Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1310: Trần Mặc bị bắt?

“Bắt được tất cả mẫu thử rồi, chỉ còn người tiên phong của nền văn minh này.”
Torrel nhìn chằm chằm vào màn sáng với đôi mắt nóng rực, nội tâm vui mừng như trúng số độc đắc.
Vừa rồi, hắn ta đã cẩn thận xem xét thành phố nhân tạo ở hành tinh thứ tư, biểu tượng trang trí ở nơi đó quả thực cũng giống với logo trên áo giáp của Trần Mặc. Ngoài ra, hắn ta cũng truy xét ký ức của các phi hành gia bị bắt giữ trước đó, đồng thời xác nhận Trần Mặc đích thị là người tiên phong của nền văn minh này.
Một vật thể thí nghiệm tốt, thu hoạch không nhỏ.
“Ta cũng sắp xong rồi!” Ransu thu lại thiết bị ghi âm.
Với tư cách là đội ngũ khảo cổ vũ trụ, bọn họ sẽ không bắt giữ bất kỳ sinh vật nào, chủ yếu là ghi lại quỹ tích phát triển và tư liệu của nền văn minh này.
Nếu đó là một nền văn minh đã bị phá hủy hoặc biến mất, ông ta cần phải ghi lại giống loài, ngôn ngữ, trình độ văn minh, công nghệ, đặc điểm và vị trí của nền văn minh đó. Nếu đó là văn minh trí tuệ còn tồn tại, ông ta cần ghi chép ngôn ngữ chữ viết ở nơi đây, để con cháu đời sau tiện việc quay lại thăm dò, cũng như bổ sung và hoàn thiện bản ghi chép.
Khi nền văn minh trí tuệ ở đây phát triển đến một trình độ nhất định, nó có thể hợp nhất với những thế lực liên minh vũ trụ, hoặc được đưa vào quy chế của liên minh vũ trụ.
“Sinh vật nhỏ bé này cũng ghê gớm thật, nhưng trò chơi sắp kết thúc rồi, cũng đã đến lúc thu lưới.” Torrel mở bảng điều khiển trên màn sáng, sau đó ấn vài lần vào không trung.
Trên mặt biển Đại Tây Dương.
Theo thời gian trôi qua, tâm trạng của Trần Mặc càng trở nên nặng nề, hắn chạy không thoát, đánh cũng không lại!
Cỗ máy này dường như đang trêu chọc hắn, giống như trêu chọc một con mèo, bất kỳ ai gặp phải tình huống này đều tức giận, ngoài bất lực ra thì chỉ có bất lực, cảm giác này thực sự rất là uất ức.
Đột nhiên, cỗ máy đang chiến đấu với hắn chợt dừng lại trên không rồi tăng tốc cực nhanh, lao về phía Trần Mặc, hàng chục sợi dây to bằng ngón tay quấn vào người hắn.
Trần Mặc không khỏi kinh ngạc sửng sốt!
….
….
Trong boongke trú ẩn dưới lòng đất của biệt thự.
Tiểu Ngư đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại cau mày sợ hãi. Đột nhiên một cơn đau nhói dâng trào trong cõi lòng, khiến đôi mắt của cô trở nên tối sầm.
“Chị Triệu Mẫn, ta cảm thấy hoảng loạn mà không giải thích được, có khi nào là chồng ta đã gặp chuyện rồi không?”
Giọng nói của Tiểu Ngư tràn đầy lo lắng và hụt hẫng.
Triệu Mẫn và Vô Song bên cạnh có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng lo lắng của cô.
Tuy nhiên, không chỉ Tiểu Ngư, hai người còn lại cũng đang bất an không kém.
“Đừng lo lắng!” Triệu Mẫn an ủi: “Hắn ta nhất định sẽ không sao đâu!”
“Nhưng ta cảm thấy rất hoảng sợ…”
Tiểu Ngư càng ngày càng lo lắng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết.
Trong thời gian vừa qua, Tiểu Ngư nôn nghén rất nghiêm trọng, cơ thể vốn đã yếu ớt hơn thường lệ, vào lúc này, cô chỉ muốn lập tức rời khỏi boongke trú ẩn để đi tìm Trần Mặc, nhưng hắn đã ra lệnh cho Mặc Nữ không được để cô rời đi dù chỉ một tấc.
“Đừng nghĩ miên man nữa, chúng ta cứ ở đây, hắn ta chắc chắn sẽ trở về!”
Triệu Mẫn cố ép bản thân duy trì sự bình tĩnh, bởi vì cô cũng đang có một dự cảm rất xấu.
Trước khi tiến vào boongke trú ẩn, Mặc Nữ đã nói rằng một cỗ máy ngoài hành tinh đang bay về phía bọn họ, nhưng cô ấy không dám nói cho Tiểu Ngư nghe chuyện này.
Cho dù bản thân là người lo lắng hơn ai hết, nhưng vì Tiểu Ngư đang mang thai, cho nên Triệu Mẫn không dám hé răng nửa lời vì sợ kích động Tiểu Ngư.
“Mặc Nữ, chồng ta và ngươi sao rồi? Hai người hiện đang ở đâu?”
“…”
Đáp lại lời của cô là sự im lặng, Mặc Nữ đã nhận được mệnh lệnh từ Trần Mặc, cho nên cô ấy không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào trước khi boongke trú ẩn được mở ra.
Két!
Trong lúc ba người đang lo lắng chờ đợi, một tiếng động vang lên từ bên ngoài boongke trú ẩn.
Tiểu Ngư mừng rỡ nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cuối cùng, cánh cửa cũng đã mở ra.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tình huống ở ngoài đó, Tiểu Ngư lập tức sửng sốt, mặt mày xây xẩm, thân thể lảo đảo
Nếu không có Triệu Mẫn ở bên cạnh, cô ấy có lẽ đã ngã lăn xuống đất rồi.
Mặc Nữ là người duy nhất trở về, hơn nữa, cánh tay phải của cô ấy cũng đã biến mất, lòng bàn tay trái cũng bị gãy nát, vi mạch và máy móc bên trong lộ ra bên ngoài không khí, làn da nhân tạo rách tươm, phần bắp đùi cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Vóc dáng hoàn mỹ trước đó, bây giờ lại trở nên thê thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Cho dù cô ấy không có đổ máu, nhưng hiện trạng này đã nói lên rất nhiều vấn đề.
“Mặc Nữ, chồng ta đâu?”
Giọng nói Tiểu Ngư có chút run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô liên tục nhìn ra sau lưng Mặc Nữ, hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
“Bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.”
Mặc Nữ đáp lời, ngữ điệu có chút trầm mặt.
Triệu Mẫn lập tức chấn động, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Vô Song đã nắm tay Tiểu Ngư, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt bé nhỏ.
“Không thể nào, Mặc Nữ! Ngươi đang nói đùa với ta sao?”
Giọng nói của Tiểu Ngư tràn đầy sự khẩn cầu.
“Là thật.”
Mặc Nữ đau lòng đáp lại, biểu cảm cũng trở nên thê lương hơn bao giờ hết.
Trong một cái chớp mắt, trời đất dường như sụp đổ, đôi mắt Tiểu Ngư không còn ánh sáng, mặt cắt không còn một giọt máu.
‘Tiểu Ngư? Tiểu Ngư! Tỉnh lại đi!”
“Mẹ ơi…”
Triệu Mẫn hoàn hồn, vội vàng đỡ Tiểu Ngư, Vô Song cũng không chậm chạp, vội vàng nắm lấy tay còn lại của Tiểu Ngư.
“Mặc Nữ, đưa Tiểu Ngư đến bệnh viện ngay lập tức!”
Triệu Mẫn ôm Tiểu Ngư, nhanh chóng rời khỏi boongke trú ẩn, người máy chuẩn bị nghênh đón ở bên ngoài. Vô Song đang lau nước mắt, cầm hộp cấp cứu của boongke trú ẩn rồi chạy theo phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi