Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 618: Trở về sân nhà

“Trần lão đệ, bây giờ ta đang ở Tỉnh Huy.”
“Nhanh như vậy mà đã có kết quả rồi sao?”
Trần Mặc có chút kinh ngạc nói.
“Không nhanh không được! Từ hôm qua, sau khi ngươi rời đi, ta giống như ngựa không dừng vó, cứ bận bịu đến tận bây giờ. Ta đã đi suốt đêm tới Tỉnh Huy từ tối hôm qua, đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
“Ngươi đang gọi điện cho ta, chẳng lẽ đã có kết quả rồi sao?”
"Các bảo vật quốc gia trong viện nghiên cứu đang quấn quít lấy ta, bọn họ không cho ta đi, suýt chút nữa còn nghiêm hình ép cung ta.”
Lý Thành Chi đùa giỡn một chút rồi quay lại giọng diệu nghiêm túc: “Lão ca ta cũng biết tính Trần Mặc ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không chuyển nhượng kỹ thuật. Vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào? Hãy suy nghĩ kỹ càng rồi cho ta một câu trả lời chính xác nhất.”
Lý Thành Chi đã tiếp xúc với Trần Mặc đã lâu, hắn cũng tương đối hiểu rõ quan điểm của Trần Mặc. Hơn nữa, Lý Thành Chi cũng không thể phán đoán giá trị của loại công nghệ này, cho nên hắn cũng sẽ không đề cập đến việc thu mua công nghệ, bởi vì hắn biết chắc là sẽ uổng công, ngược lại còn tạo ra mâu thuẫn giữa đôi bên.
"Ta muốn hợp tác với chính phủ! Cái này bánh ngọt quá lớn, một mình ta nuốt không trôi. Đôi bên cùng có lợi là nguyên tắc cốt lõi nhất trong kinh doanh, nhưng chúng ta cần phải thảo luận thêm về phương thức hợp tác. Ta có lòng tin mình có thể công phá cửa ải khó khăn nhất của loại công nghệ này, sau đó thương mại hóa công tác sản xuất điện từ phản ứng tổng hợp hạt nhân.”
Trần Mặc nói.
“Được, ta sẽ báo cáo nguyên văn lời nói của ngươi. Sau đó, chúng ta sẽ phái người liên hệ với ngươi, nhưng ta cũng không chắc chắn thời gian cụ thể. Sau khi Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo kết thúc, ngươi có thể về công ty trước. Ta sẽ quay lại tìm ngươi khi nhận được hồi âm từ cấp trên.”
“Được, ta mong chờ tin tốt của ngươi.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mặc mới trở lại cửa hàng trang sức, cầm lấy túi đựng khuyên tai, sau đó rời đi cùng Lam Khê và đám người Vương Hải.
“Hôm nay là ngày bế mạc của Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo sao?”
“Đúng vậy.”
Lam khê đáp một tiếng.
“Ngươi đặt vé máy bay tối nay đi, ta ở lại thủ đô cũng không để làm gì, trước tiên trở về công ty.”
Trần Mặc nói.
Hắn biết rõ, việc hợp tác công nghệ phát ứng hạt nhân không thể vội vàng được. Công nghệ này quá quan trọng, cấp trên cũng cần thời gian để cân nhắc quyết sách. Nếu ở đây chờ đợi câu trả lời, chi bằng hắn trở về thành phố Tân Hải trước. Thành phố Tân Hải là sân nhà của hắn, khi bàn chuyện hợp tác, hắn sẽ càng có lợi thế hơn.
….
….
“Anh rể, ngươi về rồi?”
Khi Trần Mặc trở về biệt thự ở thành phố Tân Hải, Tiểu Man vẫn đang chơi đùa với mấy con robot trong phòng khách, cô quay đầu lại, sắc mặt có chút ngạc nhiên khi thấy Trần Mặc.
“Ừ.”
Trần mặc nhìn quanh phòng khách rồi hỏi: “Tiểu Ngư đâu rồi?”
“Chị ta đang ở phòng tắm.”
Nhìn hai cái vali của Trần Mặc, cô ấy hí hửng ra mặt.
“Anh rể, quà của ta à?”
“Xem ngươi nóng lòng chưa kìa.”
Trần Mặc trực tiếp mở vali, lấy quà của Tiểu Man ra: “Của ngươi.”
“Ha ha, cảm ơn anh rể, ta về phòng để mở quà đây, không ở lại đây quấy rầy thế giới của hai người nữa. Chị ta đang tắm, chắc chắn không biết ngươi đã đã về. Ta chúc hai người sẽ có một đêm xuân vui vẻ.”
Tiểu Man vừa dứt lời, cô cầm mấy túi quà rồi chạy nhanh về phòng của mình.
Trần Mặc lắc đầu cười, đẩy vali đi về phòng.
“Tiểu Man, ngươi mau lấy quần áo giúp ta.”
Trần Mặc đi vào trong phòng, nghe tiếng của Tiểu Ngư vọng ra từ trong phòng tắm. Hắn không nói gì, mở tủ cầm theo bộ áo ngủ rồi đi vào trong.
Khi nhìn thấy dáng người mảnh khảnh ẩn sau lớp sương mờ, Trần mặc không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa. Hắn bước tới, bất ngờ ôm lấy vòng eo duyên dáng kia từ phía sau.
“A…??”
Đột nhiên bị ôm lấy, Tiểu Ngư hốt hoảng la lên, vừa định giãy giụa thì nhận ra xúc cảm quen thuộc, cô lập tức trở nên mừng rỡ: “Ông xã ~”
“Có phải rất nhớ ta không?”
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư vào lòng.
“Ngày nào cũng nhớ.”
Tiểu Ngư xoay người nhẹ nhàng ôm Trần Mặc: “Sao ngươi trở về mà không báo với?”
“Muốn tạo bất ngờ cho ngươi.”
“Không tính, vừa rồi ngươi còn hù dọa ta, cho nên phải chịu trừng phạt, mau giúp ta tắm rửa nào.”
Tiểu Ngư ngại ngùng nói.
“Đây cũng coi là trừng phạt?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ anh không muốn bị phạt?”
“Nhận, tại hạ vui mừng nhận phạt..”
Không bao lâu sau, âm thanh kiều diễm phát ra liên tục từ trong phòng tắm, khiến lòng người không khỏi rung động. Nửa giờ sau, Trần Mặc bế Tiểu Ngư vẫn còn đang thẹn thùng ra khỏi phòng tắm, sau đó hắn đặt cô lên giường.
Qua một lúc lâu, Tiểu Ngư mới hồi phục lại sức lực.
“Đồ lưu manh.”
“Đồ lưu manh đã mua quà cho ngươi này.”
Trần Mặc thay quần áo rồi lấy ra mấy cái túi lớn nhỏ trong vali, sau đó đặt trước mặt Tiểu Ngư.
“Nhiều như vậy sao?”
“Có phải thấy đồ lưu manh của ngươi rất tốt đúng không?”
“...”
Khuôn mặt Tiểu Ngư tràn đầy vui mừng, mọi cảm giác mệt mỏi tan biến hết thảy, cô bắt đầu đếm quà, nhưng khi cầm một túi lên, cô chợt sửng sốt: "Cái này? Ta chỉ nói đùa thôi, vậy mà ngươi vẫn mua? "
“Chỉ cần ngươi thích, ta đều mua được.”
Tiểu Ngư bật cười khúc khích: "Cảm giác lúc đó như thế nào hả? Đại sắc lang!”
“Con mèo nhỏ nhà ngươi thật không có lương tâm chút nào, bây giờ còn dám cười ta, nếu ta bị người khác nhận ra, thanh danh trong sạch cả một đời của ta lập tức bị phá hủy. May mà chồng ngươi tài giỏi, bất kỳ việc gì cũng có thể làm giúp ngươi.”
Trần Mặc cười nói.
“Cảm ơn anh.”
Tiểu Ngư hôn má Trần Mặc.
“Ngoan nào, mau cất đồ đi, để ta sấy tóc cho ngươi.”
Trần Mặc lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu phục vụ Tiểu Ngư, còn cô tiếp tục ngồi trên giường, khui mấy túi quà với vẻ mặt hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi