Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 353: Chuyện vui

Sau khi trở về nhà, Tiểu Ngư lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở đưa ra trước mặt bố mẹ.
“Tiểu Mặc mua sao?”
Hà Chính Hoa cau mày: “Chúng ta không thể nhận cái này, nếu không thì người ta sẽ nghĩ ta gả ngươi là vì tiền của hắn.”
“Cha, cha vẫn coi Trần Mặc là người ngoài sao?”
Tiểu Ngư sớm đã đoán được tình huống này, với tính khí cố chấp của cha mình, cô cũng không có gì ngạc nhiên.
“Đây không phải là vấn đề có phải là người ngoài hay không.”
Hà Chính Hoa kiên định nói: “Chúng ta không thể nhận những thứ đắt giá như này”.
Vương Lan và Tiểu Man ở bên cạnh không nói gì xen vào, Hà Chính Văn mới là chủ của gia đình, những việc đại sự này vẫn nên để ông quyết định.
“Các ngươi không ở, mà ta với Trần Mặc ở thành phố Tân Hải, nhà này đành để không rồi. Nếu các ngươi ở lại, sau này ta và Trần Mặc quay về thăm các ngươi cũng tiện. Nếu không ta với trần mặc phải chạy tới chạy lui, với cả hắn thường thường không có nhiều thời gian."
“Không thể nhận, nếu chúng ta nhận rồi, sau này ngươi với Trần Mặc cãi nhau thì sẽ rất khó xử. Cha mẹ biết tâm ý của các ngươi, nhưng mà nhà này không thể nhận. Ngươi muốn chúng ta định cư ở Hoa Thành cũng được, mấy năm nay cha mẹ tiết kiệm được chút tiền, vẫn có thể trả trước một khoản.
Hà Chính Hoa vẫn từ chối.
“Cha, đây không phải là Trần Mặc mua, khi hắn nói mua cho ngươi một căn thì đã bị ta từ chối rồi, đây là mua bằng tiền lương của ta.”
Tiểu Ngư bất lực, cô chỉ có thể nhượng bộ.
Trần Mặc ban đầu muốn mua một căn nhà, kết quả bị Tiểu Ngư ngăn cản, cuối cùng đành phải từ bỏ, chỉ có thể làm theo ý muốn của cô.
“Tiền của hắn tiêu không hết, tiền lương của ta cũng không dùng tới, nên muốn mua cho các ngươi một căn phòng, ngươi sẽ không vì thế mà trở nên xa lạ với con gái của các ngươi chứ.”
“Được được được, dù sao đi nữa, mọi thứ của cha mẹ đều là giữ cho ngươi và Tiểu Man.”
Hà Chính Hoa rốt cuộc cũng không kiên định nổi.
….
….
Cục dân chính.
Tiểu Ngư và Trần Mặc bước xuống xe, nắm tay nhau đi vào cục dân chính. Mỗi lần nhìn thấy sườn mặt của Trần Mặc, ánh mắt Tiểu Ngư chợt trở nên dịu dàng, giống như cả thế giới đang ở trước mắt cô.
Trần Mặc nghiêng mặt qua, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Ngư, hắn cưng chiều xoa đầu cô.
"Có phải thấy ta rất đẹp trai hay không?"
"Không biết xấu hổ."
Tiểu Ngư cười rộ lên, lộ ra biểu cảm của một cô gái nhỏ, chỉ khi ở trước mặt Trần Mặc thì cô mới như thế này.
Nơi đăng ký nằm ở lầu ba, vì hôm nay là thứ bảy nên lúc này có hơi nhiều người. Khu đăng ký kết hôn có không ít các cặp đôi đang chờ đợi, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Sau khi nhận chứng minh thư và thẻ số xong, Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư đến khu vực chờ xử lý, không khác gì những cặp tình nhân bình thường.
Khoảng một giờ sau thì đến lượt của Trần Mặc và Tiểu Ngư.
Hai người vừa ngồi vào vị trí đăng ký xong, nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn hai người một cái, đối phương cảm thấy có chút nghi hoặc: "Nhìn tiên sinh hơi quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau hay không?"
"Vậy ư?"
Trần Mặc khẽ cười: "Không phải ngươi định nói ta đã từng tới đây đăng ký rồi đó chứ? Đây là lần đầu ta tới nơi này."
"Ha hả."
Lý Vĩnh Hằng nhìn thông tin của Trần Mặc rồi cười nhẹ, có thể công việc gần đây khá nhiều nên hắn hơi hoa mắt.
"Đầu tiên là chúc mừng hai người, Trần Mặc tiên sinh..."
Sau khi nhìn thấy tên của Trần Mặc trên thông tin cá nhân, đồng tử Lý Vĩnh Hằng co rụt lại.
Trần Mặc? Cái tên này trùng khớp với khuôn mặt mang theo nụ cười trước mắt. Trong nháy mắt, Lý Vĩnh Hằng trở nên kích động, ngẩng đầu nhìn Trần Mặc.
"Hư!"
Trần Mặc nhìn thấy phản ứng của Lý Vĩnh Hằng thì giơ tay ra hiệu giữ bí mật.
"Trần Mặc tiên sinh."
Lý Vĩnh Hằng hạ giọng, tâm tình vô cùng rộn ràng, không ngờ nhân vật truyền kỳ này lại có thể xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt mình. Chỉ sợ tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, thiên tài ưu việt nhất trong nước, người giàu nhất trong nước, lại tới nơi này xếp hàng đăng ký giống như người bình thường. Nếu không nhìn vào thông tin cá nhân của Trần Mặc, thì hắn cũng sẽ không nghĩ tới khả năng này.
Nếu để cho người ngoài biết hôm nay Trần Mặc đi đăng ký kết hôn, có lẽ giấc mơ xuân của vô số cô gái sẽ sụp đổ mất. Vì hắn vốn được ca tụng là đối tượng kết hôn hoàn mỹ nhất, đồng thời cũng là thần tượng của vô số thiếu nữ trong nước.
Với địa vị của Trần mặc, chỉ cần hắn nói một tiếng, thì bất kể là người phụ nữ thế nào cũng có thể tới đây xếp hàng, xếp dài đến trung tâm thành phố.
Đối với những người trẻ tuổi với tương lai rộng mở, người nào mà không trải qua vài mối tính rồi đến ba mươi tuổi mới kết hôn. Hắn không ngờ, người có thân phận như Trần Mặc lại đi đăng ký kết hôn vào lúc tuổi còn trẻ như vậy.
Hắn hơi tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của Trần Mặc.
Lý Vĩnh Hằng nhìn về phía Tiểu Ngư theo bản năng.
Lúc này, Tiểu Ngư đang buộc tóc đuôi ngựa cao, hai râu rồng rũ xuống trước tán, mặc trang phục tình nhân giống với Trần Mặc. Dung mạo không tính là xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại vô cùng thanh tú, khiến cho người đối diện cảm thấy sáng ngời kinh diễm. Xét về khí chất, thì đây chính là một cô gái với vẻ đẹp nội tâm.
Đây chính là bạn gái trong truyền thuyết của Trần mặc, nhưng đó vẫn luôn là tin đồn, vì chỉ có một vài mẩu tin tức râu ria được tung ra, không ngờ đó lại là thật. Thậm chí tình cảm giữa hai người lại còn tới mức này rồi.
"Giữ bí mật giúp ta."
Trần Mặc cười nói với Lý Vĩnh Hằng.
"Được."
Lý Vĩnh Hằng gật đầu thật mạnh, hôn nhân đại sự của một nhân vật lớn như thế này, chắc chắn là một bí mật lớn. Hắn không thể nhiều chuyện về việc này được: "Có đem theo ảnh chụp không? Ba tấm."
"Vâng."
Tiểu Ngư lấy ba tấm ảnh trong túi ra và giao cho Lý Vĩnh Hằng. Trong bức ảnh, Tiểu Ngư nhẹ nhàng dựa vào người Trần Mặc, nụ cười vô cùng ngọt ngào, đằng sau là phông nền màu đỏ.
Chỉ vài phút sau, Lý Vĩnh Hằng đã trịnh trọng giao chứng nhận kết hôn tận tay hai người: "Chúc mừng hai người."
"Cảm ơn."
Vào khoảnh khắc nhận lấy cuốn sổ đỏ kia, trong lòng Trần Mặc dâng lên một cảm giác nói không nên lời.
Hắn nhớ lại lần đầu gặp Tiểu Ngư mãi cho đến hiện tại, mọi thứ trôi nhanh như một cuốn phim. Tới bây giờ, hắn vẫn luôn yêu thương và cưng chiều Tiểu Ngư rất nhiều, nhưng bắt đầu từ lúc này, hắn cần phải có trách nhiệm với cô. Hôn nhân không chỉ là sự lãng mạn trước mắt, mà còn là sự tin tưởng lẫn nhau.
Tiểu Ngư đi bên cạnh cũng cầm cuốn sổ đỏ, trên mặt là nụ cười vui vẻ ngốc ngếch. Cảm giác hạnh phúc này có bao nhiêu ngôn từ cũng không thể diễn đạt hết được.
"Đi tuyên thệ đi."
Trần Mặc sờ sờ đầu Tiểu Ngư.
"Được"
Tiểu Ngư gật đầu, tùy ý nằm tay Trần Mặc rời khỏi bàn phục vụ.
Nửa tiếng sau, Trần Mặc mới đưa Tiểu Ngư đi ra khỏi cục dân chính. Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc với tất cả sự dịu dàng tới giờ. Từ hôm nay trở đi, người trước mắt chính là thế giới của cô.
"Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn quà gì?"
Trần Mặc hỏi.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì bận chế tạo siêu máy tính và một ít chuyện vụn vặt của robot thông minh nên hắn không có thời gian bên cạnh Tiểu Ngư. Nhân dịp hôm nay, hắn phải dẫn Tiểu Ngư đi chơi thật đã đời.
"Ta muốn đi dạo bên bờ biển."
Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc với ánh mắt chờ đợi.
"Ngươi chỉ có thể là giỏi."
Trần Mặc bị bộ dạng không có tiền đồ của Tiểu Ngư thì chọc cho bật cười.
"Ta vốn không có tiền đồ mà."
Tiểu Ngư cười nói: "Có đi hay không?"
"Đi, hôm nay ngươi lớn nhất, muốn đi đâu cũng được."
Trần Mặc nắm tay Tiểu Ngư rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi