Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 74: Báo đáp ta như thế nào đây?

Trần Mặc lặng lẽ đến địa điểm đã hẹn, sau đó đứng đợi Tiểu Ngư xuất hiện. Hôm nay là đám cưới bạn của Tiểu Ngư, cô rủ mình đi cùng, đương nhiên hắn sẽ không từ chối.
Không lâu sau, Tiểu Ngư đã xuất hiện trước mặt hắn. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len bó sát, khoác bên ngoài bằng một chiếc áo len mỏng, vừa giúp giữ ấm, đồng thời tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Tiểu Ngư còn trang điểm nhẹ nhàng, khiến khí chất hoang dã đặt thù trên người cô càng được bộc lộ. Trần Mặc vừa nhìn thấy Tiểu Ngư, hắn thất thần một lúc lâu.
“Đồ ngốc, nhìn đủ chưa?”
Tiểu Ngư quơ tay trước mắt hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
"Ngươi đẹp lắm."
“Đương nhiên, hôm nay là hôn lễ của bạn ta, ăn mặc tùy tiện quá cũng không tốt lắm.”
Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay Trần Mặc.
“Đi thôi.”
Trần Mặc nói xong, hắn bắt một chiếc taxi đi đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.
….
….
Khách sạn Blue Spring.
Bên ngoài khách sạn lúc này có từng hàng xe cưới đang xếp dọc theo lối vào, quan khách tham dự tấp nập ra vào, trên mặt ai cũng nở nụ cười vui mừng.
Sau khi đưa ra thiệp mời, Trần Mặc và Tiểu Ngư bước vào trong hội trường hôn lễ.
“Tiểu Ngư, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” -
Cô dâu đang đón khách nhìn thấy Tiểu Ngư, lập tức nở nụ cười.
“Thiến Thiến.”
Tiểu Ngư và cô dâu ôm nhau.
“Đây là bạn trai của ngươi à?”
Thiến Thiến nhìn Trần Mặc.
“Đúng vậy.”
Tiểu Ngư kéo Trần Mặc lại: “Hắn tên là Trần Mặc. Trần Mặc, cô dâu là bạn cùng bàn của ta hồi cấp ba, chú rể cũng là bạn học cấp ba của chúng ta, Tôn Ý.”
"Tân hôn vui vẻ."
Trần Mặc tươi cười chúc mừng cô dâu chú rể.
"Tiểu Ngư, bây giờ ta đang bận, không thể đón tiếp ngươi chu đáo được, thực sự xin lỗi. Ta đã thu xếp ngươi ngồi bàn sáu, các bạn học trước đây đều ở đó."
Tôn Ý bắt tay Trần Mặc, sau đó mỉm cười xin thứ lỗi.
"Được, ngươi cứ tiếp đón khách đi."
Tiểu Ngư chào tạm biệt, sau đó rời đi cùng Trần Mặc.
.....
....
Vừa ngồi xuống bàn số sáu, hai người đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Tiếng trò chuyện huyên náo bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiểu Ngư.
“Hà Tiểu Ngư?”
Một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề ngạc nhiên hỏi.
“Bạn học Lưu Khải Văn, đã lâu không gặp.”
Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu.
"Thực sự là Tiểu Ngư. Ta không ngờ sau mấy năm không gặp, Tiểu Ngư lại trở nên xinh đẹp như vậy."
Lưu Kỳ Văn nhìn thấy Tiểu Ngư, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ, hắn lập tức đứng dậy chào cô : "Năm nay Tiểu Ngư tốt nghiệp phải không? Ngươi có hứng thú muốn đến công ty ta làm việc không?"
“Ta tìm được việc rồi, cám ơn ngươi.”
Tiểu Ngư vẫn tươi cười, ôn hoà trả lời đối phương.
"Hiện tại ngươi còn chưa tốt nghiệp, chắc chỉ là đi thực tập, lương có thể không cao. Ta nghe nói ngươi học quản lý, hay là đến chỗ ta làm đi. Nhà ta chuẩn bị mở siêu thị thứ năm, còn thiếu một người quản lý, lương khởi điểm là một vạn, còn có thưởng doanh số nữa.”
Một người đàn ông có vẻ ngoài cường tráng ngồi bên cạnh nói.
“Cảm ơn bạn học Hứa Cường, ta không quản lý được siêu thị.”
Tiểu Ngư vẫn tươi cười, hào phóng trả lời.
Tiểu Ngư trước đây vốn xinh đẹp, cho nên có nhiều người theo đuổi cô. Nhưng Tiểu Ngư của hiện tại còn có thêm khí chất hoang dã đặc biệt, khiến những người đàn ông trong bàn tiệc đều tập trung vào mình.
“Tiểu Ngư, người bên cạnh ngươi là ai vậy, mau giới thiệu hắn cho chúng ta biết?”
Một cô gái không nhìn nổi nửa, lập tức ngắt lời bọn họ.
“Hắn tên là Trần Mặc, bạn trai của ta.”
Tiểu Ngư nói.
"Chào mọi người."
Trần Mặc chào hỏi, sau đó tiếp tục dán mắt vào điện thoại. Hắn đến đây chỉ để đi cùng với Tiểu Ngư, nơi này không phải là sân nhà của hắn, vì vậy hắn quyết định không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Ngươi có bạn trai cũng không cho chúng ta biết, thật không nghĩa khí nha. Ta nhớ lúc trước có không ít người theo đuổi ngươi, mà ngươi đâu thèm để ý tới bọn họ."
Cô gái nói.
“Xin hỏi Trần tiên sinh hiện giờ đang làm việc ở đâu?”
Lưu Khải Văn hỏi.
"Ta? Ta đang kinh doanh điện thoại di động, hiện giờ là tỷ phú...."
Trần Mặc cười khà khà: "...ở Zimbabwe."
(*) Zimbabwe là một trong những quốc gia có tỷ lệ lạm phát cao nhất thế giới. 1$ = 120.000 dollar Zimbabwe (2017)
Những lời này khiến Tiểu Ngư bật cười khúc khích, cô vỗ vai Trần Mặc: "Hắn bình thường thích nói đùa, mọi người đừng để ý. Trần Mặc cũng chuẩn bị tốt nghiệp giống ta, hắn đang học phát triển phần mềm."
"Nam IT?"
Mọi người chợt hiểu ra vì sao hai người lại yêu nhau.
“Tiểu Ngư, xin chúc mừng, bây giờ là đám cưới của Thiến Thiến, ta tin đám cười cưới của ngươi cũng không bao lâu nữa đâu.”
Một cô gái khác nói đùa, khiến không khí trên bàn tiệc thoải mái hẳn lên. Mọi người bắt đầu nói về những chuyện cấp ba hồi đó cùng những chuyện đã trải qua trong những năm vừa qua, không hề phô trương hay chế giễu, tình bạn giữa những người bạn cùng lớp vẫn luôn đơn giản và trong sáng như vậy.
Đột nhiên, khung cảnh náo nhiệt trở nên yên lặng. Sau khi người dẫn chương trình lên tiếng, cô dâu chú rể xuất hiện vô cùng long trọng trước sự chứng kiến của đám đông.
Sau một loạt các nghi lễ là thời điểm ném hoa .
“Ta hy vọng, tất cả các chị em chưa kết hôn có mặt ở đây hôm nay có thể bước ra và chấp nhận lời chúc phúc của ta.”
Cô dâu cầm micro, thần sắc rạng rỡ.
“Tiểu Ngư, chúng ta cũng đi thôi.”
Một cô gái kéo Tiểu Ngư đứng dậy, hai người đi đến phía sau cô dâu.
Hai má Tiểu Ngư hơi đỏ, lẳng lặng đứng ở phía sau đám đông. Một tiếng hô đột nhiên vang lên, mọi người điên cuồng lui về phía sau, Tiểu Ngư còn chưa kịp phản ứng, một quả cầu hoa đã rơi xuống trong tay cô.
Ngay sau khi lấy lại tinh thần, cô liền bị đám đông đang lùi về phía sau va phải.
“A..”
Tiểu Ngư bị đẩy ngã về phía sau, cô la lên một tiếng, không có cảm giác đau đớn như cô tưởng tượng, mà bản thân cũng rơi vào một vòng tay ấm áp đi kèm với mùi hương quen thuộc.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Trần Mặc, Tiểu Ngư cũng cười theo.
"Ta lại cứu ngươi, ngươi nên báo đáp ta thế nào đây?"
....
....
Mọi người chứng kiến Trần Mặc ôm Tiểu Ngư, cảnh tượng hữu kinh vô hiểm này khiến hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Cô dâu Thiến Thiến nhìn thấy Trần Mặc cứu Tiểu Ngư thì lập tức thở phào một hơi. Chuyện này quả thật ngoài ý muốn của cô, may mà Tiểu Ngư được Trần Mặc ôm lấy, bằng không, nếu Tiểu Ngư thật sự ngã xuống trước mặt bao người như vậy thì cảnh tượng nhất định sẽ rất lúng túng.
Thiến Thiến nghĩ ngợi một lát, sau đó vội đoạt lấy micro của người dẫn chương trình.
"Anh hùng hôn mỹ nhân một cái đi."
Lúc này, mọi người nhìn thấy Tiểu Ngư đang ôm hoa cưới nằm trong lòng Trần Mặc, cộng thêm câu nói kia của cô dâu, hội trường lập tức vang lên tiếng reo hò.
"Hôn đi" "Hôn đi."
Sắc mặt Tiểu Ngư lập tức trở nên đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Trần Mặc: "Đừng làm vậy ở đây."
Lời của cô chỉ có Trần Mặc có thể nghe thấy, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đang hướng về hai người bọn họ.
"Không...ưm...ưm."
Hội trường lập tức ngập tràn tiếng vỗ tay hoan hô, bầu không khí trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Mãi cho đến khi hôn lễ kết thúc, Tiểu Ngư theo sau Trần Mặc rời đi, sắc mặt cô vẫn đỏ bừng bừng. Mỗi khi nhớ về tình cảnh ban nãy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, Tiểu Ngư không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như thế.
"Ban nãy có phải ngươi cố ý không?"
Tiểu Ngư ôm cánh tay Trần Mặc, ánh mắt có phần nguy hiểm.
"Ngươi ngã có phải là lỗi của ta đâu, nếu như ta không ôm lấy ngươi, ngươi ngã ở trước mặt nhiều người như thế không phải sẽ xấu hổ muốn chết sao?"
Trần Mặc cười, nói.
"Ta đang nói chuyện ngươi hôn ta."
Lúc Tiểu Ngư nói ra câu này, sắc mặt cô có chút không tự nhiên. Với quan hệ của hai người, hôn nhau là chuyện bình thường, nhưng hôn nhau dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, cô cảm thấy không thích ứng nổi.
"Cô dâu biết quan hệ của chúng ta, cho nên mới nói câu đó để hoá giải tình cảnh khó xử. Hơn nữa, không khí lúc đó sôi động như thế, hôm nay lại là ngày vui, ngươi cũng không thể khiến mọi người mất hứng được."
"Đồ dê xồm."
Tiểu Ngư khẽ hừ một tiếng, cô cảm thấy lý do thoái thác của Trần Mặc cũng coi như hợp lý.
Sau khi đưa Tiểu Ngư trở về, Trần Mặc thoáng nhìn xung quanh, nơi này hình như là tiểu khu mà dì nhỏ ở. Hay là lên nhà dì nhỏ ngồi một lát nhỉ?
Có điều, sau khi nhớ tới chuyện dì nhỏ muốn giới thiệu bạn gái cho mình, Trần Mặc lập tức gạt cái ý nghĩ này đi. Hắn còn chưa thảm đến mức phải đi xem mắt, hơn nữa, hắn đã có Tiểu Ngư rồi. Đến lúc đó mình trực tiếp từ chối thì bên phía dì nhỏ cũng có chút khó xử, cho nên khoảng thời gian này, nhà dì nhỏ đối với Trần Mặc chính là nơi cấm địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi