Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 556: Điện báo

Nghe thấy câu hỏi của Thương Kiến Diệu, Đỗ Hoành im lặng vài giây rồi nói:

"Cứ coi là vậy đi."

Ông ta trả lời khá hàm hồ, không giống biểu hiện thích lên mặt dạy đời lúc trước.

Nhớ đến những gì Đỗ Hoành từng nói ở phế tích đầm lầy Số 1, muốn biết những tin tức quan trọng tương tự cần phải đưa ra tin tức ngang giá để trao đổi, Tương Bạch Miên vốn định gặng hỏi, rốt cuộc lại ngậm miệng vào.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy tư vài giây, chẳng thèm để ý đến thể diện, hỏi thẳng:

"Rốt cuộc Tiểu Xung là ai?"

Đỗ Hoành cười nói:

"Thực ra tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi bị mất rất nhiều ký ức, chỉ biết một trong những mục tiêu trong cuộc sống của tôi là tìm ra cậu ta, mà cậu ta vô cùng nguy hiểm, có thể liên quan đến một vài bí mật ở thế giới cũ."

"Tôi có cách tìm lại trí nhớ của ông!" Thương Kiến Diệu xung phong nhận việc.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng khá có lòng tin về điều này, dù sao "Tổ điều tra cũ" cũng có "Ngọc số mệnh".

Đỗ Hoành liếc mắt nhìn họ, khẽ cười nói:

"Vô dụng thôi, trừ phi các cậu có thể tìm được người thức tỉnh lĩnh vực "Bồ Đề" đã thực sự tiến vào thế giới mới, bảo người đó sử dụng "Kết nối sinh mệnh"."

Việc này cũng đoán được? Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc.

Lúc cô nói đến chuyện liên quan đến Dimarco, chỉ kể lại sơ lược những chuyện mà người thức tỉnh này làm, về biểu hiện năng lực cố hết sức ậm ờ không rõ.

Mà Đỗ Hoành chỉ căn cứ vào dăm ba lời về những gì đã trải qua này, kết hợp với biểu hiện vừa rồi của Thương Kiến Diệu, đã đoán được trong tay "Tổ điều tra cũ" có vật phẩm có thể sử dụng "Kết nối sinh mệnh".

Tương Bạch Miên chỉ có thể cảm khái một câu về chuyện này: không hổ là cường giả bí ẩn.

Thương Kiến Diệu không hề tức giận vì bị coi thường, nghi hoặc hỏi:

"Ông bị người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân" xóa bỏ ký ức?"

"Hẳn là không phải." Giọng của Đỗ Hoành không xác định lắm.

Đề tài đến đó thì rơi vào ngõ cụt, cho đến khi Tương Bạch Miên lại hỏi:

"Rốt cuộc Tiểu Xung nguy hiểm đến mức nào?"

Đỗ Hoành trầm ngâm một chút rồi bật cười:

"Nói thật, đến giờ tôi và cậu ta vẫn chưa đối mặt trực diện."

"Ừm... Từ các dấu hiếu cho thấy, mức độ nguy hiểm của cậu ta có lẽ vượt qua tưởng tượng của các cô, nếu thành phố này không có nhiều người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" như vậy thì e rằng cậu ta có đủ năng lực hủy diệt cả thành phố."

Bom hạt nhân hình người? Tương Bạch Miên khẽ động đậy lông mi.

Thương Kiến Diệu lại cười ra tiếng:

"Cũng may cậu ta chỉ thích chơi game, không thích ra ngoài."

Đỗ Hoành không tiếp tục đề tài này, theo chia sẻ lúc trước của "Tổ điều tra cũ", nói về những hiểu biết trong con đường của mình.

"Giáo phái kia thực sự rất thú vị, họ căn cứ vào một vài vật phẩm và tư liệu đào bới từ trong phế tích thành phố, kết hợp với việc sùng bái Chấp tuế, tự động biên ra một bộ giáo lý vô cùng, vô cùng thú vị." Đỗ Hoành vừa ngửi mùi cá nướng thơm lừng, vừa bàn luận viển vông: "Họ coi tạ tập, bao cát thành những thánh vật, trở thành minh chứng thế giới cũ từng sùng bái Chấp tuế nhà mình, mỗi ngày đều chịu khó rèn luyện cơ thể, khẩu hiệu là "chỉ có cơ thể sẽ không phụ lòng bạn", "cơ thể chí tôn", "chỉ có cường kiện sức lực mới có thể giúp bạn mở ra cánh cửa của thế giới cũ..."

Thần giáo tập thể hình? Trong đầu Tương Bạch Miên đột nhiên nảy ra một từ như thế.

Tiếp đó, cô liên tưởng đến thiếu tá Ducasse của quân phòng thủ thành phố.

Vị sĩ quan này say mê cơ bắp đến điên cuồng.

Thương Kiến Diệu không để ý những chuyện khác, trực tiếp hỏi:

"Tiệc thánh của họ là gì?"

"Đồ ăn nhiều protein, nếu có loại thức uống giống bột protein giống ở thế giới cũ, thì coi như là thần ban cho." Đỗ Hoành bật cười: "Họ sùng bái Chấp tuế Tháng Tư "Cái Bóng Vặn Vẹo"."

"Nhìn từ ý nghĩa, giáo lý của họ thực tế hơn khá nhiều giáo phái." Bạch Thần nghe một hồi, đưa ra ý kiến của mình.

Tương Bạch Miên cũng cười theo:

"Bất kể nói từ góc độ nào, cường thân kiện thể cũng không sai."

"Cho nên tín đồ của họ khá nhiều, trong quân đội và thợ săn di tích đặc biệt nhiều." Đỗ Hoành gật đầu: "Một cơ thể khỏe mạnh, lại thêm võ nghệ tốt, kỹ thuật bắn súng giỏi, đúng là đại pháp bảo sinh tồn ở Đất Xám."

Quân đội... Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

Long Duyệt Hồng lại không nhịn được xen mồm vào:

"Rất nhiều người không phải là không muốn rèn luyện, chỉ là không có điều kiện đó."

Nếu ăn không đủ no, thì tập thể hình chỉ làm hại cơ thể.

"Ví dụ như..." Thương Kiến Diệu mỉm cười, nhưng không điểm thẳng tên.

Long Duyệt Hồng biết mình không thể tiếp câu này, vừa tiếp câu này chắc chắn sẽ là "ôi, thay đổi gien mới được một mét bảy lăm..."

Hắn ngậm miệng lại, chờ Đỗ Hoành trả lời.

Đỗ Hoành cười như tự giễu:

"Tôi cũng không rõ cụ thể họ phát triển tín đồ thế nào, nhưng hẳn là sẽ cấp cho ít đồ ăn định kì."

Đây là mới là vũ khí sắc bén nhất để truyền giáo ở Đất Xám... Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.

Sau khi trò chuyện xong tổ chức có tên là "Thánh Thân Giáo" này, Đỗ Hoành lại nói đến những hiểu biết về những nơi khác nhau của mình, thậm chí còn từng đến "Linh Đảo", nơi bị giáo phái "Dục Vọng Chí Thánh", giáo đoàn "Trí Tuệ Siêu Việt" mỗi bên kiểm soát một phía, tạo thành thế giằng co, cũng chính là "đảo Cực Lạc" trong miệng nhiều người.

Nơi đó thích hợp trồng mấy thứ như hoa quả, ma túy, có nền sản xuất đồng bộ thành thạo, dùng nó để đổi lấy vật tư.

Nghe đến đây, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:

"Ông từng đến "Quân cứu thế" rồi sao?"

"Đến rồi." Đỗ Hoành cười nói: "Nơi đó thực ra không tính là quá đặc sắc, nhưng tinh thần diện mạo của mọi người không giống nhau lắm, hơn nữa còn sinh ra hai thái cực đối lập..."

Ông ta vừa nói đến đây, đầu bếp đã nướng xong cá, cắt phần, da thịt, vây ra, bưng đến trước mặt họ.

Mùi thơm hấp dẫn kia khiến mọi người đều phải hít sâu một hơi.

Gnawa là làm bộ.

"Có thể ăn rồi." Đỗ Hoành dẫn đầu xiên một miếng vây, hơi nhắm mắt, cắn một miếng.

Thương Kiến Diệu lấy một miếng da cá, nó ngấm với nhiều gia vị, lại có sự đặc biệt riêng, hai thứ quện vào nhau khiến nước bọt điên cuồng tiết ra, thơm đến tận răng miệng.

Bữa tiệc này cả chủ và khách đều vui vẻ, ngay cả Gnawa cũng được sạc đầy mấy thanh pin.

Lúc "Tổ điều tra cũ" tạm biệt Đỗ Hoành, sắc trời đã tối hẳn, người trên đi bước nhanh như gió, lượng người đông gấp không biết bao nhiêu lần buổi chiều.

"Tiếc quá, không lấy được cách liên lạc rồi." Người tiếc nuối không chỉ có Thương Kiến Diệu mà còn có Tương Bạch Miên.

Đỗ Hoành lại không có điện thoại kết nối mạng của thành phố Ban Sơ, cũng không cho địa chỉ, tần số điện báo. Ông ta chỉ tiêu sái xua tay áo trước câu hỏi của "Tổ điều tra cũ", sau đó quay người hòa vào dòng người qua lại, biến mất ở góc đường.

Gnawa nghe vậy, "tự hỏi" một chút rồi nói:

"Cô muốn mượn ké sự giúp đỡ của ông ta?"

Đừng nói thẳng ra như vậy chứ... Với cả ông học được chữ "mượn ké" này từ bao giờ vậy? Vẻ mặt Tương Bạch Miên suýt thì cứng lại trên mặt.

Người máy dở hơi này nên học nhất là đạo lý đối nhân xử thế!

Ôi, sớm biết vậy đã để lại cho Thương Kiến Diệu cảm khái... Tương Bạch Miên không nhịn được liếc mắt nhìn bên cạnh.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Chỉ cần Tiểu Xung còn ở thành phố Ban Sơ, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thầy Đỗ Hoành."

"Đến lúc đó tôi phải học ông ấy làm cách nào khiến bản thân trông có vẻ bí ẩn."

"... Hi vọng là vậy." Tương Bạch Miên thở dài, nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần: "Chia nhau quay về."

Đích đến lần này là một trong số căn phòng an toàn.

Thấy thời gian cũng gần đến rồi, "Tổ điều tra cũ" mở máy thu phát vô tuyến điện ra.

Họ đang đợi lái buôn vũ khí của "Công nghiệp liên hợp" Lehman gửi thời gian và địa điểm giao dịch.

Terrence của "đảng áo đen" đã trả lời Thương Kiến Diệu, nói là muốn gom một khoản tiền lớn như vậy quả thật rất khó khăn, nhưng có thể bù thêm vật tư cùng giá.

Họ không thu lợi tức, điều kiện là phải đưa ra thứ thế chấp tương đương.

Phương án của Tương Bạch Miên là dùng bộ thiết bị khung xương quân dụng cũ để thế chấp, đợi giao dịch xong, đổi lại cánh tay người máy kiểu mới, dù sao thứ kia trong thời gian ngắn cũng chưa dùng được, cứ để ở chỗ Terrence trước đi, đám người mình từ từ trả nợ.

Thương Kiến Diệu đề nghị dùng Gnawa gán nợ, bị Terrence lập tức từ chối không do dự.

Nếu mọi chuyện đã chuẩn bị xong, họ cũng không lãng phí thời gian nữa, đến căn phòng an toàn kia để liên lạc với Lehman, sau đó hẹn thời gian chờ câu trả lời.

Qua hồi lâu, máy thu phát vô tuyến điện mới có tín hiệu gửi đến.

Tương Bạch Miên vừa nhận, vừa dựa vào vi mạch phụ trợ, nhanh chóng dịch mã.

Khi chữ đầu tiên được dịch ra, mí mắt cô chợt giật lên.

Đó là:

"Cứu mạng!"

Tương Bạch Miên tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng dịch xong toàn bộ bức điện báo:

"Cứu mạng! Số 55 đường Korne."

Thấy nội dung điện báo, Long Duyệt Hồng thốt lên:

"Lehman gặp nguy hiểm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận