Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 383: Bá chủ chợ Đá Đỏ

Lehman thoáng nghiêng người về phía trước, đan hai tay lại, cân nhắc rồi nói:

"Tôi có bài người bạn ở chợ Đá Đỏ, đêm qua họ có nghe nói đến hành động lớn của các cô."

Hắn ta không dám nói thẳng là cả chợ Đá Đỏ đều biết các người giết chết một người thức tỉnh hùng mạnh rồi, chuyện mà ai ai cũng biết còn gọi là bí mật được sao?

Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi lại:

"Ông Lehman, vậy ông tìm chúng tôi có việc gì?"

Lehman hơi lo lắng nói:

"Tôi muốn ủy thác một nhiệm vụ cho các cô, lần này có chút nguy hiểm, nhưng xin hãy yên tâm, nhất định sẽ thông qua nghiệp đoàn thợ săn công bố, nhận sự xét duyệt và giám sát của họ."

Tương Bạch Miên suy nghĩ vài giây, nở nụ cười ranh mãnh đằng sau chiếc mặt nạ:

"Nhiệm vụ này có liên quan đến nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt không?"

Lehman mờ mịt, hồi lâu mới lắc đầu: "Chắc là không có."

Thương Kiến Diệu hỏi tiếp:

"Có liên quan đến nguyên nhân bùng phát "Bệnh Vô tâm" không?"

Ồ, ăn ý phết đấy... Tương Bạch Miên thầm khen một câu.

Lehman hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của hai thợ săn di tích đối diện, đáp với vẻ không hiểu lắm:

"Không có."

Hắn ta nghe nói người thức tỉnh càng mạnh thì trạng thái tinh thần càng không ổn định, hoặc là có sở thích vô cùng kỳ quặc.

Lẽ nào hai vị này chính là như vậy?

Cho nên mới có khả năng giết chết người thức tỉnh hùng mạnh kia?

Tương Bạch Miên nhịn cười, nghiêm túc nói:

"Chúng tôi không phải nhiệm vụ nào cũng nhận, rất xin lỗi."

Lehman lập tức hiểu ra, hai vấn đề vừa rồi chỉ là cái cớ để từ chối mà thôi.

Hắn ta hơi tức giận, cảm thấy đối phương đang trêu chọc mình.

Đương nhiên, là một tên buôn lậu vũ khí, so sánh thực lực địch ta là một loại bản năng, hắn ta chỉ hơi suy xét đã lập tức nén giận, nói với vẻ tiếc nuối:

"Đáng tiếc quá, thù lao rất cao đấy."

Tương Bạch Miên không hỏi thù lao bao nhiêu, một lần nữa từ chối đề nghị của đối phương:

"Đội ngũ của chúng tôi cần nghỉ ngơi và hồi phục, tạm thời không tiếp nhận nhiệm vụ."

"Được rồi, nếu như các cô muốn nhận thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi còn ở chợ Đá Đỏ thêm mấy hôm nữa." Lehman cảm nhận được thái độ kiên định của đội thợ săn di tích đối diện, bèn đứng dậy lịch sự chào tạm biệt.

Sau khi nhìn tay buôn lậu vũ khí đi xa, Tương Bạch Miên vừa cười vừa nói:

"Nếu không phải chúng ta đã đặt trước bộ thiết bị khung xương quân dụng, chưa biết chừng sẽ cân nhắc đến nhiệm vụ của ông ta."

Hiện giờ mà nói, "Tổ điều tra cũ" của họ không phải tiểu đội thợ săn di tích thực sự, không thể dựa vào việc nhận nhiệm vụ để cầm hơi qua ngày.

"Kế tiếp của chúng ta có ba mục tiêu, một là nghĩ cách tiếp xúc với Dimarco trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", xem ở chỗ ông ta có tin tức khi thế giới cũ bị hủy diệt không, hai là đến đảo giữa hồ, tìm hiểu một chút về "Thần linh" ngủ say, ba là thu thập tư liệu về "Thiên đường máy móc", chuẩn bị cho việc tạo mối quan hệ sau này." Bệnh thì bệnh, suy nghĩ của Tương Bạch Miên vẫn rất rõ ràng.

Thương Kiến Diệu lại thở dài tiếc rẻ:

"Có thêm một thiết bị khung xương quân dụng nữa thì tốt rồi."

"Cũng phải." Tương Bạch Miên suy tư một chút, gật đầu nói: "Giúp Tiểu Bạch mạnh hơn chút nữa thì tốt. Đâu ai chê đồ như thiết bị khung xương quân dụng chứ? Chúng ta cũng có thể dùng. Ừm, việc này cũng không gấp lắm, không cần phải quá mạo hiểm."

Cô đang định tháo mặt nạ xuống, cởi áo khoác nằm lại lên giường tiếp tục làm bệnh nhân, kết quả lại cảm ứng được có người đang đi về phía này.

"Thật là, không thể để bệnh nhân có thời gian nghỉ ngơi sao?" Cô không nhịn được trách móc một câu.

Thương Kiến Diệu lập tức tìm một tờ giấy, viết mấy chữ:

"Xin đừng quấy rầy."

Anh vừa mở cửa định dán giấy lên cửa thì nhìn thấy bà Teresa đang cố gắng gõ cửa.

Bà góa phụ của nhà buôn vũ khí Herwig vẫn đôi mũ có voan đen rủ xuống, đằng sau là mấy người đeo mặt nạ, vũ trang đến tận răng.

Teresa ngẩn ra, trực tiếp hỏi:

"Nghe nói các anh đã tìm được số vũ khí rồi?"

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu vui vẻ nói: "Một nửa của các bà ở chỗ giáo đường."

Anh vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn mấy người phía sau Teresa.

Cảm nhận được cái nhìn của Thương Kiến Diệu, mấy người kia lập tức căng thẳng cả người, thậm chí còn hơi run lên, giống như chỉ cần một lời không hợp là sẽ tìm chỗ trốn.

Người cá thức tỉnh đêm qua khủng khiếp đến mức nào, họ đã tự thân trải nghiệm, mà bây giờ, vị trước mặt họ chính là người đã giết chết người cá thức tỉnh kia!

"Cảnh giác quá mức cũng không phải là chuyện tốt." Thương Kiến Diệu thành khẩn khuyên một câu.

Anh không nói gì còn đỡ, vừa lên tiếng, mấy người đi theo Teresa đến đây đã có xúc động muốn xoay người chạy trốn rồi.

Cũng may, đó chỉ là xúc động nhất thời chứ không phải làm thật, điều này chứng tỏ họ vẫn là người bình thường.

Teresa thấy thế, vội vàng giới thiệu:

"Họ là những thuộc hạ trung thành với Herwig, hiện đang phụ trách bảo vệ tôi."

Hai người nói chuyện đều dùng tiếng Hồng Hà.

Lúc này, Tương Bạch Miên đi tới cửa, vừa cười vừa nói:

"Bây giờ chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến giáo đường lấy số vũ khí còn lại, nhớ là sau khi lấy được thì đến nghiệp đoàn thợ săn xác nhận nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành."

Teresa thở phào nhẹ nhõm, cảm khái:

"Tôi không ngờ các cô lại mạnh đến vậy."

"À, cũng không ngờ các cô là người Tiếng Xám."

"Lúc đó tôi quá kích động, tuy rằng tình cảm giữa tôi và Herwig không tốt lắm, nhưng dù sao ông ấy cũng là chồng tôi."

Hiển nhiên bà ta đã biết được đây là một đội ngũ người Tiếng Xám từ chỗ những người khác ở chợ Đá Đỏ.

"Không sao." Tương Bạch Miên đã quên mất cuộc nói chuyện khi đó.

Teresa im lặng một chút, lại nói tiếp:

"Các cô đã tìm ra hung thủ giết chết Herwig chưa?"

"Vẫn chưa." Tương Bạch Miên thành thật trả lời: "Chỉ có thể loại bỏ một vài người hiềm nghi thôi."

A... Nhiệm vụ của các cô còn chưa hoàn thành, sao đã lấy đi một nửa số vũ khí rồi? Teresa vốn định nói vậy, nhưng nhớ ra "chiến tích vũ đại" của tiểu đội thợ săn di tích đêm qua, cũng cảm nhận được sự căng thẳng và bất an của đám "vệ sĩ" đằng sau, đành phải gượng cười nói:

"Xem ra sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ thật sự thôi."

Giờ phút này, bà ta cảm nhận được tâm trạng của một phần dân cư chợ Đá Đỏ khi đối mặt với Herwig trong những năm đó: Bá chủ một phương!

Giận mà không dám nói!

Tương Bạch Miên vẫn còn đang ốm, không nhiều lời, trực tiếp bảo Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lái xe đưa đám người Teresa đến giáo đường Cảnh Giác.

Sau khi nhìn thấy người cảnh báo Tống Hà, họ nhanh chóng trao đổi sự việc. Tiếp đó, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đứng đợi ở ngoài giáo đường, bên cạnh xe jeep, rảnh rang nhìn đám người Teresa bận rộn vận chuyện vũ khí, vật tư.

Nhìn một lúc, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn sang phía khác.

Duy Gia Nhĩ chỉ cao một mét sáu từ bên giáo đường đi vòng qua về phía họ.

Sau khi đến bên cạnh Long Duyệt Hồng, Duy Gia Nhĩ nhìn theo Teresa đang cầu khấn trong đại sảnh, khẽ cười một tiếng:

"Bộ dạng thật của bà ta, các anh chắc chắn là không tưởng tượng ra được đâu."

"Vậy sao?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi.

Duy Gia Nhĩ vừa cười vừa nói:

"Trong lễ Misa lần trước, Herwig vội vàng đi hoàn thành giao dịch vũ khí, cố ý để lộ chỗ trốn, nhanh chóng bị tìm ra."

"Không lâu sau, bà Teresa cũng bị tìm thấy, nhưng bà ta không rời khỏi giáo đường."

Nói đến đây, cậu ta hơi để lộ vẻ tự hào:

"Tôi ở trong đường ống thông gió, nhìn thấy bà ta vào phòng của giáo chủ Renato."

"Ha ha, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân giáo chủ Renato bị thần phạt, trở thành "Vô tâm giả"."

"Hả?" Bởi vì Duy Gia Nhĩ nói tiếng Hồng Hà, Long Duyệt Hồng nhất thời không hiểm lắm.

Vài giây sau, hắn mới ngộ ra: Giáo chủ Renato và bà Teresa là quan hệ tình nhân!

Thằng nhóc Duy Gia Nhĩ này đã mượn đường ống thông gió, biết được bao nhiêu bí mật rồi?

Trong lúc Long Duyệt Hồng âm thầm cảm khái, Thương Kiến Diệu thành khẩn đánh giá một câu:

"Chấp tuế bận thật đó."

"Anh đang giễu cợt tôi đấy à?" Duy Gia Nhĩ liếc Thương Kiến Diệu một cái, nói: "Mỗi người đều có rất nhiều chiếc mặt nạ vô hình, chỉ có từ thế giới khác trong đường ống thông gió mới có thể nhìn thấy bộ dạng thực sự khi bỏ mặt nạ xuống của họ."

Nói đến đây, cậu ta lại cười một tiếng:

"Có muốn biết dáng vẻ dưới "mặt nạ" của người cảnh báo Tống không?"

"Các người tuyệt đối không nghĩ ra đâu."

Long Duyệt Hồng cân nhắc một chút, cướp lời Thương Kiến Diệu:

"Việc đó không liên quan gì đến chúng tôi, chỉ cần người cảnh báo Tống không lén lút ủ mưu đối phó với chúng tôi, thì ông ấy có dáng vẻ gì, chúng tôi cũng không quan tâm."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu tỏ ý tán thành.

Duy Gia Nhĩ bĩu môi:

"Các anh như vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú."

Thương Kiến Diệu không biết nghĩ tới điều gì, bỗng trở nên hăng hái:

"Vậy cậu có quan sát được tình hình trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" không?"

Duy Gia Nhĩ bật cười: "Mỗi một lỗ thông hơi của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đều có người canh chừng, không có cách nào lẻn vào trong."

Dừng một chút, cậu ta lại lẩm bẩm thêm:

"Nhưng người canh giữ lỗ thông hơi cũng sẽ trao đổi cuộc sống hàng ngày với nhau."

Không đợi Thương Kiến Diệu hỏi thêm, cậu ta đã lao ra ngoài, biến mất ở đằng sau một tòa nhà đổ nát.

Đến lúc này, Long Duyệt Hồng mới phản ứng lại:

"Ý của anh là, cậu ta vẫn có sự hiểu biết nhất định đối với tình hình bên trong "Chiếc thuyền Noah ngầm"?"

Thương Kiến Diệu lại nói như có điều suy nghĩ:

"Nếu tôi tìm được cậu ta, thắng cậu ta, có phải cậu ta sẽ nói những chuyện nghe được cho tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận