Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 407: Ta muốn trở thành nữ vương của ngươi

Trần Mặc để cho Tiểu Ngư ôm mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô: "Vui lắm sao?"
"Ừm."
Tiểu Ngư ghé vào lòng Trần Mặc, không ngừng gật đầu, cô hiện tại đã hiểu thứ cảm xúc gọi là tiểu biệt thắng tân hôn. Khi cảm nhận được hơi ấm toát ra từ lồng ngực của Trần Mặc, Tiểu Ngư lại càng siết chặt vòng tay hơn nữa.
"Ta chưa từng thấy dáng vẻ chim nhỏ nép vào lòng người của ngươi trước đây."
"Do ngươi cưng chiều ta quá đấy, nên ta đã thay đổi rồi. Ngươi không thích chim nhỏ nép vào lòng người sao?"
Tiểu Ngư ngước nhìn Trần Mặc.
"Thích chứ."
Trần Mặc ôm lấy Tiểu Ngư đi về phía ghế sô pha rồi ngồi xuống.
"Đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa ăn cơm, đói bụng lắm phải không? Để ta đi nấu cơm cho ngươi. Ngươi đi cất hành lý trước đi, sau đó thì đi tắm rồi hẵn ăn cơm."
Không đợi cho Trần Mặc đáp lại, Tiểu Ngư vội rời khỏi lồng ngực hắn, đi vào nhà bếp.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Tiểu Ngư, Trần Mặc chợt mỉm cười hạnh phúc. Hắn cất hành lý vào phòng rồi bắt đầu đi tắm.
Hơn bốn mươi phút sau, nhìn một bàn đầy đồ ăn nóng hồi, trong lòng Trần Mặc cảm thấy ấm áp vô cùng. Chuyến bay mấy tiếng đã khiến bụng hắn đã sớm cồn cào, hắn không khách khí nữa mà ăn ngấu nghiến ngư hổ đói.
"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi đâu."
Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ này của Trần Mặc, khóe mắt cong thành hình bán nguyệt, cô không ngừng gắp thức ăn cho Trần Mặc: "Chẳng phải ngươi nói có chút chuyện phát sinh ngoài dự kiến, phải chờ một thời gian nữa mới có thể trở về sao?"
"Sự cố đã được điều tra rõ ràng rồi, cuộc thí nghiệm lâm sàng sẽ sớm được tiến hành tiếp tục. Ta thì không có thời gian để phung phí ở đó, hơn nữa, ta cảm thấy rất nhớ Tiểu Ngư của ta, cho nên mới trở về sớm."
Sắc mặt Tiểu Ngư lộ ra biểu cảm thẹn thùng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như được rót mật, cô cũng không quan tâm mấy lời này của Trần Mặc có phải chỉ đang dỗ dành mình hay không.
"Có chuyện gì thú vị không?"
"Có chứ. Trên máy bay trở về đây, tiếp viên hàng không và mấy người ngồi xung quanh đều nhận ra ta, bọn họ còn muốn chụp ảnh chung với ta. Mấy cô ấy còn nói ảnh chụp rất đẹp, cho nên muốn kết bạn Wechat với ta để còn gửi ảnh chụp nữa đó."
Trần Mặc vừa ăn vừa nói.
"Vậy ngươi có cho các cô ấy không?"
Tiểu Ngư hơi ghen nói.
"Làm sao mà cho được, mấy cô tiếp viên hàng không đó cũng không xinh đẹp bằng ngươi."
Nghe được lời Trần Mặc nói, Tiểu Ngư thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không vui: "Ý của ngươi là, nếu mà mấy cô ấy xinh đẹp hơn ta thì ngươi sẽ đưa Weixin cho các cô ấy đúng không?"
"Vĩnh viễn không cho, trong mắt ta, ngươi còn đẹp hơn Tây Thi."
Tiểu Ngư nhoẻn miệng cười, cô vô cùng hưởng thụ những lời nịnh nọt của Trần Mặc.
"Có điều, khi ta xuống máy bay, các cô tiếp viên hàng không đó đã nhét cho ta rất nhiều những mẩu giấy ghi chú. Ngươi nhìn xem, đây là tên, số điện thoại, WeChat, địa chỉ email, địa chỉ nhà của họ ..."
Trần Mặc lấy từ trong túi ra từng tờ giấy ghi chú một, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Tiểu Ngư cướp hết. Nhìn dáng vẻ ghen tuông của Tiểu Ngư, Trần Mặc cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Mười lăm phút sau, Trần Mặc đã ăn uống no đủ, ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cuốn sách Tiểu Ngư vừa mới đọc.
Đây là một cuốn sách kinh tế học.
Sau khi rửa bát xong, Tiểu Ngư cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, cô lấy lại cuốn sách, tựa vào trong lòng hắn rồi tiếp tục xem.
"Sao tự nhiên lại xem sách này?"
Trần Mặc hỏi.
"Ta đang là trợ lý của giám đốc Triệu, cô ấy thường sẽ bàn giao một vài dự án để ta quản lý, hơn nữa cũng sẽ hỏi ta một vài vấn đề. Cho nên ta nhất định phải học hỏi không ngừng, khiến bản thân trở nên phong phú, mới mẻ hơn."
Tiểu Ngư nói: "Ta cũng không thể làm chim hoàng yến chỉ để ngươi nuôi được."
"Ừm, ngươi thích là được."
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư nói: "Bây giờ ngươi che mắt lại trước đi, ta có một món quà dành cho ngươi."
Trần Mặc lấy ra một hộp trang sức tuyệt đẹp, bên trong là chiếc vòng tay ngọc lục bảo bóng loáng, chỉ cần nhìn tỷ lệ kích cỡ cùng với chế tác của nó thì có thể đoán được giá trị của nó không hề nhỏ.
"Ta từng nói khi ta trở về nhất định sẽ có quà cho ngươi, tặng cho ngươi cái này."
Trần Mặc cầm chiếc vòng tay, tự mình đeo cho Tiểu Ngư: "Có thích không?"
"Sức đề kháng đối với trang sức của phụ nữ là số không, ta cũng là phụ nữ, đương nhiên sẽ thích rồi."
Tiểu Ngư lắc lắc chiếc vòng trên tay: "Có điều ngươi không cần phải tốn nhiều tiền để mua cho ta những thứ này, chỉ cần mua trang sức bình thường một chút là được rồi. Vòng tay ngươi tặng cho ta dù rất đẹp, nhưng ta không dám đeo ra ngoài dạo phố, đi làm lại càng không thể chưng diện. Tuy vậy, ta vẫn có phần thưởng dành cho ngươi."
Nói xong, Tiểu Ngư ngẩng đầu rồi hôn lên khuôn mặt Trần Mặc.
"Không đủ."
Trần Mặc cười xấu xa: "Các cụ từng nói ăn no thì phải vận động, bây giờ ta đã no rồi!"
Nghe Trần Mặc nói vậy, Tiểu Ngư trở nên ngượng ngùng, cô cắn cắn môi giống như còn đang do dự điều gì.
Đúng lúc Trần Mặc đang hôn tới, cô chợt tránh khỏi cái ôm của hắn: "Ngươi chờ một chút, ta cho ngươi cái này."
"Làm sao thế?"
"Chờ một chút rồi ngươi sẽ biết."
Tiểu Ngư nói xong thì đỏ mặt chạy vào trong phòng.
"Thành vợ chồng cả rồi, còn xấu hổ."
Trần Mặc lắc đầu cười nói, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ.
Năm phút sau, cửa phòng lần nữa mở ra.
Nhìn thấy Tiểu Ngư từ trong đi ra, hai mắt Trần Mặc trợn tròn lên, vẻ mặt giống như không tưởng tượng nổi, yết hầu hơi động đậy, khó khăn nuốt nước miếng.
Váy ngủ buộc đai vừa rồi của Tiểu Ngư đã được đổi thành một bộ đồ ngủ bằng lụa trong suốt, ren và lụa màu đen hiện ra dưới bộ đồ ngủ, khu vực bí ẩn càng thêm lờ mờ, vẻ thanh nhã và điềm tĩnh khi nãy đã biến đi đâu mất.
Đôi chân thon dài được khoe ra hoàn toàn, mái tóc đen buông xõa hơi rối, ánh mắt ngượng ngùng vừa quyến rũ vừa gợi cảm, dáng vẻ có chút hư hỏng được bộc lộ hết ra bên ngoài.
Tiểu Ngư luôn có dáng vẻ truyền thống, điềm tĩnh, thanh thuần. Nhưng giờ phút này trông cô đã thay đổi hoàn toàn, giống như một con mèo rừng nho nhỏ đang cào vào tim hắn.
Nhìn Trần Mặc ngơ ngác, trong lòng Tiểu Ngư cảm thấy rất thỏa mãn, đồng thời cũng nhận thức giờ khắc này đáng giá biết nhường nào.
Thái độ của Trần Mặc như đang cổ vũ Tiểu Ngư trở nên bạo dạn hơn, cô bước đến bên người hắn, tách hai chân ra ngồi lên đùi, sau kéo cổ hắn xuống, không biết là do đang lo lắng hay còn có nguyên nhân nào khác mà cô hơi cắn cắn môi: "Đây là quần áo ta mới mua mà lần trước có kể với ngươi, có thích không?"
"Thích."
Trần Mặc bất đắc dĩ cười khổ. Bây giờ toàn thân hắn vô cùng khó chịu, bộ đồ này đã khiến cho sức cảm dỗ của Tiểu Ngư đối với hắn tăng vọt lên: "Ngươi nghĩ thế nào mà lại đổi sang phong cách này?"
"Cho ngươi xem."
Sắc hồng trên mặt Tiểu Ngư đã lan xuống đến tận cổ, dường như cả khuôn mặt đều nóng bừng lên, nhưng lần này thì khác, cô lấy hết can đảm: "Đêm nay, ta không phải là công chúa của ngươi, ta muốn làm nữ vương của ngươi."
Nói xong, cô cúi xuống hôn Trần Mặc.
Lúc này, thiên lôi và địa hỏa như bùng cháy, ngay cả vầng trăng cũng e thẹn ẩn hiện trốn sau những đám mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi