Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 595: Khát vọng sống của Trần Mặc

Triệu Mẫn ngạc nhiên hỏi.
Cô ấy đã nhìn bộ váy cưới này rất nhiều lần rồi, nhưng cũng chỉ biết thiết kế của nó là ý tưởng của Trần Mặc, sợi vải là chất liệu mới do chính hắn chế tạo, nhưng cô ấy cũng không ngờ váy cưới Ảo Mộng lại có thể đổi màu.
“Bản chất của kim cương là carbon, bản chất của ngọc thạch là natri nhôm silicat. Nếu chúng ta dùng kiến thức khoa học để giải thích cho sự lãng mạn thì không còn gì thú vị cả. Thứ hoàn mỹ nhất chính là điều bí ẩn nhất, đồng thời cũng càng khiến người ta phải chờ mong.”
Trần Mặc không có ý định giải thích nguyên lý đổi màu của chiếc váy cưới này: “Ta chỉ muốn Tiểu Ngư có thể chuẩn bị tâm lý trước, kẻo bị dọa sợ khi chiếc váy cưới đổi màu trong hôn lễ.”
“Tiểu Ngư, ngươi hãy bảo chồng ngươi thiết kế cho ta một bộ đi. Nếu không, ta sẽ bám chặt chồng ngươi không rời đấy.”
Triệu Mẫn ao ước chiếc váy cưới Tiểu Ngư đang mặc là của mình, cô ấy chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt đến như vậy.
Vì bản thân cũng là phụ nữ, trời sinh không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp, mà bộ váy cưới Ảo Mộng này không khác một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, cho nên cô không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn này, nếu có thể mua, cô ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại đốt tiền.
“Chị à, ngươi không thể trọng sắc khinh em gái được, ta cũng muốn một bộ. Nếu không, ta cũng không cần mặt mũi nữa, mỗi ngày quanh quẩn bên anh rể.”
Hai mắt Tiểu Man phát sáng như sao trời, không ngừng mò mẫm bộ váy cưới của Tiểu Ngư.
Trước những lời đe dọa của em gái và bạn thân, Tiểu Ngư chỉ biết cười ngọt ngào, sau đó đôi mắt đẹp liếc sang nhìn Trần Mặc. Cô cũng là phụ nữ, nếu bộ váy cưới này không phải là của cô, thì e rằng cô cũng sẽ có tâm trạng giống hai người bọn họ
Nhưng cô cũng không thể ra mặt thay bọn họ được, việc này còn tùy thuộc vào quyết định của Trần Mặc.
“Phí thiết kế của ta đắt lắm đấy.”
“Ta không có tiền, có thể lấy thân báo đáp không?”
Triệu Mẫn nhếch miệng cười, sau đó dùng ánh mắt tổn thương nhìn Trần Mặc.
“Ta cũng không có tiền, và ta cũng có thể lấy thân báo đáp.”
Tiểu Man vứt bỏ liêm sỉm, cũng không quan tâm mình đang nói gì nữa, trong lòng cô hiện giờ chỉ còn bộ váy cưới này.
Hai người vừa dứt lời, Trần Mặc nổi da gà khắp toàn thân, hắn cảm thấy bản thân như đang đứng bên vực núi, nếu hắn mà dám nói “có thể” thì khả năng cao sẽ không được vào phòng ngủ đêm nay.
“Ta thiết kế miễn phí cho các ngươi một bộ, không cần trả công.”
Nói xong câu đó, thấy Tiểu Ngư nở nụ cười hài lòng, Trần Mặc mới dám thả lỏng.
Sau nửa giờ trong phòng thay đồ, Tiểu Ngư mới cởi váy cưới Ảo Mộng ra. Cô vô cùng yêu thích chiếc váy này, các số đo rất vừa vặn, thiết lại còn xinh đẹp như vậy, nhưng cô phải chờ đến khi chụp ảnh cưới và lúc tổ chức hôn lễ thì mới có thể mặc lại nó.
Lúc rời đi, Tiểu Ngư nhìn áo cưới trong tủ kính với ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến không rời.
….
….
Sau khi rời khỏi tòa nhà số một, Tiểu Ngư và Tiểu Man bắt đầu tham quan trụ sở chính công ty Kiến Hành Quân, còn Trần Mặc và Triệu Mẫn thì trở về văn phòng của mình
“Khát vọng sống của ngươi rất mạnh mẽ.”
Vừa trở lại văn phòng, Triệu Mẫn đã mở lời trêu chọc
“Ngươi lúc nào cũng muốn đào hố cho ta.”
Trần Mặc sầu não.
“Ai bảo ngươi một mực từ chối yêu cầu của ta? Dù sao đi nữa, ngươi đã đồng ý thiết kế váy cưới cho ta, cho nên thì làm được đấy nhé. Nếu không, ta không chỉ là đào hố, mà là chôn ngươi luôn.”
Triệu Mẫn đáp lại.
“Chẳng phải ngươi luôn đi theo chủ nghĩa không kết hôn sao?”
“Người đi theo chủ nghĩa không kết hôn không thể mặc váy cưới hay sao? Ta muốn tự mặc ở nhà, mèo khen mèo dài đuôi không được sao? Ta cũng vui lòng làm tiểu tam của ngươi, mặc dù không dịu dàng hiền lành như Tiểu Ngư, nhưng ta lại rất thông minh “tài giỏi”.”
Triệu Mẫn nhấn mạnh từ cần nhấn mạnh.
“Ngươi vẫn nên nói vào chuyện chính đi.”
Trần Mặc sờ mũi một cái, sau đó lùi về một biết
“Đúng là đồ nhát gan.”
Triệu Mẫn cười khúc khích, sau đó mới khôi phục dáng vẻ nghiêm túc rồi ngồi vào ghế sô pha bên cạnh Trần Mặc.
“Cộng đồng mạng dạo gần đây không được yên ổn cho lắm, ai nấy đều lo ngại nguy cơ khủng hoảng an ninh mạng. Công ty chúng ta cũng nhân cơ hội này để kiếm được bộn tiền dựa vào hệ điều hành máy tính Con Mối và các phần mềm khác, thị phần trong lĩnh vực ứng dụng văn phòng cũng được mở rộng hơn không ít.”
“Điều này cũng nằm trong dự đoán của ta.”
Trần Mặc gật đầu.
“Còn nữa, một thành viên của Tổ chức Chú Hề đã bị bắt vào ngày hôm qua, sau đó còn thừa nhận tài khoản Twitter của bọn chúng đã bị đánh cắp và phủ nhận mọi tội danh liên quan đến CIA. Hiện giờ, tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao, rốt cuộc là kẻ nào đã mượn danh Tổ chức Chú Hề để gây ra những chuyện vừa qua. Chuyện của Tổ chức Chú Hề này thì…”
Triệu Mẫn không tiếp tục hỏi, giữa cô và Trần Mặc có một sự ăn ý khó nói thành lời, Trần Mặc chắc chắc sẽ biết cô muốn hỏi điều gì.
“Không phải.”
Trần Mặc có chút kinh ngạc bởi trực giác của Triệu Mẫn quá chính xác, nhưng hắn vẫn lựa chọn lắc đầu.
Hắn không định cho một người thứ hai biết được chuyện mình trả thù CIA, cho dù Triệu Mẫn cũng không thể.
Hắn tin tưởng Triệu Mẫn vô điều kiện. Nhưng chuyện này cũng không tốt đẹp gì, Triệu Mẫn không biết thì tốt hơn.
Hơn nữa, hắn đã xóa đi mọi dấu vết vì không muốn người thứ hai biết là được chuyện này, vì đây cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi