Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 555: Đây là một cuộc tập kích

Vương Hải đang định liên lạc với Hắc Ưng thì giọng nói của vệ sĩ xe phía sau liền tuyền ra từ tai nghe của hắn ta. Vương Hải vừa nhận được thông tin thì thấy chiếc xe dẫn đầu giảm tốc độ lại, liền không suy nghĩ nhiều mà cũng đạp phanh dừng xe.
"Đội trưởng, có một chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện giữa đường, không cho chúng ta vượt."
Giọng nói của A Nam đang ngồi ghế phụ trong xe phía trước vang lên trong tai nghe.
"Có chuyện không ổn rồi, thông báo cho tất cả mọi người tập trung tinh thần."
Vương Hải cau mày: "Hắc Ưng, tình hình ngươi bên đó thế nào?"
"Bị tông vào đuôi xe."
Tai nghe truyền đến tiếng Hắc Ưng: "Đối phương đòi báo cảnh sát, muốn nói lý với chúng ta."
"Sao lại bị tông vào đuôi xe như vậy?"
"Đối phương nói rằng đang vội đến bệnh viện Phượng Hoàng Bắc nên muốn vượt chúng ta, đúng lúc đó thì chúng ta phanh lại nên mới bị đụng xe, hiện giờ đang đòi báo cảnh sát giải quyết."
"Chuyện này không ổn. Ở đây chúng ta cũng đang có hai chiếc xe tải khả nghi, ngươi khống chế người tài xế đó trước rồi đuổi kịp chúng ta mau đi."
Vương Hải lập tức nhận ra sự kỳ lạ.
Đầu tiên là đám cháy, bây giờ chiếc xe của Hắc Ưng lại đang bị vướng chân, đằng trước và đằng sau đều có hai chiếc xe tải hành vi rất lạ. Người đã trải qua những huấn luyện đặc thù như hắn đương nhiên sẽ cảm nhận được điều kỳ quái trong những chuyện này.
"Làm sao vậy?"
Trần Mặc ở phía sau thấy Vương Hải đang nói chuyện liền hỏi.
"Xe của Hắc Ưng bị đâm vào đuôi rồi. Bây giờ, ở phía trước chúng ta đang bị một chiếc xe tải chặn đường, phía sau thì có một chiếc xe như đang muốn vượt. Ta nghi ngờ vụ cháy này là một âm mưu nhằm vào ông chủ."
Vương Hải nghiêm mặt nói.
"Nhằm vào ta?"
"Chỉ là suy đoán mà thôi. Dùng đám cháy để dẫn ông chủ đến đó. Đây là đường Phượng Hoàng Bắc, là một con đường hai chiều chỉ vừa hai chiếc xe ô tô đi ngang nhau. Hiện giờ trước sau chúng ta đều đang bị chặn, nếu bị tấn công thì sẽ rất phiền phức."
Nghe được những lời này, cơ thể Tiểu Ngư vô thức nhích gần về bên người Trần Mặc, tựa như tìm được sự an toàn thì mới hơi thả lỏng ra.
Nghe Vương Hải nói xong, sắc mặt Trần Mặc trở nên trầm trọng, dù sao thì hắn cũng đã từng trải qua những việc bị mai phục thế này rồi.
Ở bên kia, Hắc Ưng nhận được mệnh lệnh của Vương Hải thì khuôn mặt nghiêm túc trở lại, ánh mắt liếc nhìn quan sát người tài xế trước mắt: "Mau khống chế hắn ta lại rồi nhanh bắt kịp ông chủ."
"Anh trai à, ta không gọi cảnh sát nữa được không? Ta đã nói rồi, ta sẽ trả ngươi tiền, ta đang rất vội. Đơn vị anh trai ta xảy ra hỏa hoạn, hắn ta đang bị thương ở trong bệnh viện. Ta cũng đâu có muốn, là xe của ngươi phanh gấp quá đấy chứ."
Nghe được Hắc Ưng muốn soát người khống chế, tên tài xế kia vội kinh ngạc sợ hãi.
"Xảy ra hỏa hoạn?"
Hắc Ưng hơi nheo mắt lại.
"Đúng vậy. Ta sẽ trả tiền cho các ngươi, tông xe là lỗi của ta, các ngươi đừng đánh ta là được."
Người tài xế lo lắng nói.
Hắc Ưng liếc mắt nhìn chằm chằm tài xế trước mắt, không chịu buông tha: "Bắt hắn ta lại."
Nghe vậy, người tài xế kia liền thay đổi thái độ, sự sợ hãi khi nãy đã biến đâu mất, chỉ còn lại phẫn nộ: "Các ngươi dựa vào đâu mà đòi bắt ta? Có còn pháp luật không? Đừng tưởng rằng ta sợ đám nhiều tiền các ngươi, chuyện tông xe này một nửa trách nhiệm là của các ngươi. Các ngươi mà bắt ta thì ta sẽ kiện cho các ngươi ngồi tù."
Nhìn thấy mấy vệ sĩ đi đến, ánh mắt Sói Xanh liền lóe lên, bước chân vô thức lùi lại. Người vệ sĩ đi đầu có tính cảnh giác cao hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều.
Khoảng khắc tên vệ sĩ kia chạm vào người hắn ta, mắt Sói Xanh nheo lại, tay phải túm lấy người vệ sĩ đó, cơ thể lui lại luồn ra phía sau rồi khống chế cổ họng người vệ sĩ.
Rắc!
Không chút chần chừ, Sói Xanh vặn gãy cổ vệ sĩ kia rồi xoay người lao về phía Hắc Ưng.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, người vệ sĩ kia không ngờ Sói Xanh lại đột nhiên phản ứng lại nhưu vậy, hơn nữa lại còn là một đòn trí mạng chết người, cho nên đến tận khi chết đi vẫn không thể tin được.
Hắc Ưng nhìn thấy Sói Xanh ra tay quyết đoán thì con ngươi co lại, sắc mặt sa sầm xuống, hơi cúi người giơ tay chặn lại cú đấm đang hướng về cổ họng mình của Sói Xanh, sau đó tiếp tục lui người tránh đi cú lên gối đang nhằm thẳng vào đũng quần của mình.
"Chết tiệt."
Sói Xanh nhìn thấy hai chiêu tấn công hiểm hóc của mình đều bị người ta ung dung né tránh thì khẽ biến sắc. Hắn ta không dám kéo dài khoảng cách với Hắc Ưng nên liền nghiêng người, tung một cú đấm vào phần eo.
Hắn ta phát hiện ra trong người Hắc Ưng có một khẩu súng. Nếu không không chế được Hắc Ưng từ khoảng cách gần thì hắn ta sẽ không thể rời khỏi đây được. Phim chiếu thì hay lắm, nhưng mà để né đạn trong khoảng cách gần như vậy, thì cho dù là thân thủ tốt đến mấy cũng không thể làm được. Huống hồ đối phương là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhiệm vụ của Sói Xanh là cầm chân Hắc Ưng để trì hoãn thêm thời gian, để tránh bị nghi ngờ nên hắn ta đã không mang theo vũ khí. Tuy nhiên, Sói Xanh không ngờ vệ sĩ của Trần Mặc lại cảnh giác hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều, kỹ năng cũng vô cùng kinh khủng, đến mức có thể dễ dàng đỡ được hai đòn chí mạng của hắn.
Hắc Ưng cũng không hề sợ hãi mà đón nhận từng đòn của Sói Xanh. Hắn là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, đã trải qua biết bao nhiêu nhiệm vụ bí mật, bao nhiêu chiến trường, đi qua mưa bom bão đạn. Chính vì vậy nên Vương Hải mới gọi hắn đến đây, cùng nhau đảm nhiệm việc bảo vệ cho Trần Mặc.
Một thời gian trước, cơ thể đã trải qua quá trình phát triển tiềm năng của thuốc. Cho nên, dù là tốc độ, sức lực, mật độ cơ bắp, sức chịu đựng đều tăng lên rất nhiều so với khoảng thời gian đỉnh cao khi trước. Đương nhiên hắn sẽ không ngại việc phải cận chiến với Sói Xanh.
"Báo với đội trưởng, đây là một cuộc tập kích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi