tăm không thấy tận cùng kia, cân nhắc rồi nói:

"Bên trong cũng không biết là tình huống gì, nếu tùy tiện đi vào, lỗ mãng thăm dò, không phải là một chuyện tốt."

"Quá sâu, một phần khu vực đã vượt ra khỏi phạm vi đo lường của tôi." Gnawa trả lời: "Nhưng những phần có thể điều tra được thì đều bình thường."

Ông ta vừa dứt lời, mặt đất bỗng rung lắc, cả dãy núi dường như chấn động.

Ngay sau đó, tiếng động lớn nặng nề mà khủng khiếp từ sâu trong hang động truyền ra.

Đám người Thương Kiến Diệu nhanh chóng lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách, ngay sau đó đá ở trên đỉnh núi đổ sập xuống, chặn lại lối vào hang động.

Việc này... Tương Bạch Miên mở to mắt nhìn.

Đến khi tất cả trở lại bình thường, cô nhíu mày nói:

"Hang núi đã hoàn toàn sụp xuống?"

"Động tĩnh này, sự biến đổi này trông không giống tự nhiên xảy ra lắm..."

"Cũng may tôi và lão Gnawa không tùy tiện đi vào." Bạch Thần cảm thán một câu từ đáy lòng.

Nếu vậy cô đã bị chôn vùi ở bên trong.

Đối với người máy thông minh như Gnawa mà nói, đây cũng là sự nguy hiểm chí mạng.

Tương Bạch Miên thử phân tích:

"Là do con sói trắng kia làm?"

"Nó có trí khôn nhất định, sau khi ra ngoài từ lối khác, dùng cách nào đó để châm ngòi thuốc nổ chôn bên trong hang, muốn dùng cách này để giết chết lão Gnawa, kẻ địch mà nó cho rằng không cách nào tự mình giải quyết được?"

Thương Kiến Diệu nói như có điều suy nghĩ:

"Còn có một khả năng khác."

"Là gì?" Tương Bạch Miên cũng muốn nghe xem tên này lại có cao kiến gì.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt cảm khái:

"Con sói trắng khổng lồ kia rất tự cao tự đại, bị chúng ta chặn ở đây, lại không có lối ra khác nên dứt khoát châm ngòi thuốc nổ chôn sẵn, vùi mình ở trong hang động này, dẫu có chết cũng không trở thành đồ chơi của con người."

"Thật là có khí phách..." Tương Bạch Miên phụ họa một câu không có thành ý lắm.

Cô chợt thở hắt ra nói:

"Chúng ta hai người một tổ, tìm xem có lối ra khác không."

"Hang động này sâu như vậy, có quỷ mới biết là thông đến đâu."

Nói đến đây cô vừa tự hỏi tự nói:

"Kết hợp với tin tức bên phía Tiểu Hồng vừa báo cáo lại, năng lực của con sói trắng này vừa giống, vừa không giống "mê hoặc", rất có khả năng tồn tại hạn chế về số lượng mục tiêu, mà gần với hiện thực hóa "nối giáo cho giặc" hơn."

"Ừm, trong thời gian này, những thợ săn di tích đi theo bên cạnh nó phải ăn cái gì, uống cái gì... Dựa vào săn thú sao? Nhiều người như vậy, mỗi ngày đều phải săn bắn, đều phải lấp đầy bụng, mà động tĩnh lớn như vậy, làm thế nào mới qua mắt được loại thợ săn hùng mạnh như Vương Phú Quý?"

Cô cho rằng "ma cọp vồ" còn sót lại có thể cung cấp một ít đầu mối hữu dụng, nên thông qua bộ đàm thông báo cho Long Duyệt Hồng.

Đến khi họ đi tìm lối ra khác, khoảng cách xa hơn, bộ đàm sẽ không thể sử dụng được nữa.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Long Ân đưa ra thỉnh cầu:

"Tôi có thể bắn đại tín hiệu, nhờ doanh trại tiền tuyến cứu trợ được không? Chủ yếu là về phương diện chữa bệnh, vết thương của tôi tuy không đáng ngại, nhưng những người khác rất cần."

Gã cũng coi như là một trong số những người khá may mắn, lúc đó chỉ bị một viên đạn sượt qua xương sườn, vết thương khá nhẹ, sau đó vì quá đau đớn và cách xa con sói trắng kia nên đã thoát khỏi trạng thái bất thường này, vội vàng bỏ vũ khí xuống, nằm rạp xuống đất, bày ra tư thế đầu hàng.

Long Duyệt Hồng nhớ đến lời dặn của tổ trưởng, gật đầu một cái rồi nói:

"Được."

Trong tình huống mặc thiết bị khung xương quân dụng, hắn cũng không sợ người cứu viện đến từ doanh trại tiền tuyến sẽ sinh lòng ác ý.

Đánh không lại, chẳng lẽ còn trốn không thoát?

Đến khi Long Ân bắn ra đạn tín hiệu, hắn chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng động ầm ầm với vẻ nghi ngờ.

Cơn địa chấn nhanh chóng qua đi, Long Duyệt Hồng thuận miệng hỏi Long Ân:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết." Long Ân trả lời với vẻ mờ mịt.

Long Duyệt Hồng lập tức quét mắt nhìn người bị thương và thi thể nằm đầy dưới đất, im lặng một lát, lên tiếng hỏi:

"Anh, không hận chúng tôi chứ?"

"Hận?" Long Ân mỉm cười: "Trong tình huống đó, tôi cũng sẽ tấn công kẻ địch rõ ràng không bình thường, chẳng lẽ còn phải quan tâm đến tâm trạng của họ? Ha ha, người còn sống đều phải cảm ơn các anh, chết rồi cũng không có chuyện hận hay không. Về phần đồng đội chết đi, tôi cũng không rõ lắm, đồng đội của tôi hoặc là bị con sói trắng ăn thịt, hoặc là đều chết trên núi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận