Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 993: Cho ngươi quỳ bàn phím

Sau khi nhận được thông tin máy bay mất tích, lực lượng không quân Hoa Kỳ cũng phát hiện một chiếc máy bay bất thường thông qua sóng radar, bọn họ chạy tới nơi này ngay lập tức.
Trong khi không quân nước Mỹ cất cánh, Mặc Nữ cũng lập tức báo tin cho Trần Mặc.
“Tốc độ phản ứng cũng nhanh đấy.”
Trần Mặc có chút ngạc nhiên, chỉ mới hai mươi phút trôi qua, đối phương đã truy ra vị trí của hắn, tốc độ nhanh hơn nhiều so với dự kiến.
“Xem ra, chúng ta phải thay đổi một kế hoạch khác rồi.”
Trần Mặc liếc nhìn toàn bộ khoang máy bay tĩnh mịch, hắn định đưa chiếc máy bay này đến giữa không trung của Đại Tây Dương rồi lao thẳng xuống đáy biển. Đến khi toàn bộ xác chết đều mất tích, hắn sẽ tiếp tục để lại một ít manh mối khả nghi để dẫn dắt điều tra.
Bây giờ nhìn lại, hắn khó có thể tạo dựng một vụ án máy bay mất tích không còn mảnh vụn.
“Mặc Nữ, ngươi tiêu hủy hai cái hộp đen ở đuôi và đầu máy bay rồi chứ?”
“Đã tiêu hủy.”
“Ngươi điều khiển máy bay đâm vào núi đi.”
Trần Mặc xách thi thể trợ lý của Linna và phó cơ trưởng của máy bay lên.
Mặc Nữ thu lại người máy nhện, sau đó nhảy ra khỏi máy bay với Trần Mặc: “Anh Mặc, ngươi mang theo hai cái xác chết đi làm gì?”
“Khi người Mỹ điều tra chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện một vài chân tướng. Vậy nên, ta sẽ để hai nhân viên này làm con dê thế mạng, làm loạn phương hướng điều tra của họ.”
Ngoại trừ các thành viên trong phi hành đoàn, trong máy bay còn có thêm tám nhân viên cấp cao của CIA, bao gồm cả hai người giữ chức vụ quản lý là Linna và Mallon, cho nên chuyện này nhất định sẽ gây ra náo động không nhỏ. Tuy Trần Mặc không lo người Mỹ sẽ điều tra ra hắn, nhưng tốt hơn hết vẫn nên tạo ra một vài tình tiết hoang mang khó hiểu, còn hơn là để lại các manh mối hữu ích cho bọn họ.
“Chúng ta nên đi về hướng nào?”
“Chúng ta đi vòng qua Đại Tây Dương, sau đó đến trung tâm Châu Mỹ rồi về nhà.”
Trần Mặc xách hai thi thể bằng hai tay, khởi động chế độ tàng hình rồi bay thẳng lên độ cao ba mươi nghìn mét trên bầu trời.
Hắn vừa gây ra động tĩnh khá lớn, nếu quay về ngay lúc này thì có khả năng gặp phải bất trắc trên đường. Vậy nên, Trần Mặc quyết định đi đường vòng qua Trung Mỹ, hắn cũng chỉ tốn thêm nửa giờ đồng hồ mà thôi.
Ầm ầm…
Phía dưới Trần Mặc không xa, chiếc máy bay va vào dãy núi, hóa thành một quả cầu lửa rực rỡ.
“Đi thôi.”
Trần Mặc quan sát cột khói đen bốc lên phía dưới, hắn cũng không quay đầu lại mà bay thẳng về phía Đại Tây Dương.
Hắn đã đạt được mục đích, cũng lấy được món đồ mình cần, cho nên vở kịch này cũng nên hạ màn.
Nếu các thế hệ tương lai tham gia điều tra vụ tai nạn trên không này, cho dù bọn họ áp dụng công nghệ tân tiến như thế nào đi nữa thì cũng không tra được đến hắn, một người đang ở tận bên kia địa cầu.


Rạng sáng, lúc 4:50
Thành phố Tân Hải hiện đã trở thành đô thị quốc tế, mọi ngóc ngành ở nơi đây đều sáng sủa rực rỡ. Mỗi khi phiên chợ đêm vừa kết thúc, phiên chợ sáng đã chuẩn bị sẵn sàng đón khách. Ngươi thôi hát thì ta lên sàn, thành phố phồn hoa này dường như chưa bao giờ nghỉ ngơi.
Nhưng đối với những địa phương cách xa đường phố náo nhiệt, thời điểm này chính là lúc mà mọi người ngủ say nhất.
Thành phố luân phiên thay đổi giữa hai bầu không khí yên tĩnh và náo nhiệt, không ai biết đến hai bóng người bí ẩn đang đến gần.
Trần Mặc đi vào địa phận thành phố Tân Hải, hắn hạ thấp độ cao gần kề với mặt biển rồi bay trở lại biệt thự, sau đó đáp xuống mái của toà thư viện trong biệt thự.
Haiz!!
Trần Mặc bước ra khỏi chiến giáp, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Xuất phát điểm từ thành phố Tân Hải, hắn đã mất ba tiếng để chạy tới bờ biển bên kia của Bắc Mĩ, sau lại bỏ ra bốn tiếng nữa để đi vòng từ Đại Tây Dương đến Trung Mỹ rồi mới về tới đây.
Chặng bay mấy tiếng với vận tốc siêu nhanh như thế, hầu hết những người bình thường đều không thể chịu nổi.
May mà Trần Mặc đã trải qua quá trình phát triển tiềm năng cơ thể, tuy vẫn có chút mệt mỏi, cũng không đến mức không chịu nổi.
“Anh Mặc.”
Trần Mặc vừa đi đến cửa phòng ngủ, Mặc Nữ đã mở cửa phòng từ bên trong.
Khi nhìn thấy người mở cửa là Mặc Nữ mặc váy ngủ đi dép lê, Trần Mặc hơi bất ngờ: “Tiểu Ngư đâu?”
“Chị Tiểu Ngư mất ngủ cả đêm, cho nên chị ấy đã kêu ta qua ngủ cùng. Chị Tiểu Ngư vừa mới thiếp đi vào lúc hai giờ sáng mà thôi. Chị Tiểu Ngư còn trách móc ngươi dám lừa gạt mình, đợi đến tỉnh dậy, chị ấy sẽ cho ngươi quỳ bàn phím.”
Mặc Nữ giải thích.
“…”
Trần Mặc mỉm cười, cũng không quá để tâm đến lời nói của Mặc Nữ.
Sau khi đi vào phòng ngủ và nhìn thấy Tiểu Ngư đang chìm vào giấc ngủ say, hắn cố gắng thả nhẹ bước chân để đi tới phòng tắm, sau đó vệ sinh cá nhân đơn giản và nhanh chóng thay đồ ngủ.
Khi Trần Mặc vừa lên giường, Tiểu Ngư liền chui vào trong lòng hắn. Cô giống như cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trong vô thức, lông mày vốn đang nhíu chặt cũng giãn lỏng ra.
“Ngươi qua chỗ Vô Song đi.”
Trần Mặc khẽ dặn Mặc Nữ.
“Chị Tiểu Ngư nói ta ngủ với chị ấy.”
“Có ta ở đây rồi, ngươi đi chăm nom Vô Song đi.”
“Được.”
Đối với Mặc Nữ mà nói, mệnh lệnh của Trần Mặc là ưu tiên hàng đầu, cô chỉ có thể gật đầu xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Mãi đến tận khi Mặc Nữ rời khỏi phòng ngủ, Trần Mặc mới không còn cảm giác bản thân bỏ lỡ cái gì nữa.
Trong khi Trần Mặc chìm vào giấc ngủ yên ổn, nhưng nước Mỹ lại không bình yên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi